ZingTruyen.Com

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 81. Chấp hành nhiệm vụ đặc thù 10

PN10003

Trên mặt Thẩm Thanh Hàm xuất hiện thần săc thống khổ do dự, ánh mắt lo lắng nhìn Lý Thần Phương, trong mắt hiện lên một loại tình ý -- tình yêu ẩn nhẫn mà quyết tuyệt.

Đây là điều mà Lý Thần Phương không dám tin tưởng, chỉ là lúc này hắn hiểu rõ tâm ý của Thẩm Thanh Hàm, cư nhiên bắt đầu hoảng hốt, lời nói tiếp theo của cô khiến hắn đang ở trên thiên đường hoàn toàn ngã xuống đáy cốc.

"Thần Phương, anh vẫn nên quên tôi đi..... Giữa chúng ta, hãy coi như là có duyên không phận đi!" Thẩm Thanh Hàm khóc lóc nói ra những lời này, biểu tình quyết tuyệt cùng thống khổ vô cùng nhuần nhuyễn.

Cô chậm rãi buông tay Lý Thần Phương ra, sau đó từng bước đi về phía Lạc Quyến, tầm mắt mơ hồ vẫn luôn không rời hình bóng của Lý Thần Phương.

Biểu diễn càng sinh động mới càng có tính chân thật không phải sao? Chính cô cũng bị không khí ưu thương này cảm nhiễm luôn rồi.

Ít nhất Lý Thần Phương tin tưởng là cô yêu hắn, chỉ là bị Lạc Quyến ép buộc nên mới rời xa hắn.

Mà nội tâm Lạc Quyến đã phán tử hình Lý Thần Phương, có lẽ hắn không nên mặc kệ để hai người kia có cơ hội ở chung, có lẽ hắn nên xuống tay với Thẩm Thanh Hàm trước khi cô yêu Lý Thần Phương.....

Lý Thần Phương che lại bụng quặn đau, vô lực vươn một bàn tay, muốn giữ lại..... Nhưng mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Hàm từng bước đi tới bên cạnh nam nhân khác.

Khi Thẩm Thanh Hàm tới bên cạnh Lạc Quyến, đã bị đối phương mạnh mẽ kéo vào trong lòng ngực, cúi xuống hôn mang theo trả thù, kịch liệt mà bá đạo hôn lên môi cô, điên cuồng gặm cắn đôi môi cô đang gắt gao ngậm chặt.

Nước mắt lại lần nữa lặng yên không tiếng động mà rơi xuống, Thẩm Thanh Hàm đương nhiên biết nguyên nhân Lạc Quyến làm như vậy, hắn muốn để cho Lý Thần Phương nhìn thấy, mà cô đương nhiên cũng phối hợp diễn xiếc.

Lý Thần Phương nhìn thấy một màn như vậy, tự nhiên là bị kích thích không nhẹ, tay siết chặt thành nắm đấm, khóe mắt đỏ lên, oán hận nhìn Lạc Quyến, nhưng mà hắn lại không còn sức lực để tiến tới.

Một cú đạp vừa rồi của Lạc Quyến làm chi bụng hắn hiện tại còn ẩn ẩn đau, mà lựa chọn của Thẩm Thanh Hàm lại khiến cho lòng tự tôn của hắn bị nhục nhã.

Một nữ nhân e ngại với điều gì mới có thể làm trò trước mặt nam nhân mà mình yêu, đi chọn một nam nhân khác?

Mà hắn, lại không có biện pháp nào.

"Xem ra nơi này của em là không thể ở được nữa rồi." Lạc Quyến ngẩng đầu, trong mắt u ám, hắn vươn đầu lưỡi liếm môi, như là đang hưởng thụ tư vị vừa rồi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Hàm dại ra, phối hợp với khuôn mặt đầy nước mắt, giống như là một con búp bê bị mất linh hồn.

Cô bị Lạc Quyến ôm vào trong xe, sau đó rời đi nơi này.

Mà Lý Thần Phương giống như bị choáng váng đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn phương hướng chiếc xe kia rời đi, lúc hắn tới là ngồi taxi, hiện tại đã khuya muộn, căn bản đã không còn taxi nào hoạt động.

Thẩm Thanh Hàm bị Lạc Quyến đưa về chỗ ở của hắn, là một chung cư giá cả đắt đỏ trong thành phố.

Chung cư trang trí tinh xảo, có thể thấy Lạc Quyến là người biết hưởng thụ trong sinh hoạt, nhưng mà diễn kịch phải diễn nguyên bộ, Thẩm Thanh Hàm vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, ngốc lăng đứng ở một chỗ.

Lạc Quyến nói chuyện với cô, cô cũng không để ý tới, mặc cho đối phương dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng không có tác dụng.

Cả người giống như là con búp bê vải mặc cho người khác bài bố, không chịu cho ra một chút phản ứng cùng biểu tình nào.

Đến cả tắm rửa cũng là do Lạc Quyến giúp cô, đối với trạng thái này của Thẩm Thanh Hàm, lại thêm những chuyện xảy ra đêm nay, Lạc Quyến cũng không có chút hứng thú nào, ôm cô nặng nề ngủ trên giường.

