ZingTruyen.Info

[🅡🅔🅤🅟] [Hoàn] Cự tinh vấn đỉnh

Chương 153

_Hinaa_2106

Một người đứng ở trên sân khấu thấp giọng đặt câu hỏi, một người ngồi ở dưới sân khấu mỉm cười đối đáp.


Sau khi Tần Trình nói xong câu đó, màn hình lập tức chuyển hướng về phía Dung Hủ, chỉ thấy thiếu niên tuấn tú ấy trấn định mỉm cười, chớp chớp đôi mắt, không hề mở miệng nói chuyện, nhưng cả khuôn mặt đều viết: rồi rồi rồi, anh nói cái gì cũng tốt.

Trên lễ trao giải Kim Hùng, tuy rằng MC sẽ thường xuyên tương tác với khách mời dưới đài (đôi khi là thương lượng trước, đôi khi không cho khách mời chuẩn bị), nhưng bất luận như thế nào, cũng sẽ không cho khách mời micro. Dung Hủ tự nhiên cũng không có micro, nhưng sự đáp lại đơn giản hài hước của cậu, lại làm cho hiện trường cười ha ha, sôi nổi hiểu được.

Đại Vệ lại đá lông nheo, nói thẳng: "Tần, tôi thật sự là càng ngày càng thích cậu."

Tần Trình trấn định tự nhiên đỡ microphone, ánh mắt sâu thẳm xoay vòng trên người thiếu niên nhà mình, cười nhẹ không nói.

Nếu như nói khách mời ở hiện trường từ sự đáp lại của Dung Hủ mà phát hiện "Tần Trình ca hát phỏng chừng không ra làm sao", vậy thì khán giả trước TV nhìn thấy lại chỉ có phấn hồng! Phấn hồng che trời lấp đất!

[ Vì sao Tần thần và Dung Dung ở trên giải Kim Hùng mà cũng dám trắng trợn show! ân! ái như vậy! Dung Dung thật cưng chiều, hoàn toàn là đang cưng chiều Tần thần! Hiệp hội trân trọng chó độc thân mãnh liệt khiển trách, nếu đã phát bánh chó, có dám phát nhiều một chút hay không, có dám không! ]

[ Tôi còn thật sự chưa từng nghe Tần thần ca hát đó, Tần thần chưa từng hát hò trên bất cứ chương trình hay phim ảnh nào, nhưng Dung Hủ lại nghe rồi... _(:з" ∠)_ không được, cặp CP này thật sự quá nhiều đường, tôi cảm thấy tôi muốn nhảy hố rồi. ]

[ Hoan nghênh em gái LS vào hố! Cực lực đề cử lương thực sơ cấp: họp báo «Tầng mây màu đen»! Trên họp báo, Tần thần muốn Dung Dung diễn khóc, kết quả sau khi Dung Dung khóc, Tần thần thế mà lại ôm Dung Dung, còn đau lòng giúp ẻm lau nước mắt... A a a a a a nhớ tới cái này, cũng không tránh khỏi quá ngọt đi! Trình Dung của tui ngọt quả thực đột phá phía chân trời! ]

Tình huống trên internet tự nhiên không thể truyền đến hiện trường lễ trao giải Kim Hùng, sau khi MC lại trò chuyện với Tần Trình vài câu, hắn ta liền công thành lui thân đi tới một bên sân khấu, hoàn toàn để lại màn ảnh cho người trao giải này.

Một mình đứng ở trên sân khấu trao giải, Tần Trình bình tĩnh bình thản, hắn mặc một thân lễ phục màu đen, dáng người cao to, ánh mắt trấn tĩnh, một lần nữa chậm rãi đảo qua toàn trường, tiếp đó bắt đầu bài trao giải của mình. Theo lời của hắn, trên màn hình lớn hội trường, bắt đầu phát trích đoạn phấn khích trong bộ phim của sáu người được đề cử.

Có người cách mạng kiên cường bất khuất, có tiểu dân phố phường bình thường lại không từ bỏ; có tiên tri Hy Lạp cổ vì chân lý mà kính dâng sinh mệnh, có thiếu niên si tình vì tình yêu mà thiêu thân lao đầu vào lửa.

KhibTần Trình nói tới một bộ phim cuối cùng, gần như không có ai phát hiện, giọng hắn dần dần thả chậm.

