ZingTruyen.Com

[HOÀN] [Đam] Chú ái tinh không

Chương 120

KhuCanhTru

Không ngờ Ariel lại tỏ ra chu đáo săn sóc như thế. Từng thấy thái độ đạm mạc của Ariel với Elena, Chung Thịnh cảm thấy Ariel bây giờ đúng là làm người ta mê đắm, còn hơn cả đời trước.

Tình cờ ngoảnh lại, bắt gặp ánh mắt đong đầy tình ý của Chung Thịnh, Ariel ngoài mặt không tỏ vẻ gì, trong lòng lại đánh dấu vào tên một quyển sách đang nghiên cứu gần đây.

Từ giờ trở đi, cuốn “Làm sao để trở thành một người yêu chu đáo” trở thành tài liệu quý báu của Ariel.

Sách do mẹ giới thiệu đúng là đáng tin, ít nhất đáng tin hơn mấy quyển tạp nham mình tìm trên mạng.

Nhưng mà … Xem ra vẫn phải tìm hiểu thêm về kỹ xảo trên giường, chung quy cảm thấy những thứ tìm được trên mạng không đủ để thỏa mãn Chung Thịnh. Đến nay, Ariel vẫn còn buồn bực về chuyện ngày đó lúc hắn đang mở rộng cửa sau thì Chung Thịnh lại mềm đi.

Cùng trang lứa với nhau, nên Felid nhanh chóng hòa mình vào bọn họ. Kiến thức uyên bác về cơ giáp của cậu chiếm được nhiều cảm tình của mọi người. Cả nhóm đều hài lòng khi có được một kỹ sư kiệt xuất, cũng rất mong chờ vào giải đấu sắp tới.

“À, suýt nữa thì quên, Ariel này, chúng ta có bảy người, còn một người nữa đâu? Chắc cậu tìm được ai đó rồi chứ?” – Lâm Phỉ Nhi hỏi.

Ariel khựng lại, ngoài mặt không tỏ vẻ gì. Nhưng Chung Thịnh đứng ngay bên cạnh lại cảm nhận được áp suất thấp quanh người hắn. Quả nhiên ngài Ariel vẫn còn ghi thù tưởng quan Từ.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, thành viên cuối cùng rất có thể là thiếu úy Từ Vệ Quốc.” Mặc dù trong lòng khó chịu, Ariel vẫn bình thản nói ra cái tên này.

“Trưởng quan Từ? Anh ấy cùng đội với chúng ta?” Lôi Tranh ngạc nhiên hỏi. Cậu vốn nghĩ thành viên còn lại sẽ chọn trong số các tân binh, không ngờ Ariel lại chọn đàn anh Từ Vệ Quốc.

Nhưng nghĩ lại, Lôi Tranh thấy cũng bình thường. Giải cơ giáp thanh niên lần này chỉ hạn chế độ tuổi, và phải là học sinh trường quân sự, chứ không quy định học viên năm nhất hay năm trên không được lập đội với nhau. Chỉ là đa số học viên năm trên đều cảm thấy đàn em năm dưới kiến thức còn ít, nhiều khả năng sẽ cản trở họ, cho nên không muốn lập đội cùng.

Bảy người bọn họ thì khác. Nhìn từ góc độ nào, họ cũng là học viên tinh nhuệ của trường Đệ Nhất. Huống chi, họ còn được đội trưởng Fox tôi luyện ba tháng, về mặt lý luận có thể kém hơn đàn anh đàn chị khóa trên, chứ về khả năng thực chiến thì không hề thua kém. Ở một mức độ nào đó mà nói, có khi họ còn giỏi hơn. Vì các anh chị khóa trên thuộc nhóm học viên chính thống, bọn họ thuộc nhóm hoang dã, được sự chỉ dạy của đội trưởng Fox, chỉ cần thắng lợi, thủ đoạn gì cũng dùng.

Thế nên Lôi Tranh cũng tán thành việc Từ Vệ Quốc gia nhập tiểu đội của họ. Có thể mọi người nghĩ rằng Từ Vệ Quốc bỏ qua cơ hội tốt đi dẫn dắt mấy đứa trẻ con không biết gì. Nhưng thực tế là, tiểu đội của họ rất có khả năng sẽ trở thành con hắc mã (1) của trường Đệ Nhất.

Một khi bắt tay vào làm việc, Felid sẽ nghiêm túc hẳn lên. Mọi người đến trung tâm cơ giáp thuê một phòng kín. Vào trong phòng, bọn họ lần lượt giới thiệu với Felid loại hình cơ giáp mà mình vừa ý, cùng các hạng mục tố chất cơ thể.

