ZingTruyen.Info

Hoan Dam Chu Ai Tinh Khong

Chương 152:

Ariel khép hờ mắt, thoải mái thở ra một hơi. Cảm giác này thật tuyệt.

Nước bọt trong suốt chảy dọc theo phân thân, phủ lên trên một lớp màng sáng bóng. Ngón tay thỉnh thoảng xoa nắn hai túi cầu nhỏ. Chung Thịnh gần như dùng hết kỹ năng để làm Ariel thoải mái.

“Chung Thịnh, anh muốn em.” Đáng tiếc, Ariel không định bắn trong miệng Chung Thinh, rút nó ra ngay trước khi tới cao trào.

Bởi vì không ngừng lặp lại động tác ngậm vào nhả ra, Chung Thịnh mặt đỏ rực, miệng mở to vẫn còn nước bọt tràn ra ngoài. Ariel càng nhìn mắt càng tối đi, chỉ hận không thể cắm ngay vào cái nơi mềm mại ẩm ướt nóng rẫy kia.

Chung Thịnh vốn định dùng miệng hầu hạ Ariel không ngờ bị nhìn thấu ý đồ, cho nên hơi xấu hổ. Thật ra anh không ghét làm tình với Ariel. Nhưng thể lực kinh khủng của đối phương cùng dục vọng một khi đã nhen lên là khó lòng dập tắt thật sự khiến anh lo lắng: Không biết Ariel có tinh tẫn nhân vong không.

Khụ khụ … Còn trẻ mà sống phóng túng, trầm mê trong *** là không tốt cho cơ thể.

Gel trơn lạnh lẽo lại một lần nữa xâm nhập vào cửa sau bí ẩn cùng những ngón tay. Chung Thịnh lấy tay che mắt, không dám nhìn Ariel.

Thật sự là tình huống này làm anh quẫn bách đến nỗi không dám nhìn mặt ai.

Toàn thân trần trụi nằm trên sofa. Một chân gác lên thành ghế. Cả người anh lộ rõ trước mắt Ariel, đặc biệt là cái nơi chuẩn bị cất chứa kia, bày ra trọn vẹn dưới ánh đèn mờ tỏ.

Ngón tay dính đầy gel đột phá cửa động chật hẹp, vô cùng cẩn thận thoa lên vách thịt non mềm. Ariel luôn nghiêm túc với công tác mở rộng thế này.

Dù Chung Thịnh cảm thấy hắn làm qua loa còn hơn là nghiêm túc như bây giờ, nhưng về vấn đề này Ariel chưa bao giờ làm theo ý anh.

Một ngón tay. Hai ngón tay …

Đến khi ba ngón tay có thể cử động một cách trơn tru, Ariel mới thỏa mãn rút tay ra, bọc bao cao su thể lỏng sánh lên phân thân của mình, chậm rãi đẩy vào trong.

“Ư …” Cửa động khép chặt bị phân thân thô to kéo giãn ra. Lúc mới đầu có làm thế nào cũng không thoải mái được.

Ariel rất cẩn thận, chưa bao giờ vì chút nóng vội của bản thân mà làm Chung Thịnh bị thương. Dù lúc này việc hắn muốn làm nhất là cắm thẳng vào tận trong cùng, thúc những cú thật mạnh làm người dưới thân phải khóc nức lên, cầu xin tha thứ, làm anh lộ ra càng nhiều biểu cảm mà ngày thường không thấy được nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn đẩy chậm từng chút một.

“Nhanh … vào đi …” Chung Thịnh đương nhiên cảm nhận được Ariel quan tâm săn sóc. Cùng là đàn ông, anh biết bây giờ Ariel đang nhẫn nhịn rất vất vả.

“Không được, em sẽ khó chịu.” Lúc này rồi mà Ariel vẫn bình tĩnh đến mức làm người ta phát điên. Chung Thịnh thật sự chỉ muốn hét vào mặt hắn rằng em không yếu đuối như anh tưởng.