Cùng lúc đó, trên màn hình lớn, là một vùng ánh hoàng hôn màu da cam ấm áp. Một căn nhà ngang HongKong thuộc về thế kỷ trước, khi có khách trọ từ một bên cầu thang chạy lên, cả tòa lầu đều có thể nghe được âm thanh rầm rầm két két. Chỉ có tiếng gió ở bên tai gào thét mà qua, lần luọt thổi tan ánh chiều tà ấm áp nhu hòa.

Trong căn phòng nhỏ đơn sơ chật chội, sinh viên trẻ tuổi non nớt một tay đè bà chủ quán bar yểu điệu xinh đẹp trên tường, cậu ấy không thể chờ đợi được mà hôn lên, bị đối phương nghiêng đầu né tránh. Trong tích tắc đó, thời gian cứng đờ, sinh viên tuấn tú run rẩy một chốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn người phụ nữ lớn hơn mình hơn mười tuổi trước mắt.

Thật lâu sau, cậu ấy nhẹ nhàng nở nụ cười, còn ấm áp hơn cả gió xuân thổi qua cửa sổ: "Ngài... tóc ngài rối, tôi giúp ngài chỉnh lại." Dừng một giây, cặp mắt sáng ngời trong suốt lóe ra một chút mất mát nhỏ đến không thể thấy, nhưng cậu ấy vẫn nghiêm túc cười, âm thanh run rẩy, giọng điệu lại chân thành tha thiết: "Tôi giúp ngài chỉnh lại... có được không?"

Hình ảnh dừng trên khuôn mặt tươi cười ngây thơ trong sáng ấy, nhưng mà ai cũng biết, che giấu dưới tươi cười đó, là trái tim bị đâm nát.

«Ba tháng trường sinh» cải biên từ truyện ngắn kinh điển của một nữ tác giả HongKong, văn phong tác giả ấy biến hoá kỳ lạ, hình ảnh hoa lệ, sắc thái nồng đậm, tác phẩm của cô đã từng được chuyển thể nhiều lần, bộ «Mộ Thanh» của Tần Trình chính là tác phẩm tiêu biểu của cô.

Mà «Ba tháng» kể lại câu chuyện của một sinh viên trẻ và bà chủ quán bar, một ngọn lửa trẻ tuổi cực nóng va chạm vào đóa hoa nhìn như rực rỡ kỳ thật đã sớm héo rũ, đến cuối cùng, ngọn lửa không thể khiến đóa hoa nở rộ lần nữa, lại yêu đóa hoa ấy, trở nên không còn là chính mình.

Trong căn nhà ngang nho nhỏ, chỉ có ba tháng ngắn ngủi, lại xảy ra rất nhiều câu chuyện. Hai người hoàn toàn khác biệt -- xuất thân khác biệt, tính cách khác biệt, căn bản không phải người trong cùng một thế giới, cùng nhau xuất hiện, từ nay về sau liền không tự chủ được mà bị sự độc đáo của đối phương hấp dẫn.

Kết cục cuối cùng là sinh viên mà Dung Hủ sắm vai rời khỏi HongKong, chủ cho thuê của cậu yêu cậu, bị tình yêu bừng bừng sinh cơ của cậu lây nhiễm, nhưng mà sẽ không lựa chọn yêu cậu. Sau đó lại bởi vì các loại sự kiện, cũng không bao giờ có thể yêu cậu nữa.

Tôi yêu người, nhưng mà tôi không biết nên yêu người như thế nào.

Mỗi một chuyện tình yêu trên thế gian không phải đều sẽ thiên trường địa cửu, vỡ nát, mới là kết cục của phần lớn tình yêu.

Trích đoạn của sáu bộ phim phát xong, trên sân khấu, một tay Tần Trình cầm phong thư, một tay khác đỡ micro, nhẹ giọng nói rằng: "Năm trước tôi cũng ngồi ở dưới đài, chờ đợi giải thưởng công bố, khi đó trong lòng của tôi chỉ có khẩn trương và thấp thỏm. Mà hiện giờ tôi đứng ở chỗ này nhìn xuống, lại phát hiện càng nhiều thứ khác biệt."

