ZingTruyen.Com

Hoan Dam Chu Ai Tinh Khong

Chương 148:

Gần như cùng lúc, Red Fox và White Fox đều có ý nghĩ như vậy. Ờ thời khắc gay cấn này mà rút được vũ khí sóng xung kích từ để đối phó bọn họ, chắc chắn phải là cao thủ trong cao thủ.

Sóng xung kích từ là kỹ thuật được sử dụng vào nhiều lĩnh vực, nhưng rất ít người dùng nó trong chiến đấu cơ giáp.

Về cơ bản, vũ khí cận chiến đều được phủ thêm một lớp sóng xung kích từ. Bởi vì trong quá trình chiến đấu, vũ khí có sóng xung kích từ bền chắc hơn hẳn loại không có. Có thể nói, chỉ cần phủ thêm một lớp sóng xung kích từ, vũ khí sẽ không mòn không gỉ. Sở dĩ ít người sử dụng trong chiến đấu, là vì nó gây tổn hại nghiêm trọng cho bản thân vũ khí. Loại bình thường chỉ có thể chịu tải tầm hai giây. Sau đó, không cần người khác phá hủy, vũ khí cũng hỏng, không sử dụng được nữa.

Chính vì đặc tính này mà ít ai dám dùng nó vì không thể nắm bắt chuẩn xác thời gian chịu tải của vũ khí. Cho nên, mọi người càng chuộng sử dụng các vũ khí được luyện chế từ những loại vật liệu bền chắc, chứ không sử dụng con dao hai lưỡi hại người hại mình như sóng xung kích từ.

Đoản kiếm gắn trên hai cánh tay của anh em Fox được chế tạo từ loại hợp kim đặc thù, khả năng chịu lực rất tốt. Cho nên lúc hai anh em sử dụng chiêu thắt cổ này, ít có cơ giáp nào tránh được. Còn Ariel, chẳng những tránh được, mà còn dùng sóng xung kích từ phá hủy vũ khí của họ, chỉ duy nhất mình hắn.

Keng!

Có cảm thán Ariel nắm bắt chuẩn xác thời cơ thế nào, hai anh em cũng không thể cứu được bốn lưỡi kiếm của mình.

Va chạm trực tiếp với sóng xung kích từ, vũ khí của họ dù có là hợp kim chắc chắn đến mấy cũng gãy nát.

Không có gì bất ngờ, bốn đoản kiếm trên tay hai người bị Ariel chặt đứt, vì không kịp đề phòng mà cơ giáp bị sóng xung kích từ làm tổn thương nặng. Nếu không phải Ariel bỏ lớp sáng đó đúng lúc, có khi bọn họ đã bị cắt thành hai nửa.

Cơ giáp tổn hại gần một phần ba, hai anh em còn chưa kịp phản ứng, Chung Thịnh vừa phối hợp với Ariel lúc nãy đã vọt đến.

Súng trường đột kích tuy là mặt hàng phổ biến, nhưng đối với hai chiếc cơ giáp nửa tàn nửa dở không có gì bảo vệ vẫn có lực sát thương rất mạnh.

Đoàng! Đoàng!

Hai tiếng súng qua đi, anh em Fox bị đá ra ngoài chiến trường. Hệ thống thông báo làm tiểu đội The King và tất cả những người còn lại ngơ ngẩn.

Sao ... sao có thể như vậy?

Trong đội bọn họ, thực lực mạnh nhất tất nhiên là đội trưởng – lão đại Tim Đen. Nhưng xếp ngay sau đội trưởng không phải thanh niên trắng nõn, mà chính là cặp anh em song sinh phối hợp vô cùng ăn ý kia.

Với thực lực của họ, lại thêm Rabbit hỏa lực khủng, sao lại bị hai chiếc cơ giáp giải quyết?

Kể cả có bị xử lý, cũng không thể nhanh như vậy chứ. Chưa đầy một phút đã xong rồi?

Tiểu đội The King tưởng mình nghe nhầm. Tin này quá chấn động, làm họ nhất thời chưa lấy lại được tinh thần.

Khác với tiểu đội The King, tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh bình tĩnh hơn rất nhiều.