Ấp úng mãi, Chung Thịnh vẫn không thể nói với Ariel. Thật ra đẩy chậm thế này anh càng khó chịu hơn, đặc biệt là khi đã quen dần sau những lần làm tình của hai người. Dục vọng bùng lên làm thân thể anh cảm thấy trống trải, chỉ mong Ariel có thể nhanh chóng đi vào lấp đầy nó.

Rướn người ôm Ariel, Chung Thịnh dùng chất giọng khàn khàn của mình nỉ non bên tai Ariel: “Làm em đi! Làm thật mạnh vào!”

Đôi mắt màu lam của Ariel tức thì bùng lên ngọn lửa, chuyển sang cái màu tăm tối đầy nguy hiểm, làm Chung Thịnh chủ động quyến rũ hắn cũng không nhịn được phải run rẩy.

Thôi rồi! Có lẽ nào anh đã làm điều gì đó dại dột?

Chung Thịnh thấy bất an. Rất nhanh sau đó, nỗi bất an của anh hóa thành sự thực.

“Là em muốn đấy …” Ariel vươn lưỡi ra liếm cánh môi khô. Vẻ kích động nhuốm mùi *** vốn được che giấu dưới lớp vỏ lạnh lùng nay cũng bùng nổ, hoàn toàn lộ ra ngoài. Phần hông săn chắc đột nhiên thúc mạnh một cái, phân thân đang thong thả chuyển động bất chợt vọt thẳng vào trong lối nhỏ mềm mại ướt rượt.

“A!” Chung Thịnh bật ra tiếng rên rỉ. Tiếng kêu mị hoặc đói khát ấy làm anh chỉ muốn bịt tai lại, không muốn thừa nhận đó là của mình.

Đáng chết! Anh biết Ariel là thiên tài, nhưng chưa bao giờ nghĩ ngay cả chuyện làm tình, Ariel cũng ‘tự học thành tài’ thế này.

Từ lần đầu tiên, sau khi phát hiện điểm mẫn cảm trong cơ thể anh, mỗi lần làm tình Ariel đều nhắm chuẩn vào đó. Có lần Chung Thịnh nghi ngờ không biết có phải cái đó của Ariel có lắp thiết bị định vị không.

“Ưm!” Chung Thịnh cắn chặt môi dưới, cảm giác vừa rồi mình rên rỉ thật là *** đãng, một người đàn ông chết cũng không thể phát ra âm thanh như vậy được.

Trong mắt Ariel ánh lên vẻ nguy hiểm. “Anh nhớ đã nói với em rằng, tất cả của em đều thuộc về anh. Không được cắn môi.”

Chung Thịnh tức mình trừng mắt lườm Ariel, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhả răng ra, không đè nén tiếng rên rỉ của mình nữa.

Có điều, anh không biết rằng bây giờ mặt mình đỏ hồng, mắt long lanh ngập nước, cái lườm bực tức kia chẳng những không truyền đạt được ý nghĩ vốn có của nó, mà ngược lại chỉ càng đổ dầu vào lửa, làm Ariel thúc đẩy càng mãnh liệt hơn.

“Chung Thịnh … Chung Thịnh …”

Ariel rất thích gọi tên Chung Thịnh lúc làm tình. Không cần anh trả lời, chỉ như đang xác định Chung Thịnh là của mình.

“Ư … chậm … chậm một chút …” Chung Thịnh đuối sức túm lấy vai Ariel. Điểm mẫn cảm trong cơ thể không ngừng bị va chạm. Những cơn khoái cảm tê dại dồn dập lan khắp toàn thân.

Cái cảm giác mãnh liệt làm người ta muốn điên lên, anh có giỏi nhẫn nhịn đến mấy cũng không kiểm soát được.

“Chung Thịnh …”Mắt Ariel vẫn nhìn vào mặt Chung Thịnh chăm chú. Gương mặt tuấn tú đỏ hồng được khoái cảm *** phủ lên một vẻ thật quyến rũ.

Trong lòng Ariel có một ngọn lửa đang bùng cháy, trái tim ấm nóng chỉ có một mình hình bóng người này. Chỉ anh mới khiến cõi lòng lạnh lẽo của hắn tan chảy. Cũng chỉ có anh thủy chung như một mãi mãi chờ đợi tình yêu của hắn.

