ZingTruyen.Info

[HOÀN] [Đam] Chú ái tinh không

Chương 146+147

KhuCanhTru



Chương 146:

"Các người điếc hả? Tôi đã bảo tấm khiên đó rất khó phá rồi cơ mà? Các người không ngu đến mức định dùng vũ khí của cơ giáp đột kích để thử chứ? Đó là đi chịu chết!" Mai Lâm tức lắm rồi. Sao cô lại xui xẻo cùng tổ với cái đám này chứ.

"Cô Mai Lâm." Chung Thịnh lạnh mặt nhìn cô, "Nếu ngài Ariel đã nói sẽ phá tấm khiên đó thì ngài chắc chắn làm được. Cô đang nghi ngờ năng lực của ngài sao?"

Mai Lâm giật mình, dở khóc dở cười nhìn anh: "Ngài? Anh gọi anh ta là ngài?" Một học viên trường quân sự, dù có là Đệ Nhất, thì lúc tốt nghiệp cùng lắm chỉ leo lên được vị trí trung úy, có tư cách gì được gọi là ngài.

Giờ phút này, Mai Lâm đã coi Chung Thịnh và Ariel như bọn công tử nhà giàu không biết gì. Lúc trước còn tưởng hai người này là vũ khí bí mật của tiểu đội Giảo Lang, nay xem ra chỉ là lũ vô dụng, đồng đội sợ họ làm trò cười trong trận đấu mới giấu nhẹm đi.

Nghĩ đến đây, cô đồng tình nhìn sang Hạng Phi. Trong lòng cô, Hạng Phi đã là một học sinh xuất sắc lại đáng thương, rõ ràng có năng lực lại phải nhường chức đội trưởng cho một tên ăn chơi trác táng. Thật đáng tiếc.

Nhưng khả năng chỉ huy của Hạng Phi đùng là rất khá. Có nên kiến nghị gia tộc mượn sức cậu ta không? Mai Lâm nghĩ bụng.

Lười để ý đến cô nàng này vì sao lại đột nhiên nhìn Hạng Phi ngẩn người, Chung Thịnh mặt lạnh xuất hiện trên màn hình làm những người khác trong tiểu đội Giảo Lang không dám ho he gì.

Mẹ ơi, cô ta là đồ ngu hả? Lại dám coi thường Ariel, bảo sao Chung Thịnh tức giận. Vị thần trong lòng kiêm người yêu bị người ta khinh thương, ai chẳng khó chịu.

Trong đầu suy tính nên báo cáo về Hạng Phi với gia tộc thế nào, Mai Lâm nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, lạnh giọng nói: "Tóm lại, tôi không đồng ý!"

"Cô Mai Lâm, mời cô chú ý cho, các cô đến đây để 'phối hợp' với chúng tôi. Chúng tôi tấn công không cần cô 'đồng ý'." Hạng Phi bị cô ta nhìn mà sởn tóc gáy. Cái giọng điệu ra lệnh kia càng làm cậu khó chịu, khó chịu đến nỗi tưởng cô ta là gián điệp.

"Anh!" Mai Lâm giận tím mặt, "Tóm lại, tôi sẽ không để đội viên của mình đi chịu chết!"

"Tùy cô." Hạng Phi đáp bâng quơ. Dù sao họ cũng không trông chờ 'viện quân' giúp được cái gì, biết nhược điểm của lớp màng bảo vệ kia đã là niềm vui bất ngờ rồi. Tiếp theo chỉ còn chút rắc rối nhỏ mà thôi.

Mai Lâm hừ lạnh, dẫn đội viên của mình lạnh lùng đứng tại chỗ, nhìn bọn Hạng Phi tiếp cận lớp màng năng lượng. Bọn họ thích đi chịu chết thì cứ đi đi. Cô không muốn tặng không điểm cho người khác.

"Đội trưởng, để họ đi vậy sao?" Một đội viên của tiểu đội Goddess of the Dark hỏi nhỏ.

Mai Lâm cắn chặt răng: "Tôi chắc chắn không xông lên chịu chết. Nếu lát nữa họ phá được lớp màng năng lượng, chúng ta lại xông lên cũng không muộn."

