ZingTruyen.Com

[🅡🅔🅤🅟] [Hoàn] Cự tinh vấn đỉnh

Chương 97

_Hinaa_2106

Năm nay mùa hè thành phố B tới đặc biệt sớm, bất quá chỉ mới giữa tháng sáu, đã mặt trời chói chang, cháy cả mặt đất.


Thân là quản gia nhà họ Dung, ngày mới tờ mờ sáng, Đoàn quản gia đã rời khỏi giường, đầu tiên là phân phó thím Vương làm tốt bữa sáng, tiếp đó đi chăm sóc vườn hoa, nói với người làm vườn về chuyện gần đây phải đổi đất mới.

Mới vừa đi ra khỏi phòng bếp, Đoàn quản gia liền ngừng lại, nghĩ nghĩ, lại quay ngược về, nói với thím Vương rằng: "Chuẩn bị thêm một phần đi, hôm nay tiểu thiếu gia sẽ về."

Thím Vương nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

Sáng sớm hơn tám giờ, nhị lão gia nhà họ Dung là Dung Hằng đi xuống lầu trước, không bao lâu, nhị thái thái Dung gia cũng đi xuống lầu. Sáng nay thím Vương làm cháo bí đỏ, ngân nhĩ nấu dưa chuột, lại thêm một chút đồ chua tự chế, còn cố ý hấp một lồng bánh bao.

Dung Hằng ngồi ở bên cạnh bàn ăn đọc báo, Dung nhị thái thái trực tiếp đặt mông ngồi trên ghế. Bà ta nhìn nhìn trái phải, bảo thím Vương múc cho mình một bát cháo, cầm lấy thìa muốn ăn, lại nghe giọng nói lạnh như băng của Đoàn quản gia vang lên: "Nhị thái thái, tiểu thiếu gia còn chưa về."

Động tác múc cháo đột nhiên dừng lại, trên gương mặt hơi có vẻ phúc hậu của thím Dung lộ ra một chút châm chọc, bà ta bỗng nhiên nặng nề vứt thìa vào trong bát, cháo văng khắp nơi, đều văng trên bàn.

"Tiểu súc sinh kia có trở về hay không, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?" Giọng nói chanh chua của người đàn bà trung niên quanh quẩn trong phòng khách rộng mở nhà họ Dung, "Nó trở về liền ký cái tên, sau đó cút, thế nào, vẫn không để tôi ăn cơm à? Dung Hằng, Dung gia mấy người có quy củ như vậy ư, ăn một bữa cơm cũng không được?"

Dung Hằng buông báo xuống, cau mày nhìn phu nhân của mình. Thím Dung trừng mắt, gắt gao nhìn ông ta, rất có tư thế "ông không nói lời nào, ông không xong với bà đây đâu".

Vì thế Dung Hằng quay đầu nhìn về phía Đoàn quản gia, nói rằng: "Không có gì, ăn một bữa cơm thôi mà." Nói xong, ông ta lại quay đầu nhìn về phía phu nhân của mình, lạnh mặt: "Bà ăn cơm của bà đi, mới sáng sớm lại muốn làm gì? Ăn!"

Thím Dung quay đầu nhìn Đoàn quản gia một cái, người kia cúi đầu nhìn đất, bộ dạng cung kính biết vâng lời.

Nhẹ nhàng hừ một tiếng, thím Dung cầm bánh bao bắt đầu ăn, miệng còn nhỏ giọng than thở một câu: "Chỉ là một người hầu, có cái gì mà kiêu ngạo."

Dung Hằng lập tức trừng mắt nhìn bà ta một cái, lại nhìn Đoàn quản gia, phát hiện vị lão làng Dung gia này giống như cũng không có nghe thấy lời nói vừa rồi.

Sau khi cơm nước xong, Dung Hủ vẫn chưa về, Đoàn quản gia bảo thím Vương chừa cơm cho Dung Hủ, lại đi gọi điện thoại.

Trên sofa phòng khách, thím Dung lười biếng nằm ở trên sofa, tức giận nói rằng: "Tiểu súc sinh kia còn đến trễ, Dung Hằng ông giáo huấn nó đàng hoàng một chút, thế mà lại để người lớn chờ, nó có còn một chút quy củ hay không. Có mẹ sinh, không có mẹ dạy, người ngoài không biết, còn tưởng rằng là ông không dạy tốt. Cũng không biết tiểu súc sinh kia làm thế nào, đi quay phim cái gì, mấy ngày hôm trước Lưu phu nhân còn nói với tui, con gái bà ta đặc biệt thích tiểu súc sinh kia..."

"Bà đừng cứ hở ra là tiểu súc sinh, nó là tiểu súc sinh, tôi đây là cái gì?!"

Thím Dung lập tức ngồi ngay ngắn, cả giận nói: "Làm gì làm gì, ông không đi giáo huấn tiểu súc sinh kia, lại dữ với tui? Dung Hằng ông muốn tạo phản hả!"

"Bà..."

"Chờ thêm mười phút, tui đã hẹn bạn đi làm đẹp, tiểu súc sinh kia nếu lại không đến, tui..."

"Tiểu thiếu gia."

Tiếng cửa mở thanh thúy vang lên, Đoàn quản gia lên tiếng cắt ngang lời thím Dung.

Bởi vì đột nhiên bị người cắt ngang, trên mặt thím Dung lộ ra một biểu tình rất khôi hài. Bà ta âm dương quái khí nở nụ cười, nâng bước đi về phía huyền quan, vừa đi còn vừa cố ý lớn tiếng nói rằng: "Ha, đại minh tinh của chúng ta về rồi. Dung Hằng, ông mau tới đây nhìn xem, Dung gia các ông sinh ra một con hát... a không, một đại minh tinh này, mau tới đây nhìn..."

Giọng nói im bặt, thím Dung cứng ngắc đứng ở hành lang giữa phòng khách và huyền quan, hai mắt trợn to, trợn mắt há mồm nhìn ra cửa.