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Từ bộ phim điện ảnh trắng đen đầu tiên ở đầu thế kỷ trước phát sóng, đến bộ phim điện ảnh nổi tiếng đầu tiên, lại đến hiện tại, bất quá chỉ hơn một trăm năm. Trong lịch sử phát triển của sự nghiệp điện ảnh, đi qua vô số người, xem qua vô số diễn viên ưu tú, cuối cùng bọn họ lắng đọng lại trong dòng sông lịch sử dài lâu, hôm nay được chúng ta nhớ đến."

"Dưới sân khấu giải Kim Hùng hôm nay, sáu người đề cử, có bạn cũ của tôi Lewis Ketievin, có Luke Mandy đã từng cùng tôi truy đuổi giải Kim Phượng, còn có bạn tốt của tôi... Dung Hủ."

"Sự tồn tại của các bạn, chính là thành tựu rạng rỡ của lịch sử điện ảnh thế giới; sự trả giá của các bạn, chính là động lực thôi thúc điện ảnh thế giới phát triển. Hôm nay, bất luận là ai nhận được vinh dự cuối cùng này, tôi chỉ muốn nói..."

"Các bạn đều là ưu tú nhất."

Ánh mắt bình tĩnh trấn định chậm rãi dừng ở một vị trí nào đó dưới sân khấu, Tần Trình nghiêm túc nhìn người ngồi ở vị trí kia, môi khẽ cong, giọng nói mạnh mẽ dịu dàng như một hồ nước trong suốt, ánh trăng chiếu rọi lên, sóng gợn lân lân, thanh nhã nhu hòa. Hắn chỉ nhìn người kia, sau một hồi, ý cười bên môi càng thêm mềm mại, lặp lại một lần --

"Các bạn, đều là ưu tú nhất."

Ngay sau đó, tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Giữa hàng ghế ngồi, Dung Hủ nhắm mắt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được mà cong lên. Cậu không dám mở mắt nhìn người trên sân khấu nữa, bởi vì cậu biết, từ đầu đến cuối, những lời này chính là nói với cậu.

Tần Trình luôn thích dùng việc công cho việc riêng, không phải là người chính trực cỡ nào, mà hiện giờ, bất luận là hắn hay là Dung Hủ đều biết, giải ảnh đế Kim Hùng lần này, gần như không có khả năng là Dung Hủ.

Nhưng vậy thì sao?

Trong lòng anh, em vĩnh viễn là ưu tú nhất.

Em là ảnh đế của anh, là duy nhất của anh, là thiếu niên mà anh bằng lòng thiêu thân lao đầu vào lửa để yêu.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Dung Hủ chậm rãi không còn sầu lo. Cậu dần dần buông xuống chấp nhất với giải Kim Hùng, dù sao thì đời trước cậu cũng là hai mươi lăm tuổi mới lấy được cái cúp ảnh đế đầu tiên của mình, cậu không có bối cảnh ngập trời như Tần Trình, cũng không có vận khí tốt như Tần Trình. Ngay cả Ôn Tuyền cũng liên tục ba năm không lấy được một cái cúp, cậu mới ra mắt ba năm, không lấy được cúp cũng không có gì ghê gớm.

Trên thực tế, không chỉ là Dung Hủ, ngay cả rất nhiều fan Dung cũng cảm giác được kết quả giải Kim Hùng lần này.

[ Ôn Tuyền đã lấy được ảnh hậu, khả năng Dung Dung lấy ảnh đế thật sự không lớn. Giải Kim Hùng dù sao cũng không phải là giải thưởng của Hoa Hạ chúng ta, phương Tây vẫn có một chút cơ chế tự mình bảo vệ đối với Hoa Hạ, bất luận là giải Kim Hùng hay là Oscar, đều chưa từng xuất hiện tình huống ảnh đế ảnh hậu đều là người Hoa Hạ. Cho nên Dung Dung hẳn là lấy không được cúp ảnh đế lần này. ]

[ Đạo lý tôi đều hiểu, nhưng tôi vẫn thật đau khổ. «Ba tháng trường sinh» thật sự rất tuyệt, hạng năm trên bảng xếp hạng phòng bán vé phim văn nghệ toàn cầu đó! Hạng năm trong lịch sử! ]

[ Chúng ta ở nơi này đau khổ làm gì, hiện tại buồn nhất phải là Dung Dung. Năm trước «Ba nghìn hai trăm dặm» tôi đã cảm thấy có thể lấy giải, nhưng mà ai bảo «Ba nghìn hai trăm dặm» đụng độ với «Trang hoa la», «Prometheus» chứ. Bất luận như thế nào, Dung Dung giỏi nhất, Dung Dung đừng buồn, anh vĩnh viễn là Dung Dung của bọn em! ]