Vốn dĩ Ariel và Chung Thịnh là hai tên yêu nghiệt mà. Hai người đó hợp lại với nhau mà không xử được hai tên sói đội lốt cừu kia thì bọn này chết luôn đi cho xong. Đội The King các người biết giấu tài, chẳng lẽ bọn này lại không? Mà hiển nhiên là bọn này che giấu có kỹ thuật hơn mấy người nhiều nha

Hạng Phi đạp lên chiếc cơ giáp còn đang ngây ngẩn, mỉm cười nghĩ vậy.

Tiểu đội The King đờ đẫn tập thể vì tin tức mang tính đả kích nặng nề vừa rồi. Tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh sẽ không tốt bụng đến mức nhắc nhở họ tỉnh táo lại, mà tận dụng thời gian, xử lý hết đối thủ một cách nhanh gọn.

Rabbit run rẩy nhìn Ariel và Chung Thịnh đang lại gần mình từng bước một, khóc không ra nước mắt. Mẹ nó, cơ giáp hỏa lực chính đúng là bi kịch mà, chạy không nổi, đánh không lại, chỉ có thể trơ ra chờ chết.

Nếu anh em Fox còn ở đây, cậu còn có thể phối hợp đâm vài dao. Nhưng hai tên kia vừa đánh đã bị diệt, cái thân nhỏ bé như mình đừng đi đấu tranh thì hơn.

Uỳnh!

Rabbit đã để ý tới thành viên đội mình ở bên kia đang gặp bất lợi. Trận này họ thua là cái chắc. Cắn răng, khởi động nút tự hủy. Tốt xấu gì cũng không thể tặng cho đối thủ một điểm.

Khi tiểu đội Goddess of the Dark và những người khác đuổi tới nơi, trận chiến đã kết thúc.

Nhìn xác cơ giáp ngổn ngang dưới đất, Mai Lâm giật mình kinh ngạc.

Vốn lúc thấy bọn họ phá được mai rùa cô đã thấy rất khó tin rồi. Nhưng chưa ngẩn ra bao lâu thì nhớ đến nhiệm vụ hỗ trợ của mình. Vậy mà càng ngạc nhiên hơn, chỉ vài phút ngắn ngủi, tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh đã chấm dứt trận chiến. Chuyện này còn khó tin hơn cả điều không thể tượng tưởng nổi.

Cô cũng biết thực lực của tiểu đội The King, so ra thì đội của cô kém hơn nhiều. Đấy là chưa kể đội họ không lộ ra khả năng thực sự của hai chiếc cơ giáp hộ vệ kia.

Tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh có thể thoải mái tiêu diệt đội The King, vậy chẳng phải đội của cô không là cái gì?

Mai Lâm cắn chặt răng, ánh mắt loáng qua chút không phục. Nhưng nghĩ đến gia tộc, cô lại thấy khấp khởi mừng thầm.

Nếu có thể mời chào họ đến gia tộc của mình thì ...

Liên Bang rất rộng lớn, ngoài tinh cầu Thủ Đô còn có vô vàn tinh cầu phát triển khác. Mỗi tinh cầu lại có những gia tộc và thế lực khác nhau. Các gia tộc này muốn tiếp tục phát triển thịnh vượng thì ngoài việc bồi dưỡng con cháu còn phải mời chào người bên ngoài có thực lực xuất chúng.

Gia tộc của Mai Lâm là một thế lực trung đẳng ở một tinh cầu phát triển. Bọn họ cũng có mục đích như thế khi tham dự giải cơ giáp lần này. Chỉ là, các đội thi đấu đều giữ bí mật năng lực của mình ở một mức nào đó, không tiếp xúc thì cơ bản là chẳng tìm được ai. Đây cũng là thử thách đối với các gia tộc. Muốn mời chào người ta mà không nhận ra được tài năng của người ta thì có tư cách gì để mở lời.

Lúc này Mai Lâm đã quyết định, sau khi trận đấu kết thúc phải điều tra thân phận của họ ngay lập tức. Dù không thể mời chào cả đội, thì chỉ cần một người thôi cũng rất có lợi cho gia tộc cô rồi.