Dung Hằng nghi hoặc nhìn bà ta, thấy Dung nhị phu nhân đứng đó không nói lời nào, ông ta kỳ quái đứng lên, đi đến hành lang, vừa nói: "Lại làm sao vậy, bà cứ cả ngày hốt hoảng làm gì..."

Mới vừa đi tới hành lang, đột nhiên nhìn thấy hai người xuất hiện ở huyền quan, Dung Hằng há to miệng, á khẩu không lên tiếng.

Cửa đóng lại phía sau hai người, phát ra một tiếng "cạch" giòn vang.

Dung Hủ mặc một cái áo thun trắng đơn giản, bởi vì thời tiết nóng bức, áo khoác màu lam nhạt tùy ý cột ở bên hông. Tóc ngắn nhuộm thành màu cây đay nhàn nhạt, một cặp kính râm màu đen rộng lớn che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cằm trắng nõn tinh xảo.

Vào bên trong, cậu cũng không có lấy kính râm xuống, mà là cách thấu kính sậm màu, thật yên lặng nhìn chú thím Dung gia.

Giọng thím Dung thực lớn, một câu lại một câu "tiểu súc sinh" kia, đứng ở ngoài cửa cũng có thể nghe thấy.

Khác với Dung Hủ chính là, kính râm của Tần Trình đã sớm vắt ở cổ áo, vì thế giờ phút này hắn đang hạ mắt, từ xa xa nhìn người đàn bà mập mạp vẻ mặt giật mình kia. Ánh mắt hắn lạnh như băng, trong ánh mắt không mang một chút tình cảm, giống như đang nhìn một vật chết.

Mỗi lần thím Dung muốn mở miệng, nhưng nhìn đối phương, môi chỉ có thể không ngừng run run, không nói ra được một chữ.

Hai bên cứ như vậy đối diện, sau một lúc lâu, lại nghe Dung Hủ thấp giọng mỉm cười. Cậu nâng ngón tay xinh đẹp lên thoáng kéo kính râm, quay đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt bên cạnh, hỏi: "Tần Trình, vừa rồi anh có nghe thấy cái gì đang kêu không?"

Nghe vậy, Tần Trình phút chốc sửng sốt, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên cười cong mắt, kéo kính râm xuống nhìn mình.

Trong lòng hơi hơi nhúc nhích, Tần Trình thuận thế hỏi: "Cái gì?"

Dung Hủ trực tiếp cầm kính râm xuống, cậu vô cùng tùy ý đi vào trong nhà, vừa đi, vừa thản nhiên nói rằng: "Một con chó."

Thím Dung lập tức mở to hai mắt, tức giận mắng: "Mày cái đồ tiểu..."

"Rầm!"

Dung Hủ vừa lúc đi đến trước mặt thím Dung, bỗng nhiên một chưởng đặt bên người bà ta, hung hăng vỗ lên trên vách tường. Chưởng phong sắc bén khiến vách tường hành lang cũng chấn động, cũng làm cho thím Dung mở lớn mắt, lời muốn nói đều nuốt lại trong cổ họng.

Thiếu niên nhẹ nhàng thu tay, hạ mắt nhìn người đàn bà vừa lùn vừa béo kia, hơi hơi cong môi, giọng lạnh như băng nói rằng: "Thím hai, tôi có mẹ sinh không có mẹ dạy, không cẩn thận đánh người, người bên ngoài chỉ nghĩ ông xã bà dạy không tốt thôi. Nếu không cẩn thận đánh nặng, đả thương, đánh tàn phế, đánh chết... cũng không biết ông xã của bà sẽ giải quyết thế nào?"

Nhìn con ngươi tối đen sâu thẳm của thiếu niên, thím Dung không tự chủ được run lên, chờ bà ta lấy lại tinh thần, Dung Hủ đã tới sofa ngồi xuống.

Tần Trình cũng cất bước đi đến phòng khách, khi đi đến bên cạnh thím Dung và Dung Hằng, hắn dừng bước, nhìn hai người kia, híp mắt. Đầu tiên là nhìn Dung Hằng, nhìn chốc lát, hắn lại cúi đầu nhìn về phía người đàn bà xấu xí kia, giọng điệu trầm thấp: "Ở trước mặt tôi ức hiếp em ấy... thật sự tưởng Tần gia chết rồi sao?"

Nói xong lời cuối cùng, Tần Trình nâng mắt liếc Dung Hằng một cái, chỉ thấy người kia sắc mặt trắng bệch, không rên một tiếng.

Hết thảy giống như đều thay đổi.

Dung Hủ và Tần Trình ngồi ở trong phòng khách đại trạch Dung gia, mà chú thím Dung gia vẫn đứng ở trên hành lang, giống như hai cương thi, thân thể cứng ngắc.

Đoàn quản gia ngẩng đầu nhìn cặp chú thím đó một cái, yên lặng xoay người vào phòng bếp, bưng nước trà lên cho Dung Hủ, Tần Trình. Ông nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thiếu gia, phòng bếp để lại bữa sáng, cần bưng lên không?"

Dung Hủ cười lắc đầu, tươi cười xán lạn, thanh xuân dào dạt: "Không cần, chú Đoàn, cám ơn."

Đoàn quản gia gật gật đầu, trực tiếp tránh ra.

Có chút giống như tu hú chiếm tổ, đảo khách thành chủ, nhưng lại có chút không giống.

Dung Hủ vốn chính là người nhà họ Dung, giờ phút này cậu thoải mái vào đại trạch Dung gia, thực tùy ý ngồi xuống, tuyệt đối là lý lẽ đương nhiên. Về phần chú thím Dung gia, thì chính bọn họ tự đứng ở đó.

Nhưng mà bất luận thế nào, chuyện cần làm hôm nay, vẫn phải làm.

Tần Trình bảo Dung Hủ giơ tay lên cho hắn nhìn xem, Dung Hủ giãy dụa chốc lát, vẫn bất đắc dĩ giơ tay lên. Chỉ thấy bàn tay kia quả nhiên có chút ửng hồng, vừa thấy liền biết nhất định là đập mạnh.