"Nhưng nếu họ thất bại ..."

"Mặc kệ. Có cái xác rùa đó, vũ khí của chúng ta chẳng phát huy được tác dụng gì. Cho dù họ không chết thì cũng không có phần thắng. Tối thiểu không thể tặng thêm điểm cho đối thủ được."

Đội viên trầm mặc. Mai Lâm khoanh hai tay nhìn thành viên tiểu đội Giảo Lang xuyên qua làn mưa đạn, từ từ tiếp cận căn cứ địch.

"Ở đây được rồi." Dưới sự yểm trợ của bọn Hạng Phi, cuối cùng, Ariel và Chung Thịnh đã đến được vị trí thích hợp để tấn công màng bảo vệ của đối phương.

Đoạn đường vừa rồi có thể nói là vô cùng vất vả. Có tấm khiên kia, vũ khí của họ cơ bản là chẳng làm nên trò trống gì. Bực nhất là tay hỏa lực chính của đối phương hôm nay cầm hai khẩu pháo laser quay vòng. Loại vũ khí này rất nặng, một khẩu đã đủ làm chậm tốc độ một chiếc cơ giáp, cầm hai khẩu thì chẳng khác nào không thể di động. Nhưng trận đấu hôm nay là hình thức chiến tranh trận địa. Hai khẩu pháo kia có thể thoải mái phát huy tác dụng vì đã có lớp màng bảo vệ. Hỏa lực chính chỉ cần ngắm chuẩn mục tiêu rồi bắn, không phải chạy đi đâu cả.

"Cái bọn này đúng là biết tận dụng thời cơ." Gerald bực dọc nói. Đã nắm chắc thế cục trên chiến trường mà đối phương cũng không chịu ngồi yên.

"Vào được đến vòng này, đương nhiên phải có bản lĩnh." Edward cười khẽ.

"Hừ, bản lĩnh thì sao chứ, tưởng trốn trong cái mai rùa đó là chúng ta không làm gì được chắc?" Lâm Phỉ Nhi khinh thường, rồi lập tức cúi đầu tránh viên đạn vừa bắn tới.

"Mười giây sau tấn công." Giọng Ariel không lớn, nhưng lại rất rõ ràng trong tiếng súng máy rền vang.

"Chuẩn bị!" Hạng Phi cúi người xuống thật thấp, một là để tránh đạn, hai là để lấy đà chuẩn bị vọt lên.

"Chung Thịnh, hoành độ 16, tung độ 25, chếch một góc 350." Ariel đột nhiên nói một đoạn mà chẳng ai hiểu gì.

"Đã rõ." Chung Thịnh bình tĩnh đáp lời.

Bấy giờ mọi người mới ngộ ra. Ariel đang xác định tọa độ điểm với Chung Thịnh.

Lúc Ariel bảo hãy giao nhiệm vụ này cho hắn và Chung Thịnh, mọi người đã biết rồi. Năm giây sáu trăm phát, một người hầu như là không làm được, nhưng nếu hai người ăn ý nhau cùng thực hiện thì khác.

Trong đội họ, nếu hỏi ai có thực lực mạnh nhất thì câu trả lời tất nhiên là Ariel và Chung Thịnh. Hai người họ cũng ăn ý với nhau nhất. Có thể nói cả đội bọn họ ăn ý với nhau, nhưng không ai làm được đến mức chỉ một ánh mắt là hiểu ý đối phương như Chung Thịnh với Ariel.

Cho nên mọi người tin chắc rằng với sự ăn ý của hai người, năm giây sáu trăm phát súng vào cùng một điểm, nhất định có thể làm được.

"Khai hỏa!" Ariel hô khẽ, tiếp sau đó là một loạt tiếng đạn laser va vào tầng năng lượng màu vàng nhạt.

"Xung phong!" Hạng Phi hô lên, những người khác nhảy bật ra, vẫn khom người tránh đạn, nhắm thẳng đến chỗ lớp màng bảo vệ.

"Chết tiệt! Khiên năng lượng sắp hỏng rồi!" Yamashita Ichiro hô lên kinh ngạc: "Sao bọn họ lại biết ..."