Cải tạo cơ giáp khác xa chuyện điều chỉnh lên lên xuống xuống tùy tiện ở một chiếc cơ giáp bình thường. Nó phải qua một quá trình tính toán chỉnh sửa rất tỉ mỉ và tinh vi.

Đương nhiên, trên mạng chiến đấu, khi anh đã có một chiếc cơ giáp, nếu muốn lắp thêm linh kiện gì hệ thống sẽ trực tiếp xử lý giúp anh. Đây là thế giới ảo, cho nên chỉ cần anh điều chỉnh trong phạm vi cho phép, hệ thống sẽ giúp anh cải tạo thành công.

Mức độ đó tất nhiên không thể thỏa mãn nhu cầu của nhóm Chung Thịnh. Họ muốn có một chiếc cơ giáp được tạo ra chỉ dành riêng cho mình.

Với tình hình trước mắt thì chuyện này … chỉ là nằm mơ. Bởi vì Felid còn lâu mới đạt đến trình độ tạo ra cơ giáp riêng biệt cho người khác. Trên thực tế, cả Liên Bang chỉ có vài người làm được điều này. Mà nhóm tôm tép như bọn Chung Thịnh bây giờ cũng không đủ tư cách để được như thế.

Nhiệm vụ cấp bách của Felid bây giờ là cải tạo cơ giáp dựa trên năng lực, sở trường của mình, cố gắng đáp ứng tối đa nhu cầu của mọi người và phù hợp với đặc điểm thế mạnh cá nhân nhất có thể.

Nhiệm vụ này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. Bọn họ cũng không gấp, cứ làm từ từ là được. Cho nên mọi người nói với Felid đặc điểm cá nhân của mình, để cậu cải tạo cơ giáp phù hợp nhất có thể.

Được thần tượng của mình là tướng quân Clifford khích lệ, Felid hoàn toàn bước vào trạng thái cuồng nhiệt, sau khi lấy được tư liệu mình cần thì chưa chào tạm biệt đã lao ngay đi tìm phòng thí nghiệm để cải tạo cơ giáp.

Nhìn bóng cậu vội vàng rời đi, bọn Lôi Tranh đều thầm thán phục.

Một người nhiệt tình với công việc như vậy đáng được họ kính trọng.

“Hôm nay đến đây thôi. Mọi người không cần quá căng thẳng. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ chính thức bước vào giai đoạn huấn luyện. Tôi đã lập sẵn kế hoạch rồi.” Nói đến đây, Ariel nhìn một lượt, không thấy ai có ý kiến mới nói tiếp, “Chúng ta chủ yếu sẽ luyện tập phối hợp trong các hoàn cảnh khác nhau. Lúc trước huấn luyện ở chỗ đội trưởng Fox, chúng ta đã khá thành thạo về mặt phối hợp tấn công rồi, cho nên bây giờ có thể thả lỏng một chút. Trước mắt chủ yếu tập trung vào kỹ năng trinh sát, phối hợp phòng thủ, vân vân. Đây đều là điểm yếu của chúng ta, cần phải khắc phục.”

Mọi người nghĩ ngợi một lúc rồi đồng loạt gật đầu. Ariel nói rất đúng, lúc rèn luyện ở chỗ Hồ Lập, bọn họ chủ yếu chỉ nghiên cứu về mặt tấn công. Tấn công mà không biết phòng thủ thì chỉ như cánh bèo không rễ, mạnh thì có mạnh, nhưng một khi gặp trở ngại rất có thể sẽ bị bao vây, rồi rơi vào tuyệt cảnh.

Huấn luyện có mục đích rõ ràng như Ariel nói mới càng tăng cao ưu thế của họ hơn. Một cái thùng có thể chứa bao nhiêu nước luôn được quyết định bởi miếng gỗ ngắn nhất. Chỉ cần họ làm cho miếng gỗ đó dài ra thì dung lượng nước chứa được sẽ tăng lên đáng kể. (2)

“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. Chiều nay thả lỏng thư giãn. Từ ngày mai chúng ta sẽ phải cố gắng luyện tập nhiều.” – Chung Thịnh mỉm cười nói.

Lâm Phỉ Nhi vui vẻ rủ rê: “Ok. Samantha, bọn mình đi mua sắm đi. Đồ ăn vặt của tớ sắp hết rồi.”

“Ừ.” Samantha nhún vai. Cô không thích mấy thứ đồ ăn vặt, nhưng đi cùng Phỉ Nhi cũng được, xem như tản bộ.