Trong mắt người đàn ông hiện lên một chút đau lòng, hắn thuận miệng nói: "Bên cạnh không phải là có đặt cái bình hoa sao, vì sao phải tự động thủ. Trực tiếp đập bình hoa trên người bà ta, không phải là được sao?"

Lúc này thím Dung vừa vặn đi đến phòng khách, vừa nghe lời này, bà ta mở to hai mắt, không dám tin nhìn Tần Trình.

Dung Hủ dở khóc dở cười nói rằng: "Đó là bình hoa triều Minh, trên di chúc của ông nội, là thuộc về em."

Ngụ ý là: đó là tài sản của em, anh muốn em đập nó hả?

Hai người căn bản không để ý tới thím Dung, Tần Trình vươn tay kéo bàn tay hơi đỏ của thiếu niên, nhẹ nhàng xoa, vừa lạnh nhạt nói: "Vậy lấy cái ghế dựa bên cạnh cũng được. Tuy rằng em đã thành niên, nhưng mà làm một số việc, vẫn không có vấn đề quá lớn."

Thím Dung tức giận đến trợn tròn mắt, vừa định tiến lên lý luận, Dung Hằng liền một phen giữ bà ta lại.

Thím Dung căm tức đi qua, nhưng lần này Dung Hằng lại cường ngạnh lên, lôi kéo thím Dung không cho bà ta đi.

Vì thế tình cảnh lại diễn biến thành hai "người ngoài" ngồi ở trên sofa nói chuyện phiếm, hai "chủ nhân" lại đứng bên cạnh, vẻ mặt xấu hổ.

Nhưng mà lúc này, Dung Hủ cũng không có làm lơ chú thím Dung gia nữa. Cậu nâng mắt, quét nhìn thím Dung một cái, sau khi cười nhạo một tiếng, nói: "Lần này bảo tôi tới, là có chuyện gì? Nếu không có việc gì, giữa trưa tôi còn có việc, đi trước."

Dung Hằng lập tức tiến lên một bước: "Có việc! Con cũng thành niên rồi, cái đó... tiểu Hủ, chú hai nên đem một vài thứ trả lại cho con."

Mười phút sau, Đoàn quản gia đóng cửa thư phòng, tất cung tất kính đi đến một bên đứng. Dung Hủ, Tần Trình, Dung Hằng, thím Dung và luật sư, năm người đứng ở cạnh bàn.

Dung Hằng lấy ra một phần hợp đồng thật dày từ trong tủ sắt của lão gia tử, vứt cho luật sư một ánh mắt ra hiệu.

Luật sư tiến lên một bước, lấy ra di chúc, bắt đầu đọc lên.

Từ các loại bất động sản trên danh nghĩa lão gia tử, đến tình huống Dung thị trước mắt. Luật sư đọc xong, đem bản sao di chúc chia làm hai phần, đưa đến trước mắt Dung Hủ và Dung Hằng, để cho họ kiểm tra một chút.

Dung Hằng khoát tay: "Không cần kiểm tra, mấy năm trước lúc lão gia tử đi đã từng đọc một lần. Tiểu Hủ, con hẳn là còn nhớ rõ đi?"

Dung Hủ giống như không nghe thấy, cúi đầu lật di chúc.

Xem năm phút đồng hồ, Dung Hủ buông phần di chúc thật dày kia xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Hằng, cười nhạt nói: "Cho nên hôm nay chú hai muốn đem ba mươi phần trăm cổ phần công ty kia, trả cho tôi trước sao?"

Mấy năm trước, lão gia tử bởi vì bệnh mà qua đời, ra đi không tính là vội vàng, chuyện phía sau cũng chuẩn bị thực thỏa đáng.

Di chúc từ lúc cha mẹ Dung Hủ qua đời, đã lập lại một lần nữa. Phần tài sản vốn dĩ thuộc về cha Dung Hủ chuyển toàn bộ sang Dung Hủ, đại khái là thương tiếc đứa bé này từ nhỏ không có cha mẹ, cơ khổ đáng thương, Dung lão gia tử còn cố ý đưa thêm năm phần trăm cổ phần công ty cho Dung Hủ.

Lúc ấy lập di chúc, chú thím Dung gia khóc lóc om sòm không ít, nhưng lão gia tử thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, nói cho Dung Hủ liền cho Dung Hủ, thím Dung gia dù một khóc hai nháo ba thắt cổ, vậy cũng hết cách.

Bởi vậy trên di chúc đó, căn nhà Dung gia này là cho Dung Hủ, một phần tài sản của Dung lão gia tử cũng là cho Dung Hủ. Còn có cổ phần Dung thị, Dung Hủ sở hữu ba mươi phần trăm, Dung Hằng sở hữu hai mươi mốt phần trăm, trước năm Dung Hủ hai mươi lăm tuổi, mấy thứ này đều do Dung Hằng bảo quản, chờ Dung Hủ hai mươi lăm tuổi, phải giao lại toàn bộ cho Dung Hủ.

Nhưng nay Dung Hủ mới mười tám tuổi, còn chưa đầy mười chín, Dung Hằng đã bắt đầu nhờ luật sư động tới di chúc...

Dung Hủ mỉm cười híp mắt, lãnh tĩnh đánh giá cặp vợ chồng trước mắt.

Chỉ thấy Dung Hằng gật gật đầu, cảm khái nói: "Chú hai cũng là nhìn con lớn lên, tuy rằng trước đây con từng phản nghịch, làm sai chuyện, nhưng hiện tại con đã cải tà quy chính, là con cháu tốt của Dung gia chúng ta. Trước đó là chú hai không đúng, chú hai xin lỗi con, con coi như quá khứ đi. Tiểu Hủ, chúng ta đều là thân thích, chú hai là người thân cuối cùng trên đời này của con, con liền tha thứ chú hai lần này, được không?"

Dung Hằng nói lời này chân thành tha thiết, trên mặt cũng là dáng vẻ chân tình.

Nhưng nhìn tươi cười giả dối của đối phương, Dung Hủ lại cười nhạt không nói, lười đi vạch trần diễn xuất hỏng bét của đối phương.