"Câm miệng!" Một người đàn ông mặt mày dữ tợn khí thế khiếp người quát, "Còn duy trì được bao lâu?"

"Không ..." Yamashita Ichiro vừa định nói là không biết, nhưng ánh mắt tàn độc của đối phương làm hắn nuốt câu trả lời này vào bụng.

"Còn khoảng năm giây nữa." Một thanh niên mặt mày trắng nõn thản nhiên trả lời: "Vừa đủ cho họ đột phá vào trong tầng bảo vệ. Bọn họ tính thời gian chuẩn thật."

Yamashita Ichiro kinh ngạc nhìn thiếu niên nọ. Hắn là thành viên tiểu đội Asia's Sun. Tấm khiên năng lượng này là thành quả nghiên cứu của gia tộc hắn. Tuy bị người ta gọi bằng cái tên mai rùa khó nghe, nhưng lực phòng ngự của nó mạnh đến nỗi người ta phải ngỡ ngàng. Kể cả là chỉ dùng được trong thế giới giả tưởng, thì vẫn có một số doanh nghiệp nghiên cứu chế tạo cơ giáp chủ động liên lạc với hắn, mong có thể đưa kỹ thuật này áp dụng vào đời thực.

Hắn khá tự tin vào tấm khiên năng lượng này. Ngoài nhân viên nghiên cứu trong gia tộc, không ai hiểu nó bằng hắn. Vốn tưởng trong giải đấu này có thể triển lãm công dụng của khiên năng lượng, ai ngờ chưa lọt vào vòng bán kết đã có nguy cơ bị phá vỡ. Càng làm hắn ngỡ ngàng là hắn còn chưa tính ra tấm khiên duy trì được bao lâu, thành viên của tiểu đội khác dường như đã biết rõ bí mật của nó.

Không thể nào!!!

"Tấm khiên này của anh từ lúc bị phá vỡ đến khi khôi phục lại cần bao nhiêu thời gian?" Thanh niên kia liếc nhìn Yamashita Ichiro.

Yamashita Ichiro giật mình, không ngờ đối phương sẽ hỏi mình vấn đề này.

"Còn ngây ra đó làm gì?" Người đàn ông mặt mày dữ dằn kia hung tợn quát.

"Xin lỗi." Yamashita Ichiro hốt hoảng, vội đáp: "Từ lúc bị phá đến khi khôi phục cần ít nhất một phút."

"Một phút?" Người đàn ông nọ cau mày. Một phút tưởng như rất ngắn, nhưng đối với người có năng lực thực sự thì đã đủ để làm rất nhiều việc.

"Một phút ... đủ để họ đột phá hàng rào phòng ngự của ta." Thanh niên trắng nõn nhẹ nhàng nói.

Người đàn ông kia càng sầm mặt, quay sang quát: "Chuẩn bị đón địch! Rabbit, mở mắt to ra cho tôi, trước khi bọn họ đột phá, phải xử lý ít nhất ..."

"Không kịp rồi lão đại ơi, bọn họ đột phá vào rồi!" Rabbit, cũng chính là người điều khiển cơ giáp hỏa lực chính, buồn bực nói.

Người đàn ông nọ bực mình, cáu bẳn quay sang nhìn thanh niên trắng nõn.

Thanh niên kia hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn hung ác của người đàn ông, chỉ nhún vai thờ ơ nói: "Xin lỗi, tôi tính nhầm."

"Mẹ nó, thế quái nào đội viên của ông toàn một lũ khốn kiếp!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

"Lão đại, tiểu đội Asia's Sun sắp không chống cự được rồi. Bọn họ hung hăng quá." Giọng Rabbit nghe hưng phấn chưa từng có. Yamashita Ichiro rùng mình. Từ lúc bắt đầu trận đấu, tiểu đội của họ đã bị đối phương áp chế triệt để. Nói một cách chuẩn xác, thực lực đội Asia's Sun bọn họ kém tiểu đội The King quá xa.