Nghĩ đến đây, Mai Lâm đảo mắt, sửa soạn lại tóc tai, kéo khóa áo trễ xuống chút nữa, mở kênh thông tin: "Đội trưởng Ariel, tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh của anh quả là thực lực bất phàm."

Ariel thản nhiên liếc mắt nhìn cô, không đáp lại. Mai Lâm bỗng thấy xấu hổ, may là Hạng Phi đúng lúc xen vào: "Cô Mai Lâm khen nhầm rồi."

Mai Lâm mím môi, lòng thầm hung hăng lườm Ariel. Phụ nữ kỳ quặc vậy đó, bình thường thì rất ghét đám đàn ông háo sắc nhìn chằm chằm vào mình như sói đói, đến lúc có tên đàn ông nào không thèm để ý đến vẻ quyến rũ của mình lại thấy khó chịu.

Nhưng có không thích cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài lúc này. Cô cười nói: "Có một đội trưởng tài ba như Ariel, tôi thấy bạn Hạng Phi khiêm tốn quá rồi."

Hạng Phi cười ha ha không nói gì. Lúc trước tỏ ra cao ngạo, giờ đột nhiên khen lấy khen để, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Rút kinh nghiệm từ Lâm Phỉ Nhi, tạm thời tiểu đội Giảo Lang luôn đề cao cảnh giác với các cô em mạnh bạo.

"Ha ha, biết đâu sau này chúng ta lại có cơ hội hợp tác. Hay là trao đổi số liên lạc đi." Mai Lâm cười tủm tỉm nói.

Hạng Phi sảng khoái búng tay: "Không thành vấn đề." Nói rồi gửi một dãy số sang cho cô.

Nhìn dãy số nọ, Mai Lập lập tức chửi thầm hắn trong lòng.

Hạng Phi cho cô dãy số chuyên dụng trên mạng chiến đấu. Nói cách khác, chỉ khi Hạng Phi đăng nhập mới liên lạc được, không thì chẳng làm được gì.

Mai Lâm muốn lấy số liên lạc ngoài đời của họ, nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề riêng tư, Hạng Phi không ngốc, sao có thể tùy tiện cho cô biết được.

Có được dãy số này, Mai Lâm không vừa lòng lắm cũng không nói gì, cười ha ha tiếp chuyện vài câu rồi chuẩn bị rút khỏi chiến trường.

Điều kiện chiến thắng là chiếm lĩnh căn cứ hoặc tiêu diệt hết đối thủ. Bây giờ ngoài một số cơ giáp bị họ bắt làm tù binh, hàng phòng thủ của căn cứ đã bị phá hủy hoàn toàn. Chỉ cần Ariel thích, lúc nào cũng có thể phá cột cờ, đại biểu cho việc chiếm lĩnh căn cứ.

Edward mỉm cười nhìn Yamashita Ichiro khóc không ra nước mắt. Là một nhân viên kỹ thuật, khả năng điều khiển cơ giáp của hắn rất bình thường, bình thường đến mức nhìn tiểu đội The King thất bại, hắn quên cả việc ấn nút tự hủy.

Kết quả là, lúc tỉnh táo lại, hắn đã bị một đám cơ giáp bao vây. Hơn nữa, đối phương còn tàn nhẫn phá hỏng thiết bị tự hủy của hắn, làm hắn chỉ còn biết khóc ròng nhìn đám người có ý đồ xấu xa với mình này.

"Cậu xem, đội các cậu đã thua rồi, nên chấp nhận đi thôi. Chúng tôi cũng không có yêu cầu gì quá đáng. Nhưng có phải cậu nên giao cho chúng tôi tấm khiên năng lượng kia không nhỉ?" Edward nói với giọng nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng không giấu nổi ý uy hiếp.

Tác giả:

→.→ Lăn lộn với tiểu đội Giảo Lang, đến Edward cũng bắt đầu lộ bản chất lòng dạ đen tối ...