Dung Hằng thấy Dung Hủ không trả lời, cũng không nổi giận, ngược lại bảo thím Dung xin lôi Dung Hủ.

Thím Dung vốn đang mang vẻ mặt không tình nguyện, nhưng bị chồng hung hăng trừng mắt một cái, bà ta nhỏ giọng nói: "Tiểu... tiểu Hủ, khi còn bé thím hai đối xử với con có tốt không? Con có nhớ chứ, cái xe điều khiển nhập khẩu lúc con bảy tuổi, chính là thím hai tặng cho con, con rất thích."

Dung Hủ như có điều suy nghĩ mà gật đầu: "Nhớ rõ, đó là món quà sinh nhật duy nhất vượt qua năm chữ số mà thím hai tặng cho tôi."

Sắc mặt thím Dung lập tức đen xuống.

Mắt thấy không khí càng ngày càng cứng ngắc, Dung Hằng trực tiếp nói rằng: "Kỳ thật, tiểu Hủ, lần này ngoại trừ cho con xem di chúc, chú hai có chuẩn bị cho con một cái thẻ." Nói xong, Dung Hằng đem một cái thẻ màu đen đưa tới trước mặt Dung Hủ, nói: "Sau khi lão gia tử đi rồi, phần cổ tức của con, chú hai vẫn chưa cho con. Trước kia thì thôi, một năm nay con không ở trong nhà, cũng không thể không đưa con nữa. Con cầm, đây là cổ tức Dung thị chia trong một năm này."

Dung Hằng đưa dứt khoát sảng khoái, không chút nào keo kiệt, nhưng ý cười bên môi Dung Hủ đã từ từ thu lại.

Cổ phần công ty của cậu là ba mươi phần trăm, cổ tức Dung thị chia một năm... nhiều tiền như vậy, Dung Hằng có thể hào phóng cho cậu ư?

Dung Hủ chuyển mắt nhìn về phía Tần Trình, người kia không tiếng động nở nụ cười, ánh mắt bình tĩnh.

Dung Hủ: có vấn đề.

Tần Trình: em tiếp tục, không cần lo lắng.

Chuyện khác thường tất có quái lạ.

Dung Hằng đem cái thẻ nhét vào trong tay Dung Hủ, kéo Dung Hủ ở nơi đó nói chuyện nhà, lôi kéo làm quen. Ngoài miệng nói ba hoa chích choè, giống như thật sự hoàn toàn tỉnh ngộ, hối hận lúc trước mình không tốt với đứa cháu này.

Thím Dung thì ở một bên châm chọc khiêu khích, Dung Hằng vẫn luôn mắng bà ta, hai người một người đóng mặt đỏ một người đóng mặt đen, phối hợp không kẽ hở, ngay cả vị luật sư kia cũng như tin tưởng.

Chỉ có Dung Hủ và Tần Trình, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người họ đóng kịch.

Nếu không phải điều kiện không cho phép, chỉ sợ hai vị ảnh đế còn rất muốn lén lút giao lưu một chút, hai người đó diễn xuất có bao nhiêu vụng về.

Nói hơn nửa tiếng, không khí tạo dựng cũng ổn ổn, Dung Hằng ngẩng đầu nhìn Dung Hủ, chỉ thấy thiếu niên vẫn cười nhạt nhìn ông ta, ý cười bên môi căn bản là chưa từng thay đổi. Trong lòng đột nhiên căng thẳng, Dung Hằng nghĩ nghĩ, vẫn là đứng lên, nói: "Tiểu Hủ, hiện tại con mới mười tám tuổi, cách hai mươi lăm tuổi... còn tận bảy năm. Chú hai có thể hàng năm chia cổ tức cho con, con yên tâm, chú hai tuyệt đối không lấy tiền của con."

Dung Hủ cảm động nhìn về phía Dung Hằng: "Chú hai..."

Tảng đá lớn trong đầu Dung Hằng rơi xuống, ông ta cười nói: "Gần đây sự nghiệp của con thế nào? Đang quay phim gì?"

Tiếp đó lại là nói chuyện nhà, Dung Hằng quan tâm hỏi tình huống gần đây của Dung Hủ, còn nói mình cố ý xem phim của Dung Hủ, quay đặc biệt tốt. Nói anh trai chị dâu ttên trời có linh, nhìn thấy Dung Hủ có tiền đồ như vậy, bọn họ khẳng định sẽ cảm thấy vui mừng.

Nhưng Dung Hủ lại nhẹ nhàng mỉm cười: "Chú hai, tôi chỉ là một con hát mà thôi."

Nụ cười trên mặt Dung Hằng phút chốc cứng đờ, ông ta quay đầu nhìn về phía vợ mình: "Bà nói bậy bạ gì đó! Nhanh xin lỗi tiểu Hủ!"

Thím Dung lại không tình nguyện mà xin lỗi.

Giữa trưa, Dung Hằng thịnh tình mời, Dung Hủ và Tần Trình ở lại Dung gia ăn một bữa cơm.

Trên bàn cơm, Dung Hằng thường thường gắp đồ ăn cho Dung Hủ, còn không ngừng nói: "Mấy năm qua, là chú hai có lỗi với con."

Dung Hủ mỉm cười đối đáp, cự tuyệt trả lời.

Sau khi ăn xong, vài người lại về thư phòng, rốt cuộc tiến vào chủ đề chính.

Dung Hằng thật cẩn thận nhìn Tần Trình một cái, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên ghế sofa thư phòng bình tĩnh lật sách, dường như không chú ý tình huống nơi này, ông ta thoáng nhẹ nhàng thở ra. Lại nhìn Dung Hủ vẻ mặt ngây thơ đơn thuần, ông ta nhịn không được cười một tiếng, nói rằng: "Tiểu Hủ, con xem hiện tại con cũng có sự nghiệp của mình, về sau... con có định về công ty giúp chú hai không?"

Dung Hủ theo lẽ đương nhiên lắc đầu.