Tác giả:

→.→ Tiểu đội The King cũng không phải dạng vừa đâu ... Đây là một lũ điên, cuồng chiến đấu!


Chương 147:

Tám người bọn họ đều có thể điều khiển cơ giáp, nhưng vẫn am hiểu lĩnh vực kỹ thuật nhất. Sở dĩ vào được vòng này, không thể không kể đến công lao cải tạo cơ giáp.

Chính vì đặc điểm đó, lúc đối mặt với tiểu đội The King hùng mạnh, đội trưởng bọn họ không nói hai lời lập tức giao quyền chỉ huy. Tiểu đội The King vừa nhìn đã biết là không dễ chọc. Một đám nhân viên kỹ thuật như họ tranh quyền chỉ huy với người ta thì có khác nào tìm đến cái chết.

"White Fox, Red Fox, hai đứa chuẩn bị đi. Xem ra tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh cũng không vừa đâu. Có lẽ hôm nay phải trông cậy vào hai đứa." Người đàn ông cao to nói.

"Hề hề, không thành vấn đề, lão đại Tim Đen!" Trong kênh liên lạc, hai gương mặt giống nhau như đúc cười hì hì đồng thanh đáp. Hai người họ từ diện mạo đến trang phục đều y hệt nhau, chỉ khác ở chỗ một người đeo khuyên tai hình cáo màu đỏ, một người đeo khuyên tai hình cáo màu trắng.

"Đen cái con mẹ mày! Bảo bao nhiêu lần rồi không được gọi như thế." Người đàn ông mặt mày dữ tợn, à không, là đội trưởng tiểu đội The King, Black Carter phẫn nộ quát.

Rõ ràng tên của gã là Black Carter, vậy mà cái lũ khốn kiếp này cứ nhất quyết đọc chệch đi thành Black Hart [Black heart] cũng chính là Tim Đen.

"Ha ha ha ... Anh không thấy gọi lão đại Tim Đen oai hơn à?" Red Fox trong cặp song sinh cười vô cùng âm hiểm.

"Phải đó, lão đại Tim Đen tiểu đội The King, nghe oách thế còn gì." White Fox nhào vô góp vui.

Black đen mặt: "ĐM im hết cho tao. Tiểu đội Asia's Sun bỏ mạng rồi."

"Hả? Nhanh thế? Chậc chậc, kém quá nha." Một giọng nói khác rề rà vang lên trong kênh liên lạc.

Black nổi gân xanh đầy trán: "Lũ khốn kiếp bọn bay! Đừng có nhàn nhã nữa, tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh không phải hạng tầm thường. Chúng mày còn đùa nữa là thua bây giờ."

"Ôi chao, có hai chiếc cơ giáp lao đến chỗ chúng ta này!!!" Red Fox hú lên hưng phấn như đột nhiên có bàn tiệc thịnh soạn bày trước mắt.

"Woa, hạnh phúc quá, lại có thằng ngu đến chịu chết nè!" White Fox cũng kích động.

Yamashita Ichiro im lặng tránh một bên, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Hắn nghĩ đội mình toàn một đám nhân viên kỹ thuật đã kỳ lạ lắm rồi, không ngờ tiểu đội The King còn kỳ quặc hơn, toàn một lũ điên!

"Nghiêm túc cho tao!" Black gào lên.

"Biết rồi, lão đại Tim Đen, bọn em tập trung đi diệt địch đây." Red Fox và White Fox đồng thanh nói, rồi tắt kênh trò chuyện.

Cơ giáp hỏa lực chính tên Rabbit rụt cổ, để lại câu "Em đi phối hợp với bọn nó làm mồi nhử." rồi cũng chạy.

"Cái lũ khốn kiếp này!" Black rít gào lần thứ n+1. Lúc trước mình nghĩ thế đéo nào lại tìm đến một lũ đội viên dở người này hả trời.

Thanh niên trắng nõn nhìn gã với vẻ tội nghiệp: "Tôi đi đối phó với quan chỉ huy của đối phương." Nói rồi xoay người rời đi.