Chương 149:

Giải cơ giáp lần này cho phép thu chiến lợi phẩm. Bất kể là vũ khí hay gì khác tiểu đội nào dùng trong thi đấu, chỉ cần điều kiện cho phép, đều sẽ trở thành chiến lợi phẩm.

Về cách thức thu hoạch chiến lợi phẩm cũng có nhiều quy định khắt khe. Ví dụ như muốn cướp vũ khí của đối phương, thì điều kiện tiên quyết là phải bắt làm tù binh. Nếu đối phương tự hủy, sẽ chẳng chiếm được gì.

Trên thực tế, đối với vũ khí bình thường, không cần thiết phải dùng biện pháp mạnh như thế. Đa số các loại vũ khí đều mua được ngoài cửa hàng hay các đại lý, chỉ cần đủ tiền mua, lại bỏ công chỉnh sửa một chút, về cơ bản là đều dùng tốt.

Nhưng, tấm khiên năng lượng mà Yamashita Ichiro sử dụng lần này là thành phẩm do cá nhân nghiên cứu sáng tạo. Đồ tốt thế này mà không giành, tiểu đội Giảo Lang thấy thật có lỗi với bản thân.

Mới trải qua một hồi chiến đấu ác liệt, ai ai trông cũng đằng đằng sát khí. Thế là người 'thoạt nhìn' hòa ái nhất – Edward – trở thành ứng cử viên số một cho nhiệm vụ khuyên nhủ Yamashita Ichiro giao nộp khiên năng lượng.

Yamashita Ichiro: Tên này trông rất nham hiểm mà! Rõ ràng đang mỉm cười nhưng thế quái nào lại đáng sợ thế!!!

Nhìn một đám hùng hùng hổ hổ như sói đói rình mồi xung quanh, Yamashita Ichiro rất sáng suốt giao nộp chiến lợi phẩm. Dù gì tiểu đội Giảo Lang cũng chỉ có thể sử dụng, không thể nghiên cứu ra kỹ thuật phòng ngự để áp dụng vào thực tế.

Sau khi lấy chiến lợi phẩm, một hàng tiểu đội Giảo Lang cười tươi rói tiễn bước Yamashita Ichiro, quay đầu nhìn tiểu đội Goddess of the Dark ngóng trông tấm khiên năng lượng trong tay họ.

"Các vị còn chuyện gì không?" Edward mỉm cười hỏi.

Các thành viên tiểu đội Goddess of the Dark: ...

"Nếu không còn chuyện gì, vậy thì chào tạm biệt, chúng tôi đi trước." Edward không để ý đến họ nữa, quay đầu bảo Hạng Phi phá cột cờ trận địa.

Khi tiểu đội Goddess of the Dark trở lại phòng chuẩn bị, một cô gái mặt đầy tàn nhang bĩu môi nói: "Đội trưởng, họ lấy khiên năng lượng rồi."

"Ừ." Mai Lâm nhìn cô, ý bảo đã biết.

Cô nàng ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn không mở lời.

"Muốn nói là bọn họ nên chia sẻ chiến lợi phẩm với chúng ta chứ gì." Mai Lâm vừa nhìn đã đoán ra ngay.

"Chẳng lẽ không phải nên như vậy sao?" Cô nàng không phục.

Mai Lâm lạnh lùng nhìn cô: "Thử nhìn lại mình xem, bọn họ có lý do gì để chia sẻ chiến lợi phẩm với chúng ta?"

Cô bé khựng lại. Lúc trước họ từng phối hợp với các đội khác, nhưng chưa đội nào như tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh, chẳng hề khách khí với họ chút nào. Hơn nữa, nếu có chiến lợi phẩm, dù không nhường hẳn thì ít nhất cũng phải chia đều chứ.

"Quên rồi hả, từ đầu trận đến cuối trận chúng ta gần như chẳng làm được gì, ngoài việc cung cấp một ít tư liệu. Mà với trình độ của họ, kể cả không có tư liệu đi chăng nữa, em nghĩ họ sẽ thua sao?" Mai Lâm lạnh giọng nói.

Nữ sinh mặt biến sắc, ủ rũ cúi đầu.