“Ariel … ưm a …” Chung Thịnh vuốt ve đôi gò má ướt đẫm mồ hôi của Ariel. Trong mắt đối phương lúc này là ngọn lửa tình rực cháy, không còn chút lạnh lùng ngày thường. Quả thật không thể tưởng tượng được, thiếu tướng trẻ tuổi lạnh lùng như băng lại có lúc nóng bỏng thế này.

Đôi mắt hẹp dài nheo lại vì sung sướng. Gò má trắng nõn dần ửng hồng. Ariel không ngừng thúc mạnh vào trong thân thể Chung Thịnh. Phân thân được bọc trong cái nơi căng chặt mềm mại ấy. Cơn khoái cảm không diễn tả được bằng lời, làm người ta muốn đắm chìm trong đó cả đời.

Chung Thịnh mê đắm nhìn Ariel đè trên người anh, để lộ vẻ phong tình khác hẳn ngày thường. Dáng vẻ đắm chìm trong dục vọng của đối phương làm anh bỗng có một ý nghĩ kỳ quặc. Nhìn đi, ngài Ariel được biết bao người dân Liên Bang ái mộ, sùng bái, ngôi sao sáng của Liên Bang, vị thần trong lòng mọi người, đang ôm anh, không hề phòng bị, tận tình hưởng thụ khoái cảm tình ái.

Thật kỳ diệu. Chung Thịnh chợt có cảm giác như đang xúc phạm thần thánh. Kéo Ariel xuống khỏi thần đàn, để người ấy lây dính sắc thái ***. Dường như từ giờ trở đi, đây sẽ không còn là thần tượng mà bao người dân Liên Bang mong nhớ nữa, mà chỉ là Ariel của mình anh.

“A!” dương v*t dựng thẳng cứng nóng đột nhiên bị nhéo một cái. Chung Thịnh bật ra tiếng hô.

“Đang nghĩ gì thế?” Ánh mắt Ariel trở nên nguy hiểm. Em lại dám ngẩn người trong lúc làm tình với anh? Chẳng lẽ kỹ thuật anh không tốt, không thể làm em say mê?

Chung Thịnh giật mình kinh hãi, thầm kêu không ổn. Chuyện này mà bị ngài ấy phát hiện, chắc ba ngày nghỉ tới phải trải qua trên giường mất.

“Ưm, Ariel … dùng sức … làm em …” Chung Thịnh ôm cổ Ariel, cố nén cảm giác xấu hổ, ghé tai hắn thì thầm. Đồng thời, co chặt hậu huyệt, cố gắng làm hắn quên đi sai lầm vừa rồi.

Ariel bị anh đột nhiên siết chặt hậu huyệt suýt thì bắn ra. Hắn hít sâu một hơi, nhìn Chung Thịnh, chặn lấy đôi môi anh, lại vùi đầu cày cấy.

“A ha …” Bị những cái thúc điên cuồng của Ariel làm bật ra tiếng rên rỉ không ngừng, Chung Thịnh không còn hơi sức đâu để nghĩ xem mình đã được Ariel tha thứ chưa. Anh đuối sức ngã phịch ra sofa, mặc cho Ariel đùa nghịch thân thể mình.

Phân thân đứng thẳng được Ariel xoa nắn rồi đạt tới cao trao. Trong cơn hỗn loạn, Chung Thịnh vẫn không kìm được nhoẻn miệng cười. Lúc này mà Ariel vẫn không quên quan tâm đến cảm giác của anh.

Một Ariel như vậy, anh sao có thể không yêu đây.

“Ưm …” Chung Thịnh khó nhịn rên lên một tiếng. Sau lần thúc thật mạnh vào trong, phân thân của Ariel trướng căng rồi rung mạnh, dần dần mềm xuống.

Cửa động giãn nở bị nhồi đầy nãy giờ cuối cùng cũng được thả lỏng. Sau khi phân thân rút ra, một lượng lớn chất lỏng chầm chậm chảy ra ngoài.