Hai đội viên còn lại lần lượt tìm mục tiêu cho mình, hò hét xông lên chiến đấu. Black bực bội suýt nữa thì bóp nát bàn điều khiển cơ giáp, mắt đỏ ngầu rút vũ khí ra, cũng lao đi.

Vậy mới nói ... người dẫn dắt được một lũ điên, cuồng chiến đấu chỉ có thể là kẻ điên.

Yamashita Ichiro cố gắng nấp kỹ sau lô cốt trong một góc hẻo lánh. Không hiểu sao khi đối mặt với đám người này, dù ở trong cơ giáp hắn vẫn không cảm thấy an toàn.

Hức hức hức ... Người ta là nhân viên kỹ thuật mà. Lũ điên này đáng sợ quá đi!

Dưới sự phong tỏa của hai khẩu pháo laser của Rabbit, muốn an toàn vượt qua hàng phòng ngự là điều không tưởng.

Dù có Chung Thịnh và Ariel phối hợp phá hỏng lớp màng bảo vệ, trong thời gian ngắn chưa khôi phục lại được, tiểu đội Giảo Lang vẫn phải trả một cái giá đắt là Lôi Tranh và Lâm Phỉ Nhi bỏ mạng, cơ giáp của Gerald bị tổn hại nặng nề.

Sau khi vượt qua hàng phòng ngự, trước tiên Hạng Phi để mọi người đấu với đội quân trợ giúp. Ở cự ly này, nếu bị pháo laser bắn trúng thì nổ banh xác là cái chắc. Nhưng có tiểu đội kia làm bia đỡ đạn, đối phương sợ ném chuột vỡ đồ sẽ không dám dùng hỏa lực mạnh.

Kéo dài thêm mấy giây, Chung Thịnh và Ariel cũng kịp vọt lên. Thấy bốn người bọn Hạng Phi đấu với bảy chiếc cơ giáp vẫn chiếm ưu thế, hai người liếc nhau, cùng chạy về phía cơ giáp hỏa lực chính.

"Ya ya, đến rồi đến rồi, có cá mắc câu rồi!" Red Fox phấn khích chọt chọt White Fox. Mặc dù một chiếc cơ giáp to lớn làm động tác này trông có vẻ hơi quái dị.

"Được rồi, xử lý luôn là được chứ gì." White Fox uể oải đáp. Bọn họ lợi dụng Rabbit làm mồi nhử đâu chỉ một hai lần, cần gì phải phấn khích thế.

"Các cậu đừng có vui vẻ thế được không. Lần nào cũng lôi tôi ra làm mồi nhử." Rabbit nói trong kênh liên lạc với vẻ không vui.

"Hừ, bọn này là cáo, cậu là thỏ. Cậu không làm mồi thế chẳng lẽ lại là bọn tôi?" Red Fox lè lưỡi.

Rabbit buồn bực rũ đầu. Sao mình lại thảm thế chứ. Lúc trước nhập đội cậu sử dụng cơ giáp hỏa lực mạnh. Loại này tốc độ di chuyển chậm, ở cự ly gần thì chẳng có sức phản kháng, quả thực là mục tiêu lựa chọn hàng đầu. Thiếu điều gắn lên đầu hàng chữ: Tôi là mối nguy lớn nhất của các người

"Đến rồi! Cẩn thận, họ không đơn giản!" White Fox nhìn đối phương phá tan vòng phong tỏa của mình và Red Fox, sắp sửa tới gần, vẻ mặt bỗng chốc nghiêm túc hơn hẳn.

"Giết!" Giọng Ariel lạnh lùng vang trong kênh thông tin. Tất cả mọi người nghe thấy đều run lên.

Cái giọng lạnh như băng không có một chút tình cảm, làm người ta rùng mình.

Chung Thịnh ngoài mặt không tỏ vẻ gì, chỉ có đôi mắt đen láy sáng lên vì kích động.

Lại nghe thấy rồi. Khẩu lệnh sát phạt quyết đoán của ngài Ariel. Tuy đây chỉ là một trận chiến trên mạng, đối thủ cũng mới là thanh thiếu niên trường quân sự, nhưng một tiếng này của Ariel làm mọi người máu nóng sôi trào như thể ra chiến trường thực sự.