Mọi người lục tục đăng xuất. Ariel và Chung Thịnh cũng rời khỏi mạng chiến đấu.

Vừa ra khỏi đản thương, Ariel liền thấy Chung Thịnh mặc áo may ô quần đùi bước ra từ một cái đản thương khác, mắt tối hẳn đi.

Hắn hít một hơi thật sâu, đè nén dục vọng đang rục rịch của mình. Không được … giờ chưa phải lúc. Lần đầu tiên của hắn và Chung Thịnh phải thật hoàn mỹ. Tối thiểu … không phải ban ngày.

“Ariel, em đi liên lạc với trưởng quan Từ.”

Trong lúc Ariel đang ngẩn người, Chung Thịnh đã mặc thêm quần áo vào. Nhìn bộ quân phục ôm lấy thân hình cao ráo rắn rỏi, Ariel chỉ thấy lửa tình bốc càng cao.

“Gọi một cuộc là được rồi mà.” Giọng Ariel khàn khàn. Nhưng Chung Thịnh đang bận liên lạc nên không chú ý.

“Không gọi được. Vừa rồi ở trên mạng chiến đấu em cũng gọi thử, nhưng không ai nhận.” Chung Thịnh lắc đầu.

“Được rồi, vậy em đi đi.” Ariel nheo mắt lại, đôi con ngươi lóe qua điều gì đó.

“Em ra ngoài một lát đây.” Chung Thịnh chào hắn rồi ra khỏi phòng.

Ariel nhìn bóng anh rời đi, chậm rãi khoác áo choàng tắm, mở quang não, đặt một loạt hàng: bữa tối cho hai người, rượu vang đỏ, nến có tác dụng kích thích ***, ‘áo mưa’ siêu trơn, bịt mắt có mùi thơm, và … một chiếc còng tay tình thú.

Chung Thịnh chẳng hề biết gì, vội vàng đến phòng Từ Vệ Quốc.

“Ra ngoài rồi?” Chung Thịnh ngạc nhiên nhìn Nhị hoàng tử đế quốc Elan. Lúc này mới cách trò khôi hài buổi sáng có một tiếng đồng hồ, Từ Vệ Quốc không ở trong phòng thì đi đâu?

Nhưng nhìn bản mặt tươi cười *** đãng ý tứ sâu xa của Nhị hoàng tử, Chung Thịnh rất lý trí giữ im lặng, gật đầu chào rồi rời đi.

Không tìm được Từ Vệ Quốc, gọi điện không ai nhận. Chung Thịnh thấy đau đầu. Ngày mai bắt đầu huấn luyện phối hợp rồi. Bảy người bọn họ không nói làm gì, nhưng nếu Từ Vệ Quốc chưa từng hợp tác với họ lại không xuất hiện thì sẽ rất phiền phức.

Nghĩ một lát, Chung Thịnh quyết định dùng thử đặc quyền của học viên tinh anh. Anh kết nối với hệ thống định vị của trường, hỏi vị trí của Từ Vệ Quốc. Không ngờ chưa đầy năm giây, hệ thống đã gửi cho anh vị trí cụ thể của anh ta.

Chung Thịnh rất ngạc nhiên về đặc quyền của mình. Nhưng anh không định lợi dụng nó.

Đối chiếu với vị trí hiện tại của mình một chút, anh phát hiện ra Từ Vệ Quốc đang ở một góc cực kỳ hẻo lánh hoang vu đằng sau thư viện.

(1) Hắc mã: thuật ngữ dùng trong đua ngựa, để chỉ con ngựa vốn chẳng được dân cá cược để ý đến lại bất ngờ về nhất.

(2) Nguyên lý thùng gỗ: do nhà quản lý học người Mỹ – Peter đưa ra. Thùng gỗ do nhiều miếng gỗ ghép lại, nó có thể chưa được bao nhiêu nước không phải do miếng gỗ dài quyết định mà là miếng ngắn nhất. Trong trường hợp này, ta có thể hiểu rằng miếng gỗ ngắn nhất chính là yếu điểm của nhóm Chung Thịnh, nếu không khắc phục được nó – tức là vấn đề phòng thủ – thì rất có thể họ sẽ bị loại sớm, dù có tấn công giỏi đến đâu mà phòng thủ kém thì khả năng thất bại vẫn cao. Khắc phục yếu điểm này, tức là làm cho miếng gỗ ngắn nhất đó dài ra, thùng sẽ chưa được nhiều nước hơn, thực lực của họ cũng được nâng cao.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com