Bất giác co lại hậu huyệt. Tuy biết cái đó là gel trơn, chứ không phải dịch thể của Ariel. Nhưng nó trượt ra ngoài như thế, đặc biệt là khi Ariel cứ nhìn vào chỗ đó, Chung Thịnh thật sự rất xấu hổ.

Chương 153:

Sau khi thả lỏng toàn thân, Chung Thịnh gượng đứng lên để xử lý thân dưới thê thảm của mình. Không ngờ Ariel lại chủ động kéo anh đến, người cũng dính sát vào, đặt anh nằm lên sofa.

“Ariel?” Chung Thịnh nghi hoặc hỏi.

“Ưm …” Cửa nhỏ đằng sau vốn đã nới lỏng nay lại bị phân thân thô to kéo giãn ra lần nữa. Cơ thể trắng nõn phủ lên thân thể làn da màu lúa mạch của Chung Thịnh, bên tai là tiếng nói mang ý cười xấu xa của Ariel: “Tiếp theo … là hình phạt.”

Chung Thịnh nghẹn họng không biết nói gì. Tại sao hình phạt của người khác là huấn luyện gấp mười lần hay cái gì đó, còn anh lại là bị Ariel đè ra làm điên cuồng? Anh muốn đổi cái khác có được không? Có thủ trưởng kiêm người yêu lòng dạ hẹp hòi thật sự là rất khổ mà. Nếu để đám người sùng bái Ariel cả đời trước lẫn đời này nhìn bộ dạng của Ariel bây giờ, chắc kinh ngạc đến mắt lọt tròng mất.

Nghĩ thì nghĩ thế, chứ có cho anh mười lá gan cũng không dám nói ra miệng. Nếu không sẽ không chỉ phạt một hai lần, mà là phạt một hai ngày. Từ lâu anh đã biết Ariel lòng dạ hẹp hòi rồi.

“Chậm … chậm một chút …” Chung Thịnh yếu ớt rên rỉ. Bây giờ anh chỉ mong Ariel không giận quá nghiêm trọng, chí ít đừng như lần trước mấy ngày liền không xuống được giường.

“Con chào bố.” Edward mỉm cười nhìn Fussen Heideck ngồi đối diện mình, nụ cười ôn hòa trước sau như một.

“Ừ.” Fussen cũng tỏ ra hòa ái, trong mắt thoáng qua chút áy náy.

“Bố gọi con tới có chuyện gì không ạ?” Edward hỏi với giọng ôn hòa.

“Là thế này.” Fussen dừng một lát mới nói, “Mẹ con dạo gần đây tâm trạng không được tốt, nhất là … sau khi tướng quân Clifford từ chối lời đề nghị kết làm thông gia của chúng ta.”

“Ồ? Vậy bố muốn con làm gì?” Edward treo lên nụ cười lạnh nhạt, trong mắt lộ rõ sự trào phúng.

Fussen hơi sượng: “Cũng không có gì, chỉ mong hai ngày này con đừng làm trái ý mẹ con.”

“Con không hiểu bố đang nói gì.” Edward ra vẻ vô tội.

Fussen trầm mặt: “Đừng tưởng bố không biết con âm thầm làm những gì. Con đừng quên, thế lực của con còn phải núp bóng thế lực của ta.”

“Vậy sao?” Nụ cười trên mặt Edward dần tắt, vẻ trào phúng càng trở nên rõ rệt, “Đương nhiên con biết mấy việc con làm không qua mắt được bố. Nhưng mấy cấp dưới đó của con chẳng phải đều do bố ngầm đồng ý mới thu nạp được đó sao? Hay là bố hối hận?”

Sắc mặt Fussen rất khó coi. Ông đập bàn: “Ta để con chiêu mộ cấp dưới là để bồi dưỡng thế lực của riêng mình, không phải để con chống đối mẹ con!”

Edward rũ mắt, che đi nỗi thất vọng: “Vậy sao? Ra là con hiểu lầm. Con cứ tưởng bố để con bồi dưỡng thế lực là vì giúp con không phải chịu ngược đãi nữa.”