Dung Hằng nhịn không được nở nụ cười, ông ta nhanh chóng che đi vẻ mặt, bất đắc dĩ nói: "Ai, chú biết ngay mà! Kỳ thật người trẻ tuổi có sự nghiệp của mình là chuyện tốt, chú hai cũng không phải cái loại người ngoan cố bảo thủ. Nhưng mà con làm diễn viên, thật sự rất không tiện, có đôi khi công ty phải mở cuộc họp, nếu con đang quay phim, phải làm thế nào? Nếu con không để ý... nếu không thì như trước kia đi, cổ phần công ty của con để chú hai giúp đỡ quản lý nhé?"

Mày hơi hơi nhướn lên, Dung Hủ cong khóe môi, nói: "Quản như thế nào?"

Dung Hằng lập tức quay đầu nhìn về phía luật sư, luật sư cũng lấy ra một phần văn kiện từ trong cặp.

"Trước kia là bởi vì con chưa thành niên, chú hai là người giám hộ của con, cho nên quản lý khá tiện. Còn hiện tại, thật sự là rất không tiện, con ký một bản hiệp nghị cho chú hai, để chú hai giúp con quản lý Dung thị, về sau hàng năm chú hai đều chia cổ tức cho con con xem thế nào?" Dừng một chút, Dung Hằng nhanh chóng bổ sung, "Con yên tâm, tiểu Hủ, đây là bởi vì con không đến công ty, nếu con tới công ty, chú hai có thể cho con làm chủ tịch."

Dung Hủ mở bản hợp đồng đó ra, cẩn thận xem.

Luật sư cũng ở một bên giải thích, cho thấy phần hợp đồng này không có bất luận xâm chiếm gì tới cổ phần của Dung Hủ, chỉ là trao quyền cho Dung Hằng, để Dung Hằng hỗ trợ quản lý. Nếu Dung Hủ quyết định đến Dung thị nhậm chức, cậu vẫn là cổ đông lớn nhất Dung thị, thậm chí chờ Dung Hằng sau trăm tuổi, không riêng gì ba mươi phần trăm cổ phần của Dung Hủ, còn có hai mươi mốt phần trăm cổ phần của Dung Hằng, tất cả đều là của Dung Hủ.

Nghe đến đây, động tác lật sách của Tần Trình chậm rãi dừng lại, Dung Hủ cũng cười càng xán lạn hơn vài phần. Cậu nhẹ giọng hỏi: "Cổ phần của chú hai... cũng là của tôi à?"

Luật sư nói: "Đúng. Bản hợp đồng này là đem cổ phần hai bên tập trung cùng một chỗ, buộc chặt. Dung tiên sinh không có con nối dõi, cho nên theo pháp luật, người thừa kế thứ nhất của tài sản này chính là Dung tiểu tiên sinh. Dung lão gia tử năm đó cũng từng lập thêm một bản thuyết minh di chúc cho Dung thị, nếu Dung tiểu tiên sinh không nhậm chức tại Dung thị, vậy số cổ phần đó sẽ để Dung tiên sinh chưởng quản, hợp đồng hiện tại chỉ là đem hai nhóm cổ phần buộc chặt cùng một chỗ mà thôi."

Dung lão gia tử đương nhiên lo lắng con cháu mình có thể tùy tiện bán cổ phần Dung thị hay không, đặc biệt là Dung Hủ, cậu chiếm đầu to, nếu cậu bán cổ phần công ty, Dung thị liền không còn là Dung thị, tâm huyết cả đời của lão gia tử cũng nước chảy về biển đông.

Từ nhỏ Dung Hủ đã không quá thông minh, sau khi cha mẹ qua đời tính cách lại quái gở, lão gia tử cho cậu cổ phần, nhưng cũng lo lắng cậu.

Dung Hủ cười nói: "Vậy nếu ông nội đã sớm làm giấy tờ, hiện tại vì sao phải ký tên cái này?"

Luật sư giải thích: "Sau khi ngài hai mươi lăm tuổi, liền có quyền thu hồi cổ phần công ty, nhưng phải về Dung thị. Nếu ngài không về Dung thị, quả thật, số cổ phần này vẫn phải giao cho Dung tiên sinh quản lý."

Dung Hằng cũng lập tức nói: "Đúng vậy, tiểu Hủ, không phải con không muốn vào công ty sao?"

Dung Hủ: "Có đạo lý."

Trong mắt Dung Hằng nhanh chóng hiện lên một chút vui sướng, nhưng mà ông ta còn chưa kịp mừng rỡ, đã thấy Dung Hủ mỉm cười: "Vậy chờ tôi hai mươi lăm tuổi rồi nói sau."

Dung Hằng và thím Dung mãnh liệt ngây người.

Luật sư cũng ngẩn người, tiếp đó gật đầu: "Này... cũng không phải là không được..."

Dung Hằng nắm chặt tay, đi đến trước mặt Dung Hủ, hòa ái cười nói: "Tiểu Hủ à, hôm nay cũng đã đến, làm gì phải đợi bảy năm sau mới ký hợp đồng chứ? Hiện tại con đã thành niên, tuy nói cổ phần của lão gia tử còn chưa có cho con, nhưng chú hai quản lý cổ phần của con, không phải là rất tiện sao..."

Dung Hủ cười nhạt nói: "Chú hai, không cần lo lắng, trước khi có cuộc họp thì chú nói cho tôi biết một tiếng, trường hợp nhất định cần tôi tới, tôi sẽ tới."

Dung Hằng: "..."

Sau một lúc lâu, Dung Hằng lại nói: "Tiểu Hủ, chú hai cũng sẽ không hại con. Aizz, thôi thôi, con không chịu ký thì thôi. Vốn dĩ chú hai không có con cái, một lòng xem con là con trai mà đối đãi, con đã không muốn hai mươi mốt phần trăm cổ phần của chú hai, vậy quên đi."

Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Dung Hằng, Dung Hủ nhẹ nhàng cười, thuận miệng nói: "Nếu không có chuyện gì, tôi và Tần Trình đi trước."

Lời nói ra, Dung Hủ và Tần Trình liền đồng thời đi ra cửa thư phòng. Dung Hằng ở sau lưng bọn họ nhìn choáng váng, hai người đi vô cùng sảng khoái, không mang một chút do dự, đã đi tới cửa.