"Giết!" Chung Thịnh trầm giọng, nghe thì tưởng như bình thản, lại cho người ta cảm giác kỳ lạ, như muốn đáp lại lời kêu gọi vừa rồi.

"Giết!" Samantha hiếm khi gặp đối thủ ngang tay, mắt đỏ ngầu, rít lên.

"Giết!" Cơ giáp của Gerald đã bị thương tổn nặng nề, nhưng cậu cũng không kìm được hét to một tiếng, dũng mãnh lao thẳng vào hai chiếc cơ giáp đang vây đánh Edward, như muốn đồng quy vu tận.

"Giết!" Edward và Hạng Phi cuối cùng không áp chế được cơn kích động, gáo thét vang rền, không còn che giấu thực lực nữa, giải phóng bản thân chạy theo khát vọng trong lòng.

"Chết tiệt! Bọn này uống thuốc kích thích à?" Vốn dĩ gương mặt trắng nõn của thanh niên giờ đã đỏ ửng, nay đôi mắt luôn điềm tĩnh lạnh lùng cũng bắt đầu lộ vẻ nôn nóng.

Vừa rồi Gerald bùng nỗ làm họ trở tay không kịp, mất đi hai chiếc cơ giáp. Bực nhất là trong số đó có đội trưởng Tim Đen của họ.

Mặc dù mất đi đội trưởng cũng không làm họ loạn đội hình, nhưng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí.

Tình thế xoay chuyển, bọn họ rơi vào hoàn cảnh xấu. Giờ chỉ còn trông chờ vào bên kia bọn Rabbit tiêu diệt được hai chiếc cơ giáp nọ rồi qua đây viện trợ. Nếu không, tình hình sẽ rất nguy hiểm.

"Nhanh thật!" White Fox chỉ cảm thấy có bóng đen nhoáng qua màn hình, chiếc cơ giáp còn cách mấy chục mét đã vọt đến ngay trước mắt.

"ĐM! Mạnh vãi!" Red Fox hô lên kinh ngạc, nghe giọng hưng phấn cực kỳ.

"Thắt cổ!" White Fox hô lên, cùng lúc hành động với Red Fox. Trên cánh tay của hai chiếc cơ giáp bật ra hai thanh đoản kiếm, giao nhau bổ về phía Ariel đi đằng trước.

Ariel cách họ chưa đến mười mét đồng tử đột nhiên co lại. Ở khoảng cách này hắn không thể tránh được, nhưng chẳng hề nao núng, mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng nhảy lên cao, dường như muốn nhảy qua chiếc thòng lọng do bốn thanh kiếm hợp thành này.

"Ngu ngốc!" Red Fox cười lạnh. Cơ giáp của đối thủ chỉ là loại đột kích bình thường, không có khả năng nhảy cao được như thế. Cho dù miễn cưỡng tránh được, mũi kiếm vẫn đủ phá hỏng hai chân hắn. Cơ giáp mất hai chân thì làm được trò trống gì? Chỉ là loại rác rưởi tặng điểm cho người khác thôi.

Đáng tiếc, chuyện xảy ra sau đó làm nụ cười của Red Fox cứng đờ. Chiếc cơ giáp đi sau vốn tưởng phải chậm mấy giây nữa đột nhiên vọt lên, hai tay giao nhau, làm điểm tựa cho chiếc cơ giáp nhảy bật kia lấy đà nhảy cao hơn nữa, trở tay rút trường kiếm sau lưng. Thanh kiếm cực đại màu vàng kim lóe lên tầng sáng đen u ám, bổ thẳng xuống bốn thanh kiếm giao nhau của bọn họ.

"Fuck! Là sóng xung kích từ!" Rabbit được hai con cáo bảo vệ đằng sau, có tầm nhìn tốt nhất, vừa nhìn thấy thanh trường kiếm kia bọc trong ánh sáng đen liền hô lên.

Gặp cao thủ rồi!

Tác giả:

→.→ Tiểu đội phối hợp với tiểu đội The King thật đáng thương, bị kỳ thị còn hơn cả tiểu đội Goddess of the Dark.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info