[ Dung Dung cố lên! ]

[ Dung của tui là tốt nhất, Dung của tui vĩnh viễn đều là tốt nhất! ]

[ Dung Dung đừng buồn, cậu giỏi nhất đó! A a a a a vừa rồi màn ảnh đột nhiên cho Dung Dung một đoạn cận cảnh, đẹp quá đẹp quá đẹp quá! Không được, tôi đi mua một bản «Lời Dung» tự an ủi đây! Tôi sắp hôn mê rồi~(≧▽≦)~ oa oa oa ]

[ Mị cũng mua một bản «Lời Dung». ]

[ Tui đi mua hai bản, ôm lấy Dung Dung hôn hôn hôn hôn!!! ]

...

Giải Kim Hùng Berlin đồng bộ trực tiếp trên toàn cầu, đến lúc này, mỗi người đều đã làm tốt chuẩn bị tâm lý. Ngón tay thon dài của Tần Trình nhẹ nhàng lật lật, roạt một tiếng, mở phong thư ra; Dung Hủ mỉm cười đối mặt, trong lòng đã sớm không có bất luận để ý gì; nhóm fan Dung điên cuồng mua album, điên cuồng quyên tiền quyên vật cho quỹ hội Lời Dung.

Mặc kệ là Tần Trình, hay là fan Dung, giờ phút này thứ duy nhất họ hy vọng chính là --

[ Đừng đau khổ, cậu là hạng nhất trong lòng tôi. ]

Diễn xuất tốt như Tần Trình, lúc mở phong thư ấy ra, ngón tay cũng run nhè nhẹ. Hắn tham gia lễ trao giải nhiều lần như vậy, đã từng ngồi ở dưới đài, đối mặt qua vô số lần chờ đợi như vậy, nhưng mỗi một lần, hắn đều chưa từng khẩn trương như hiện tại.

Rõ ràng không phải là giải thưởng của bản thân hắn, hắn chỉ là một người trao giải, nhưng mà hắn lại khó có thể áp chế thấp thỏm trong lòng.

Thiếu niên của hắn, vì quay bộ phim này, ở nhà đã từng đối diễn với hắn nhiều không đếm xuể. Từ sáng đến tối, từ rạng sáng đến sáng sớm, không biết mệt mỏi mà đi nghiên cứu kịch bản, đi nghiên cứu tiểu thuyết nguyên tác, thử đóng nhân vật học sinh, thậm chí còn sắm vai nhân vật bà chủ, chỉ để nghiên cứu thấu triệt tâm lý và tính cách nhân vật.

Nhưng mà, nếu chỉ vì Ôn Tuyền ưu tú, Dung Hủ liền không thể lấy được giải ảnh đế.

Như vậy những trả giá cả ngày lẫn đêm ấy, lại nên để ai vỗ tay cho?

Trong tích tắc phong thư triệt để mở ra, Tần Trình lấy tấm thẻ ra, im lặng một chốc, rốt cuộc mở ra. Hắn là ảnh đế năm trước, hắn không tiện cự tuyệt lời mời của tổ ủy, tất nhiên phải tới trao giải thưởng này. Từ một khắc rời khỏi thính phòng, hắn đã chuẩn bị tâm lý thật lâu, nghĩ rằng vào lúc này nên dùng giọng điệu gì để tuyên bố tên người nhận giải, ở trước mặt người yêu của mình, trao cúp cho một người khác.

Nhưng mà hết thảy, khi nhìn đến cái tên kia, hóa thành hư ảo.

Hai mắt tối đen phút chốc trợn to, dưới sân khấu, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, chờ đợi đáp án cuối cùng. Nhưng mà đáp lại bọn họ, là sự im lặng dài lâu của người trao giải. Trong thính phòng dần dần có tiếng nói nhỏ vang lên, chờ sau một lúc lâu, chỉ thấy người đàn ông tuấn mỹ cao lớn ấy quay đầu, một phen cầm micro, khóe môi cong lên, tươi cười thoải mái, từng chữ một nói rằng --

"Người đạt được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Hùng Berlin năm 2046 là..."

"Dung Hủ! «Ba tháng trường sinh»!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info