Dung Hằng gấp đến độ xiết chặt nắm tay, thím Dung cũng mãnh liệt nhảy dựng lên từ trên ghế.

Dung Hủ giơ tay lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng, ngay khi bọn họ sắp nâng bước rời đi, chỉ nghe thím Dung dùng âm thanh cực kỳ mỏng manh thì thầm: "Thứ không biết tốt xấu, không giáo dục, cái thứ mẹ sinh... A!!!"

"Rầm!"

Một cái bình thanh hoa đột nhiên từ bên cạnh thím Dung bay qua, đập vào trên tường, vỡ thành mảnh nhỏ.

Dung Hủ xoa xoa cổ tay, cười nhạt nói: "Thím hai, vừa rồi lại đang nói gì đấy? Thím nói quá nhỏ, tôi không nghe rõ, thím có muốn nói to hơn chút hay không?"

Tần Trình hạ mắt, kéo tay thiếu niên qua, giúp cậu xoa nhẹ.

Đoàn quản gia ở một bên nhìn thấy cảnh này, hai mắt khẽ mở, rất nhanh lại dời tầm mắt đi chỗ khác.

Tóc thím Dung bị bình hoa kia quẹt đến, kẹp tóc bị quẹt rớt, rơi trên mặt đất, gãy thành hai đoạn. Thân thể bà ta run rẩy chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn đến khuôn mặt cười nhạt trấn định của Dung Hủ, bà ta tức giận đến hai mắt đỏ bừng, đột nhiên vọt về phía Dung Hủ, còn vừa mắng: "Mày cái đồ tiểu súc sinh, dám đánh tao!"

"Bốp -- "

Dung Hủ vừa mới cầm lấy một tượng Quan Âm bên cạnh cửa phòng, còn chưa động thủ, lại đột nhiên ngơ ngẩn.

Tần Trình trấn định vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, không cẩn thận thất thủ."

Thím Dung bị một bàn tay Tần Trình đánh cho nằm sấp trên mặt đất, bà ta ôm cái miệng sưng đỏ, không dám tin nhìn Tần Trình và Dung Hủ. Nhưng mà trong hai người đó căn bản không có ai để ý bà ta, Tần Trình nghiêm túc giúp Dung Hủ xoa cổ tay, Dung Hủ thì nhìn mảnh nhỏ đầy đất, nói: "Bình hoa này hẳn cũng là tài sản của tôi, tôi liền không đền nhé."

Tóc thím Dung lộn xộn tán loạn trên bả vai, rất giống một cái ổ gà. Lại phối hợp với dáng người mập mạp và gương mặt sưng đỏ của bà ta, thật giống như một người đàn bà chanh chua đánh thua trận, đôi mắt trừng đến tròn xoe, nghe xong lời nói của Dung Hủ, bà ta trực tiếp nhào lên muốn bắt lấy chân Dung Hủ, Dung Hủ vươn tay kéo cửa, bà ta lại đánh vào trên cửa.

"Đủ rồi!"

Dung Hằng tiến lên nâng vợ mình dậy, người kia còn giương nanh múa vuốt muốn đi liều mạng với Dung Hủ, ông ta tát một bàn tay trên mặt thím Dung, lập tức đánh thím Dung ngu người.

Luật sư nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này, Đoàn quản gia thì bình chân như vại mà cúi đầu, dường như cái gì cũng không phát hiện.

Dung Hằng giận mắng: "Bà yên tĩnh chút, miệng mắng ai đó? Vừa rồi bảo bà xin lỗi tiểu Hủ, bà xem dáng vẻ của bà, bà xin lỗi như vậy hả? Bà không thích chị dâu thì thôi, tiểu Hủ là người Dung gia chúng ta, bà nói nó không tốt, tôi đây là cái gì? Tôi cũng họ Dung!"

Thím Dung bụm má, ấm ức nhìn chồng mình.

Nhưng vào lúc này, một tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên trong thư phòng an tĩnh. Mọi người lập tức nhìn sang phía Dung Hủ, chỉ thấy thiếu niên bất đắc dĩ nhíu mày, cong môi, trên khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp lộ ra nụ cười. Cậu vẫn luôn vỗ tay, Dung Hằng và thím Dung mờ mịt nhìn cậu.

Rốt cuộc, Dung Hủ dừng vỗ tay, nói: "Tuồng khổ nhục kế của mấy người... không cần diễn nữa."

Thím Dung há miệng, Dung Hằng cũng kinh hãi nhìn Dung Hủ.

Dung Hủ nâng bước đến trước mặt thím Dung, cười nhạt nói: "Thím phối hợp ông ta, cố ý để tôi đánh thím, tiếp đó ông ta lại đánh thím giúp tôi xả giận. Thím làm nhiều như vậy, không quá giống tính cách của thím, thím hẳn là không ăn nổi cực khổ như thế, khẳng định có chỗ tốt gì, để thím tình nguyện làm... tôi đoán, là vì ba mươi phần trăm cổ phần kia nhỉ?"

Dung Hằng nhanh chóng cắt ngang: "Tiểu Hủ!"

"Ông ta nói với thím, chỉ cần tôi hai mươi lăm tuổi, tôi khẳng định sẽ cầm lại cổ phần công ty. Minh tinh tính là cái gì, tôi khẳng định sẽ về Dung thị, đến lúc đó các người liền bị đuổi ra khỏi tòa nhà này, ông ta không thể nắm giữ Dung thị nữa."

Con ngươi thím Dung không ngừng rung động, lấy một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn thiếu niên ở trước mắt.

Dung Hủ nhìn biểu tình của bà ta, khóe môi khẽ cong: "Dù chờ sau này thím với ông ta chết, cổ phần của mấy người cho tôi cũng chẳng sao. Thay vì lúc còn sống bị tôi ép một đầu, không bằng trước khi chết chiếm hời của tôi, chết rồi thì tùy tiện thế nào đúng không?"

Thím Dung ngã ra sau một bước: "Mày... mày..."