Ngày hôm sau khi Thẩm Thanh Hàm tỉnh lại, đã là hơn 9 giờ, bên cạnh sớm đã không có một bóng người, đương nhiên, cô cũng không lo lắng sẽ đến trễ, dù sao thì Lạc Quyến là hiệu trưởng, sẽ là người sắp xếp mọi thứ.

Có lẽ cô hẳn nên chờ Lạc Quyến thu dọn hết tất cả rồi mới tới trường học? Hơn nữa, với trạng thái hiện tại của cô, hẳn là sẽ không có tâm tư dạy học.

Thẩm Thanh Hàm nhìn thời gian, cách thời gian mà Bạch Tường trọng sinh ngày càng gần, có lẽ cô nên làm chút gì đó!

Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Thanh Hàm nhìn thấy bữa sáng đã lạnh ngắt trên bàn ăn, cùng với tờ giấy mà Lạc Quyến lưu lại, dặn dò cô nhất định phải ăn bữa sáng.

Nhìn nét chữ thanh tú phiêu dật kia, Thẩm Thanh Hàm tự giễu lắc đầu, ai có thể nghĩ tới nam nhân có chữ viết đẹp như vậy, bên trong nội tâm lại là dạng này.

Bữa sáng cô đương nhiên sẽ không ăn, mà là tới thư phòng của Lạc Quyến, cô nhớ tới đoạn phim quay lại bọn họ làm tình lúc trước, có lẽ có thể tìm thấy trong máy tính ở thư phòng, còn có thể xóa nó đi.

Khiến cho Thẩm Thanh Hàm ngoài ý muốn là thư phòng Lạc Quyến thế mà không khóa lại, có lẽ là do hắn ở một mình, căn bản không cần đề phòng ai cả.

Một khắc tiến vào thư phòng kia, biểu tình Thẩm Thanh Hàm kinh ngạc.

Cái gọi là thư phòng, trên mặt tường đối diện với cửa, thế nhưng treo đầy ảnh chụp, cô không tự chủ được tới gần, phát hiện ra người trên ảnh chụp chính là cô!

Trên đó có ảnh khi cô đang dạo phố, khi cô đi ăn cơm cùng với bạn bè, còn có ảnh khi cô hẹn hò với Lý Thần Phương, khi cô đi học...... Đủ loại, Thẩm Thanh Hàm bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Lạc Quyến vẫn luôn theo dõi cô.

Nhìn trên ảnh chụp, tựa hồ theo dõi đã được một hai năm, trong đó có bức ảnh hai năm trước cô đi du lịch.

Xem xong các ảnh trên tường, sự chú ý của Thẩm Thanh Hàm quay về máy tính bên bàn công tác.

Không biết có phải là do ông trời cũng muốn giúp cô hay không, máy tính cũng không có mật khẩu, có lẽ là Lạc Quyến đã quá mức tự tin! Cho rằng sẽ không có người đụng tới máy tính của hắn.

Thẩm Thanh Hàm ở trong folder nào đó tìm được đoạn video kia, hình ảnh trong đó khiến cô đến nay còn cảm thấy đỏ mặt, nếu truyền ra ngoài, sẽ khiến cô thân bại danh liệt.

Sau khi xóa xong video, cô lại cẩn thận tìm, phòng ngừa trong máy tính còn có video khác.

Làm xong hết thảy, cô phát hiện bên cạnh máy tính còn bày một bức ảnh của cô, dùng khung kính pha lê đặt trên bàn làm việc, trên mặt kính bóng loáng, chứng tỏ có người thường xuyên vuốt ve khung ảnh.

Thẩm Thanh Hàm có chút ngoài ý muốn, bởi vì cô trong bức ảnh, đại khái chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy màu trắng, tươi cười hồn nhiên non nớt.

Đây rõ ràng là bộ dáng thời học sinh của cô, cho nên cảm tình của Lạc Quyến với cô đã bắt đầu từ thời học sinh?

Nhưng mà trong đầu cô cũng không có bất kỳ ký ức nào về Lạc Quyến.

Hơn nữa, nhìn Lạc Quyến tuy rằng trẻ tuổi, nhưng hắn cũng đã hơn ba mươi, lớn hơn cô năm tuổi, thời điểm cô lên cao trung thì Lạc Quyến hẳn là đã tốt nghiệp đại học mới đúng.

Thẩm Thanh Hàm không nghĩ ra năm đó cô cùng với Lạc Quyến có giao thoa khi nào, chỉ là khi âm thanh đã lâu không xuất hiện của hệ thống vang lên trong đầu, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lý Thần Phương đã chịu trừng phạt, hiện tại chỉ còn một nhiệm vụ là Bạch Tường cùng với nhiệm vụ sống hạnh phúc.

Khi cô ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy nam nhân đi tới, Thẩm Thanh Hàm hoảng hốt, đáng chết, thư phòng cách âm quá tốt, đến cả thanh âm Lạc Quyến trở về cô cũng không nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com