ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 94. Công lược hầu gia tàn nhẫn 8

PN10003

Tâm tình của Hàn Viêm, tất nhiên Tống Y Nhân không có biện pháp nào biết được, nàng còn chưa có bản lĩnh thần thông đến mức có thể nhìn thấu nhân tâm.

Hầu như mọi chuyện phát triển đều theo như kế hoạch của nàng, Hàn Viêm đã có vài ngày không tới chỗ nàng.

Chuyện này nàng cũng không để bụng, tách ra như vậy có lợi với việc hoàn thành nhiệm vụ.

Hôm nay, ánh nắng ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, nàng khó được ra ngoài, cho nha hoàn đi theo lui xuống, một mình ngồi trong hoa viên nhỏ.

Căn cứ theo lời nhắc nhở của hệ thống, ở thư phòng lần đó nàng đã thành công thụ thai, còn khoảng một tháng nữa liền có thể khám ra mạch tượng.

Đến lúc đó nàng nên đòi chết đòi sống? Hay là yên lặng rơi lệ?

Tống Y Nhân nhíu mày, tự hỏi, đến lúc đó nàng nên làm thế nào mới có thể đả kích tới Hàn Viêm, khiến hắn đau đớn tâm can đây?

Bộ dáng nhíu mày tự hỏi của nàng, rơi vào trong mắt người khác chính là u buồn sầu bi, khí chất không phải nói muốn thay đổi là thay đổi được, rất nhiều thời điểm, trước kia thế nào thì hiện giờ cũng như thế đó.

Hàn Viêm vừa tiến vào trong điện liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong vườn hoa rực rỡ muôn màu, một mỹ nhân tuyệt sắc khí chất u buồn ngưng mắt nhìn đóa hoa đang nở rộ, mày đẹp nhíu lại, tựa hồ như chưa bao giờ giãn ra, môi đỏ kiều nộn mím lại, sắc mặt bốn mùa đều tái nhợt, không có một tia huyết sắc.

Hàn Viêm không tự chủ được bước đến gần Tống Y Nhân, ngồi bên cạnh nàng, trầm giọng mở miệng: "Sao lại ngồi một mình ở đây? Những nha hoàn đó đâu?"

Sắc mặt Tống Y Nhân càng thêm tái nhợt, ngập ngừng nói: "Ta để cho các nàng ấy lui xuống, muốn ngồi một mình một lát."

Ánh mắt sắc bén của Hàn Viêm nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc lâu mới nói: "Vài ngày trước cầu phúc ở chùa Thanh Phong, người có thể hiểu được?"

Tống Y Nhân lắc đầu: "Ta ngu dốt, chưa từng lĩnh ngộ được dạy bảo của Phật Tổ."

Nàng biết Hàn Viêm muốn hỏi gì, đơn giản chỉ là đang thử nàng thôi.

Không gian đột nhiên yên tĩnh, thật lâu sau, Hàn Viêm đứng dậy, nhìn Tống Y Nhân, kêu lên: "Người đâu! Từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi mỗi ngày đều một tấc không rời nhìn phu nhân, nếu có bất luận sơ suất gì, các ngươi cũng tự nên biết hậu quả!"

Thực mau, hai nha hoàn lớn lên giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt Tống Y Nhân, ngữ khí Hàn Viêm vô cùng lạnh lùng nghiêm khắc, nàng có chút mờ mịt nhìn hai nha hoàn kia.

Từ đó về sau, ban ngày Tống Y Nhân cơ bản là bị hai nha hoàn này theo dõi sát sao, ăn cái gì, làm gì, dùng cái gì đều phải trải qua khống chế và lựa chọn nghiêm ngặt.

Ban đêm, như cũ bị Hàn Viêm rong ruổi tùy ý trên người.

Tống Y Nhân dưới hoàn cảnh như vậy, cả người thực mau gầy ốm, cho người ta loại ảo giác gió thổi liền đổ, càng không ăn uống được gì, mỗi ngày chỉ ăn một ít thức ăn.

Cho đến một ngày, thời điểm bị Hàn Viêm buộc ăn gì đó, Tống Y Nhân trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Một màn này dọa tới Hàn Viêm, hắn gào thét hạ nhân đi mời đại phu tới.

Màn lụa hoa lệ ngăn cách lão đại phu và Tống Y Nhân, một sợi chỉ tơ vàng buộc từ tay Tống Y Nhân nằm trong tay lão đại phu.

Trong phòng an tĩnh đến đáng sợ, đến cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.

"Rốt cuộc là nàng ấy bị sao?" Mặt Hàn Viêm âm trầm, nhìn thấy lão đại phu chậm chạp không nói gì, nhịn không được lạnh giọng hỏi.

Ngón tay lão đại phu run run, chỉ tơ vàng cũng run rẩy, hắn sợ hãi nhìn Hàn Viêm, do dự mở miệng: "Bẩm Hầu gia, phu nhân chỉ là..... ưu tư quá độ , u buồn thành tật..... Thảo dân vô năng, phu phân đã có thai hơn một tháng, thân thể yếu ớt, thai nhi có khả năng sẽ không giữ được."

Nói xong, ông trực tiếp quỳ trên mặt đất, không dám nhìn sắc mặt Hàn Viêm.

Vân Châu thành ai mà không biết hầu phủ có vị phu nhân tuổi còn trẻ đã làm quả phụ của lão Hầu gia, trên phố sớm đã có lời đồn, Hầu gia và vị phu nhân này có một chân, ngày thường ngại với uy nghiêm hầu phủ mà không dám tùy ý truyền bá..... Ông vậy mà chứng kiến chuyện loạn luân này, tám chín phần sẽ bị diệt khẩu a!

Căn phòng yên tĩnh như chết.

Trong lòng Hàn Viêm cuồn cuồn, mắt đen thâm trầm nhìn không thấy đáy, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Trị thật tốt cho ta! Nếu nàng ấy và hài tử xảy ra chuyện gì, ngươi chờ chôn cùng đi!"

Lão đại phu bị dọa cả người run rẩy, liên tục nói vài câu: "Thảo dân sẽ lập tức kê cho phu nhân một thang thuốc."

Được sự cho phép của Hàn Viêm, ông liền chạy trối chết ra khỏi căn phòng làm người hít thở không thông kia.

Hàn Viêm phất tay, mấy nha hoàn trong phòng lui xuống.

Hắn vén màn lụa lên, nhìn Tống Y Nhân nằm trên giường, cảm giác đau đớn hít thở không thông cùng với hạnh phúc thổi quét toàn thân hắn.

Hắn duỗi tay khẽ vuốt bụng nhỏ của nàng, cơ hồ không dám dùng sức đặt lên.

Hàn Viêm chưa từng nghĩ tới, giữa hai người bọn họ sẽ có một hài tử, hài tử của hắn và Tống Y Nhân, huyết mạch của hai người kéo dài, loại cảm giác hạnh phúc kỳ diệu này làm hắn đau nhưng cũng vô cùng vui sướng.

Chỉ là nghĩ tới lời đại phu nói, trong lòng Hàn Viêm vô cùng hối hận, nếu lúc trước hắn sớm một chút khiến nàng mang thai hài tử, quan hệ giữa hai người bọn họ có phải là sẽ không phát triển tới tình trạng như hôm nay hay không?

Có lẽ, nàng xem trên mặt mũi của hài tử, tha thứ cho hắn?

Lúc này Hàn Viêm có chút ngây thơ nghĩ.....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info