"Đây là bởi vì mấy người không có con, bất luận như thế nào, Dung thị sớm muộn gì cũng chính là của tôi. Mà mấy người không có con, là bởi vì thím không sinh được. Từ từ, ông ta có thể nhịn thím nhiều năm như vậy... có lẽ, ông ta cũng không quá dễ sinh nhỉ?"

Thím Dung đỏ mắt: "Câm miệng!!!"

"Lý Xuân Thanh, lúc thím trẻ tuổi còn coi như được, hiện tại lớn tuổi, mập ra thành như vậy, vừa béo vừa lùn, nhưng Dung Hằng lại đang lúc chín muồi nhất... nếu ông ta dám dùng việc không có con để gài bẫy tôi, đánh chủ ý lên cổ phần của tôi, thím lại chưa từng nghĩ, ông ta thật sự không có con ư?" Trên mặt Dung Hủ đều là tươi cười thuần khiết vô hại.

Thím Dung đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dung Hằng.

Dung Hủ thở dài một tiếng: "Nếu không có con, cũng chỉ là khi còn sống có thể chiếm chút chỗ hời từ tôi, dùng một cái hợp đồng để hợp pháp sử dụng cổ phần của tôi. Đem cổ phần của tôi và cổ phần của ông ta buộc chung, về sau toàn bộ đều cho tôi hả? Hay là nói... muốn cho con ông ta? Lại nói, tháng trước hình như tôi nhìn thấy, chú hai và một người phụ nữ đi cùng nhau, người phụ nữ kia tóc dài, khóe miệng có nốt ruồi..."

"Dung Hằng!!!"

Ầm một tiếng, thím Dung đột nhiên đẩy ngã Dung Hằng, cưỡi ở trên người ông ta, nhéo tóc ông ta, trực tiếp đánh về phía mặt.

"Ông với con hồ ly tinh kia còn gian díu hả? Các người còn chưa tan nữa? Ông cái đồ dê già, ông nói rõ ràng cho bà! Con điếm thối kia rốt cuộc hiện tại ở nơi nào, ông với nó có phải sinh một đứa con trai hay không! Lần này ông lừa bà đây, để bà bị đánh, thế mà lại là vì đứa con trai của ả điếm kia!!!"

"Bà điên hả, có bệnh à!"

"Con đàn bà thối tha họ Lưu kia! Ông còn lui tới với nó, ông nói đi, tối hôm trước ông không về nhà, rốt cuộc là đi đâu hả!"

Thím Dung điên cuồng dùng móng tay cào loạn trên mặt Dung Hằng, rất nhanh đã cào ra từng đường vết máu. Dung Hằng đau đớn không ngừng hít khí, rốt cuộc ông ta nhịn không được vươn tay, một phát bắt được tóc thím Dung, kéo bà ta đập lên trên tường.

"A! Dung Hằng! Ông cái đồ..."

Luật sư nhanh chóng đi lên can ngăn, ai biết lại bị móng tay thím Dung cào ra hai đường máu trên mặt. Đoàn quản gia cũng nhanh chóng đi lên, nhưng mà thím Dung lại hệt như điên rồi, miệng không ngừng hô "họ Lưu ", "hồ ly tinh", "con điếm thối", sau đó cả người đều cưỡi ở trên người Dung Hằng, hai người quấn làm một cục.

Dung Hằng cũng không khách khí, nắm tay từng chút dộng lên trên người thím Dung, hệt như hai tên vô lại phố phường đang đánh nhau, quay cuồng trong thư phòng. Đánh đánh, liền đụng phải cái bình, loảng xoảng vỡ đầy đất.

Thím Dung cầm lấy một mảnh sứ vỡ rạch lên mặt Dung Hằng, Dung Hằng bị dọa, nhanh chóng nhích sang bên cạnh, mảnh nhỏ đó liền rạch lên trên vai.

"A! Con mụ điếm này!!!"

Nhất thời, máu tươi giàn giụa, Dung Hằng đau đến đỏ cả mắt, đột nhiên cầm lấy một mảnh nhỏ, nắm tóc thím Dung, mãnh liệt kéo bà ta đến trước mặt, rạch từ trên đầu đến khóe mắt.

"A a a a!"

Máu tươi chảy xuống đầy đất, nhìn cảnh này, Dung Hủ hơi hơi ngơ ngẩn, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Tần Trình thì đưa tay che kín mắt cậu, chờ luật sư và Đoàn quản gia bên kia bất chấp "nguy hiểm tánh mạng" kéo hai người ra, Dung Hủ nhẹ nhàng đẩy tay Tần Trình ra. Nhìn thoáng qua thím Dung máu me đầy mặt, lại nhìn nhìn Dung Hằng ôm bả vai không ngừng kêu đau, Dung Hủ chau mày, ngẩng đầu nhìn về phía Đoàn quản gia.

Đoàn quản gia gật gật đầu: "Tôi đi gọi bác sĩ Lâm."

Việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, loại chuyện này đương nhiên không thể đến bệnh viện giải quyết.

Dung Hủ hơi kinh ngạc, cười nói: "Không phải, chú Đoàn, vừa rồi nát hai cái bình hoa và ba cái bát sứ... hình như đều là của cháu. Chú ghi chép lại một chút, gửi số tiền đến điện thoại của cháu, mấy thứ này, chú thím đền lại cho cháu."

"Dung Hằng! Ả kỹ nữ kia ở chỗ nào!!!"

"Bà điên rồi!!!"

Đoàn quản gia nhất thời quên giữ chặt Dung Hằng. Hai người kia lại bắt đầu đánh nhau. Trên mặt trên người đều là máu, nhưng người đàn bà trung niên mập mạp lại mở miệng ra là "điếm thối" "cha già đê tiện", sau đó điên cuồng đoạt mảnh sứ vỡ dưới đất, cắt cánh tay Dung Hằng, cắt cho ông ta không ngừng kêu lên đau đớn.

Đoàn quản gia nhìn thiếu niên cười đến vẻ mặt ôn hòa, chậm rãi mở to mắt, thật lâu sau, mới gật đầu đáp ứng. Chờ Dung Hằng lật người, bóp cổ thím Dung ấn lên trên tường, ông mới nhanh chóng đi kéo người tiếp.