Tất nhiên cô biết tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh rất giỏi, bất kỳ ai trong số họ cũng không thua kém đội trưởng của các cô, chỉ nhìn hai vũ khí bí mật của đội người ta thôi đã biết là tài năng xuất chúng rồi. Có thể nói là chẳng kém cạnh gì huấn luyện viên ở trường các cô. Tiểu đội Goddess of the Dark bọn cô gần như chẳng làm được gì trong trận đấu này.

"Mọi người phải nhớ kỹ." Mai Lâm đảo mắt nhìn một lượt các thành viên trong đội, làm bọn họ chột dạ cúi đầu, "Trên đời này không có ai tự dưng đối xử tốt với mình cả, đặc biệt là khi mình không có năng lực, phải nghe theo sự sắp xếp của kẻ mạnh. Giống như hôm nay, nếu chúng ta tiêu diệt được một bộ phận kẻ địch, tôi đương nhiên có lý do để yêu cầu hưởng chung chiến lợi phẩm. Nhưng thực tế thì sao? Một chiếc cơ giáp cũng không phá hủy được, thì dựa vào đâu mà đòi tranh giành chiến lợi phẩm với người ta?"

"Bọn em đâu có muốn thế. Là họ chạy quá nhanh mà ..." Một đội viên nói thầm.

Mai Lâm lạnh mặt: "Xung phong cũng chậm hơn người ta, còn mặt mũi nào mà nói ra hả?"

Đội viên kia câm như hến, ngồi thu lu trên ghế, chỉ hận không được chui xuống hố.

Mai Lâm thở dài xoa trán: "Hôm nay chủ yếu là lỗi của tôi. Là tôi quá coi thường bọn họ, nếu không dù không có chiến tích huy hoàng như người ta, tối thiểu chúng ta vẫn có chút thu hoạch."

"Đội trưởng, không trách chị được, ai biết bọn họ lại là dạng trâu bò thế chứ."

"Phải đấy, giỏi chẳng kém gì huấn luyện viên của chúng ta."

"Ừ, huấn luyện viên có nói là cái khiên năng lượng kia rất khó nhằn, ngay cả thầy ấy cũng không phá được."

"Phải công nhận là tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh quá xuất sắc, hai người mà có thể phối hợp ăn ý với nhau đến vậy."

"Ừ đấy, họ thông minh thật, một người không làm được thì hai người cùng làm. Không biết bao giờ chúng ta mới được như họ."

Nhìn đội viên của mình không suy sụp vì bị đối phương đả kích, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, bắt đầu thảo luận về trận đấu, Mai Lâm nhoẻn miệng cười. Đội của cô kém xa tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh, nhưng bầu không khí đoàn đội thế này lại làm cô thích nhất.

"Mọi người cứ thảo luận đi, tôi thoát trước đây." Chào hỏi xong, Mai Lâm rời khỏi hệ thống mạng chiến đấu.

Ra khỏi đản thương, việc đầu tiên cô làm là liên hệ với bố mình.

"Bố à, trận đấu hôm nay của bọn con bố đã xem chưa ..."

"Ha ha, Edward, anh chẳng phong độ chút nào, không nể mặt họ gì cả." Sau khi hy sinh, Gerald ngồi trong phòng chuẩn bị theo dõi tiếp trận đấu, lúc thấy Edward tươi cười chào tạm biệt tiểu đội Goddess of the Dark, không nhịn được phá lên cười sằng sặc.

Edward rầu rĩ xoa trán: "Là Hạng Phi bảo tôi nói thế. Thật ra với phái nữ tôi vẫn phong độ lắm."

"Thôi đi." Gerald cười khẩy, "Có thể Hạng Phi bảo anh phải nói như vậy, nhưng nếu anh phản đối thì cậu ta cũng không có cách nào ép anh nhận nhiệm vụ này."

Edward cười ngại ngùng, xem như thừa nhận lời Gerald nói.

Lâm Phỉ Nhi thở dài: "Ai ... Từ lúc vào đội mình, tớ cứ thấy đàn anh mỉm cười ôn hòa ngày nào phai nhạt dần đi ..."

"Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng mà." Gerald chẳng bận tâm. Đàn ông con trai suốt ngày cười hòa ái để làm cái gì, phải nhiệt huyết một chút mới tốt. Có thể nói, biểu hiện của Edward ngày hôm nay rất được lòng cậu.

Samantha cầm cái bánh bao nóng hôi hổi ăn ngon lành. Sau một trận thi đấu, ăn cái này tuy không no bụng nhưng cũng tạm thỏa mãn tâm hồn ăn uống.

"Hạng Phi, tổng kết trận đấu hôm nay đi." Ariel thản nhiên nói.

"Được." Hạng Phi nghiêm chỉnh hẳn, mở băng ghi hình. Ai nấy đều tập trung nhìn vào màn hình trước mặt.

"Trận đấu hôm nay ..."

Hạng Phi bắt đầu tổng kết. Ariel thì lại chuyển mắt nhìn cái bánh bao trên tay Samantha.

Bị cặp mắt bình tĩnh kia của Ariel nhìn đến rùng mình, Samantha lưỡng lự một phen, cuối cùng hỏi với vẻ rối rắm: "Cậu cũng muốn ăn hả?"

Ariel mặt không đổi sắc quay sang nhìn Chung Thịnh: "Anh đói rồi."

Chung Thịnh nhìn thoáng quá bánh bao Samantha đang cầm, hỏi: "Oánh Ca với nhân là thịt thú Mandolin có được không?"

Nguyệt: Cái tên Oánh Ca thì chịu, có thể chỉ là một món trong tưởng tượng của tác giả. Thịt thú Mandolin cũng ko có hình ảnh tương ứng. Đây là kết quả của google dịch. Có sai thì xin góp ý.

Ariel mặt mày nghiêm túc gật đầu. Chung Thịnh lập tức chào tạm biệt mọi người, đăng xuất.

Ariel bình tĩnh để lại một câu "Mọi người tiếp tục", rồi cũng biến mất khỏi phòng chuẩn bị.

Tiểu đội Giảo Lang: ...

"AAAAAAAAA! Mắt tôi sắp mù rồi!" Gerald hai tay che mắt lăn lộn trên ghế.

"Ân ái cái gì, không thể chấp nhận được!" Lâm Phỉ Nhi nhìn hai cái ghế trống không, chậc lưỡi.

Hạng Phi chuyển mắt sang nhìn Lôi Tranh, dịu dàng hỏi: "Em có đói không?"

Lôi Tranh mặt đỏ lừ, lắp ba lắp bắp mãi mới nói được câu không đói.

"AAAAAAAAA! Mắt tôi lại mù rồi!" Gerald ôm mặt rên rỉ.

Edward từ đầu đến cuối đều cười mỉm, lúc này cũng không nhịn được bật cười ra tiếng.

Samantha tiếp tục rối rắm. Bây giờ trong phòng chỉ có cô có bánh bao, nếu mọi người đều đói, cô phải chia ra sao?

Lâm Phỉ Nhi chán nản nhìn mọi người. Fans mà thấy chắc vỡ mộng hết.

"Chậc chậc, lão Phó à, thế là không được đâu. Ông xem học trò của mình kìa, chẳng lịch thiệp gì cả. Trở về có nên dạy bảo lại bọn chúng không?" Lão Triệu sờ cái đầu hói của mình, cười hề hề.

Phó Ngạn Triều lừ mắt: "Có phải dạ hội đâu, lịch thiệp làm cái gì. Chúng nó mà giao khiên năng lượng ra tôi mới phải dạy dỗ lại. Chia sẻ thành quả kỹ thuật với đối thủ tương lai, thế mà ông cũng nghĩ ra được."

"Được rồi, nhìn cái vẻ đắc ý của ông kìa. Tiểu đội này của trường ông không đơn giản đâu, nhất là Ariel và Chung Thịnh, mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã có thực lực như thế, đúng là làm người ta phải ngỡ ngàng." Màn hình trước mặt Thomas chia làm hai phần, lần lượt là hình ảnh lúc Ariel cùng Chung Thịnh phối hợp phá vỡ khiên năng lượng, và lúc Ariel bật nhảy còn Chung Thịnh làm bệ đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com