Fussen cứng người, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, cuối cùng thở dài: “Dù sao bà ấy cũng là mẹ con …”

“Đúng vậy, một người mẹ tâm trạng không tốt sẽ lôi con trai mình ra đánh đập.” Edward ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt càng trở nên dịu dàng.

Fussen nhìn gương mặt tươi cười của Edward, bỗng thấy sợ hãi. Đứa con này của ông trong mắt người ngoài là một người tài giỏi lại ôn hòa. Nhưng ông biết cái sự ôn hòa ấy chỉ là lớp vỏ bề ngoài, nó cũng giống như mẹ nó, vừa điên cuồng vừa bất chấp thủ đoạn.

Trong cái nhà này, người bình thường duy nhất có lẽ là cô con gái nhỏ Elena được ông cưng chiều. Nhớ tới Elena, Fussen hiếm khi để lộ vẻ vui mừng. Dù có bất công với con trai ra sao, ông vẫn thấy may mắn vì mọi hận thù của Veselin chỉ trút lên Edward, còn với Elena thì hết mực cưng chiều. Hơn nữa, Elena gần như kế thừa mọi ưu điểm của Veselin. Fussen chỉ mong con gái mình sẽ mãi sống trong hạnh phúc.

“Tóm lại … mấy ngày này con ngoan ngoãn một chút, đừng chọc giận mẹ con.” Cuối cùng, Fussen chỉ để lại một câu khuyên giải hời hợt.

Cả vợ lẫn con trai đều có sự điên cuồng làm người ta phải khiếp sợ. Người làm chồng làm cha như ông, việc duy nhất có thể làm chỉ là cố gắng duy trì sự cân bằng giữa hai người.

“Ngoan ngoãn …” Edward ngả người ra ghế, nhìn ngọn đèn tỏa ánh sáng nhu hòa, bật cười.

Trong mắt bố lúc nào cũng chỉ có mẹ. Còn đôi mắt của mẹ thì luôn nhìn theo người đàn ông khác. Giờ phút này, hắn vô cùng ngưỡng mộ Ariel, tìm được ánh mắt mãi mãi chỉ nhìn vào mình.

“Chung Thịnh …” Thì thầm gọi tên, chưa bao giờ Edward khao khát được thấy đôi mắt đen nhánh ấy như bây giờ. Dù biết đôi mắt ấy không hướng về mình, nhưng khi gặp nhau, hắn còn có thể tự lừa dối mình, rằng người ấy đang nhìn mình.

“… Tút … tút …” Tiếng chuông chờ kéo dài làm sắc mặt Edward ngày càng trở nên khó coi. Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Hắn chỉ muốn được an ủi một chút thôi mà cũng không được là sao?

Bực bội ngắt máy, nỗi căm hận của Edward với Ariel đã lên đến đỉnh điểm. Dựa vào đâu mà tên đó có tài năng xuất chúng, được cha mẹ yêu thương, lại còn tìm được một người yêu hết lòng trung thành?

Còn hắn, Edward Heideck, tài năng có thua gì Ariel đâu, vậy mà sao không có gì cả?

Đôi mắt ấy, đôi mắt đen sâu thẳm ấy …

Edward nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Chung Thịnh ở bên Ariel. Người mà đôi mắt ấy dõi theo … mãi mãi không phải Edward …

“Tít tít tít!” Edward đang trong quá trình hóa đen thì đột nhiên bị tiếng chuông kêu làm giật mình. Hắn quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay khoảnh khắc kết nối liên lạc, Edward treo lên mặt nụ cười mỉm chuyên nghiệp. Nhưng hình ảnh đầu tiên đập vào mắt lại làm mặt nạ tươi cười của hắn suýt thì vỡ vụn.

“I … Iersel … Xin hỏi cậu đang làm gì?” Edward cố giữ mặt nạ mỉm cười, ôn hòa hỏi.

“Em … phù phù … đang tập trồng cây chuối … phù phù …” Gerald toát mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển.

Edward có dấu hiệu nổi gân xanh: “Tôi muốn hỏi là cậu đang huấn luyện thì gọi cho tôi làm gì?”