Sau khi bỏ lại cục diện rối rắm đầy đất, Dung Hủ lên xe, mệt mỏi tựa vào ghế, vươn tay xoa huyệt thái dương. Tần Trình nghiêng sang, giúp cậu buộc dây an toàn, còn chưa có ngồi dậy, cổ tay liền bị thiếu niên phút chốc giữ chặt.

Một bàn tay che bên mặt mình, một tay khác gắt gao kéo người đàn ông.

Dung Hủ nhẹ nhàng nâng khóe môi, lộ ra một nụ cười tái nhợt vô lực, âm thanh nhẹ giống như tiếng hừ trong cổ họng, mang theo một chút bất đắc dĩ: "Để anh nhìn thấy mấy chuyện đó. Em cũng không ngờ... cuối cùng sẽ biến thành như vậy."

Trong lòng Tần Trình khẽ nhúc nhích, hắn vươn tay, dịu dàng kéo tay phải Dung Hủ ra.

Ánh nắng xán lạn ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ xe thủy tinh, mềm nhẹ rải vào trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của thiếu niên. Hàng mi nhẹ nhàng nhuộm một lớp ánh vàng, dưới ánh mặt trời hơi hơi mấp máy, mà cặp mắt trong suốt sáng ngời giờ phút này lộ một chút đỏ hồng, không còn quyết đoán ngoan tuyệt như trong thư phòng vừa rồi, lại có vẻ vô cùng mất mát và bất lực, còn có một chút khiếp đảm khó có thể phát hiện.

Đời trước Dung Hủ ở trong cô nhi viện mười mấy năm, không phải cậu chưa từng được nhận nuôi, mà từng được nhận nuôi một lần, cuối cùng lại bị trả trở về. Lúc ấy cậu bị đuổi về không phải là vì cậu không ngoan, mà vì đôi vợ chồng kia ly hôn.

Đôi vợ chồng kia mỗi ngày đều cãi nhau, thường xuyên vung tay đánh nhau, mỗi khi bọn họ đánh nhau, đứa bé nhỏ tuổi liền trốn ở trong phòng của mình, nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ ngoài cửa. Tiếng khóc của người phụ nữ xen lẫn với tiếng thô tục của người đàn ông, đánh vào một chút, tim cậu liền run rẩy một chút, ban đêm lạnh như băng, việc duy nhất có thể làm chính là ôm lấy mình.

Dung Hủ rũ mắt xuống, chặn cảm xúc trong lòng, quên đi phần hồi ức nhảy ra.

Nhưng mà ngay sau đó, một nụ hôn dịu dàng dừng ở trên mắt cậu. Tần Trình nâng mặt thiếu niên, giống như đang nâng niu trân bảo xinh đẹp nhất trên thế giới, hôn mắt trái cậu, sau đó hôn đến mắt phải. Dung Hủ kinh ngạc nâng mắt, Tần Trình liền hôn vào mũi cậu, nụ hôn mềm nhẹ như cánh bướm, mềm mại đến độ gần như không cảm giác được lực độ.

"Trước kia, bọn họ cũng thường xuyên như vậy sao?"

Trong mắt Dung Hủ lướt qua một chút kinh ngạc, rất nhanh cậu liền hiểu rõ, Tần Trình nghĩ lầm rằng từ nhỏ mình đã trưởng thành trong hoàn cảnh bạo lực thế này. Có điều lời này nói cũng không sai, trước kia chú thím Dung gia đã thường xuyên đánh nhau, chỉ là trong trí nhớ của Dung Hủ, mỗi lần chỉ đánh đến mặt mũi bầm dập mà thôi, chưa từng giống lúc này, trực tiếp thấy máu.

Nghĩ đến cặp vợ chồng đã sớm quên mất diện mạo trước kia, Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu: "... Ừm, thường xuyên."

Tần Trình hạ xuống một nụ hôn trên bờ môi mềm mại của thiếu niên, sau đó xoay người lái xe, vừa lái xe, vừa hỏi: "Dung nhị phu nhân có lai lịch gì?"

Dung Hủ đáp: "Là con gái bạn cũ của ông nội. Năm đó từng được người bạn cũ đó tiếp tế, gần như cứu ông nội một mạng, cho nên đính hôn từ trong bụng mẹ. Vốn là phải gả cho cha em, nhưng mà bộ dạng cha không đẹp bằng chú hai, thím hai không coi trọng, chết sống phải gả cho chú hai. Sau đó cứ như vậy mà định ra." Dừng một chút, cậu lại bổ sung: "Chú hai không thể ly hôn, bởi vì cổ phần công ty của chú hai, có một nửa là cho thím hai."

"Có anh ở đây, không cần sợ."

Dung Hủ phút chốc sửng sốt, cậu quay đầu nhìn về phía Tần Trình.

Người đàn ông chậm rãi duỗi tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm mại của thiếu niên, lặp lại một lần: "Có anh ở đây, không cần sợ."

Dung Hủ nhịn không được cong khóe môi: "Được."

Lúc hai người nắm tay, xe đã lái ra khỏi đại trạch Dung gia. Còn chưa rời khỏi khu người giàu này, Tần Trình đột nhiên hỏi: "Làm sao em biết Dung Hằng ngoại tình, có một đứa con?"

Dung Hủ: "Em không biết ông ta có con hay không, nhưng mà lần trước tảo mộ xong, cảm thấy ông ta dường như không phải là thực sự đau lòng vì thím hai, cho nên em tìm một thám tử đi điều tra ông ta. Dung Hằng rất cảnh giác, thám tử chỉ chụp ảnh được một lần. Con trai thì chỉ là thuận miệng nói, rốt cuộc có hay không, để bà thím hai của em tự đi thăm dò đi."

Tần Trình nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, không có trả lời nữa.

Chờ hai người rời khỏi khu biệt thự đó, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông bỗng nhiên vang lên trong xe: "Tiểu Hủ, em muốn hai mươi mốt phần trăm cổ phần của Dung Hằng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com