Gerald thở phì phò, tỉnh bơ đáp: “À, tại em chán quá.”

Edward: …

“Chẳng phải Hạng Phi ở cùng phòng với cậu à?” Edward hỏi ở mức độ phù hợp, thực ra là đang nhắc khéo, cậu chán thì tìm Hạng Phi đi, gọi cho tôi làm gì.

“Hạng Phi đi ngọt ngào với Lôi Tranh rồi, làm gì có thời gian để ý đến em.” Gerald bĩu môi, rất là bất mãn với cậu bạn cùng phòng trọng sắc khinh hữu.

Cho nên cậu đến quấy rầy tôi sao?

Edward không ngừng nhủ thầm trong đầu, không nên so đo với tên ngốc này.

“Vậy cậu tìm tôi là để nói chuyện phiếm sao?” Edward ôn hòa hỏi.

“Không phải, em có việc này muốn nói với anh.”

“Việc gì?”

“Em quên rồi … ha ha ha … khụ khụ …” Gerald vừa nói vừa chuyển từ tư thế trồng cây chuối sang đứng thẳng, không cẩn thận bị sặc, ho khù khụ.

Edward: …

Tên này cùng đội với mình thật sao? Biểu hiện xuất sắc của cậu ta lúc trước chẳng lẽ là hiệu ứng phụ của những người khác …

Edward rất muốn vả vào mặt Gerald mấy cái. Nhưng suy xét đến hình tượng của mình ngày thường, hắn đành phải áp chế ý đồ bạo lực, cười ôn hòa: “Quên rồi còn muốn nói chuyện với tôi làm gì?”

“Biết đâu lát nữa em nghĩ ra thì sao, anh đừng vội.” Gerald đáp tỉnh queo, rồi chạy đến máy khác tập luyện.

Edward giật giật khóe mắt. Cậu ta định vừa tập vừa nói chuyện phiếm với mình sao?

“A!” Ngay trước khi Edward không nhịn được muốn ngắt liên lạc, Gerald đột nhiên hét ầm lên.

“Lại chuyện gì nữa?” Edward day day hai bên thái dương, xoa dịu mấy sợi gân xanh vừa nổi lên. Không phải hắn không quan tâm lý do Gerald hét chói tai, mà là hắn thấy rất rõ ràng bây giờ cậu rất ổn, rất an toàn, không cần phải lo lắng.

“Em nghĩ ra chuyện muốn nói với anh rồi!!!” Gerald nói với vẻ kích động.

Edward giật giật khóe miệng: “Nói đi.”

“Là thế này, chiều hôm qua ấy, Chung Thịnh cho chúng ta mỗi người một túi bánh bao.”

“Ừ.” Sắc mặt Edward ảm đạm đi nhiều. Hắn cũng nhận được bánh bao từ Chung Thịnh, nhưng đó là bằng chứng cho sự ân ái của cậu ấy và Ariel.

“Là mấy cái bánh bao đó đó, anh ăn chưa, ngon lắm đúng không?”

“Ừ.” Edward hơi nhíu mày. Rốt cuộc tên Gerald này định nói gì?

“Nhưng mà bánh bao Chung Thịnh đưa cho Hạng Phi khó ăn kinh khủng luôn.”

“Ồ? Tại sao?” Edward khó hiểu hỏi. Cùng một mẻ bánh, sao lại có cái ngon có cái không?

“Hà hà hà …” Gerald cười rất đáng khinh, “Còn có thể là lý do gì chứ, Hạng Phi khoe khoang trước mặt Ariel là mình từng được ăn cơm Chung Thịnh tự tay nấu, thế là Ariel ghen. Làm Ariel ghen, Chung Thịnh đương nhiên sẽ trả thù cậu ta rồi. Anh không biết đâu, cái tên Chung Thịnh này ấy mà, thương Ariel hết mức luôn, ai cũng đừng hòng động vào ngài Ariel của cậu ấy.”

Tác giả:

= = Đang hóa đen thì bị cắt ngang …

Edward đáng thương, xui xẻo đến nỗi muốn hóa đen cũng bị người ta chen vào phá rối … Bi đát làm sao …

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info