ZingTruyen.Com

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 75. Chấp hành nhiệm vụ đặc thù 4

PN10003

Từ sau bữa tối ăn cùng Lý Thần Phương hôm đó, quan hệ giữa hai người đã có thêm moojy bước phát triển, trong trường học thường xuyên đi cùng nhau, tuy rằng vẫn là quan hệ bạn bè đồng nghiệp, nhưng mà Thẩm Thanh Hàm cảm giác được rất rõ ràng, hiện tại Lý Thần Phương ngày càng để ý cô hơn.

Đối với bát quái của đồng nghiệp và một ít học sinh, đương sự đều im lặng không nói, ngược lại càng làm cho những người khác cảm thấy giữa hai người có gì đó.

Mặc kệ người ngoài đồn đoán thế nào, thời gian trôi qua, ba tháng thực tập của Thẩm Thanh Hàm đã kết thúc.

Trải qua sự khảo sát của lãnh đạo trường học và các đồng nghiệp, đều nhất trí tán thành năng lực của cô, Thẩm Thanh Hàm nhịn không được vui vẻ, dù sao cô cũng đã dùng rất nhiều tâm huyết cho công việc này.

Thủ tục để chuyển thành giáo viên chính thức cần tới phòng hiệu trưởng để xử lý, những văn kiện đó cần phải được hiệu trưởng ký tên mới có thể có hiệu lực.

Lạc Quyến tiếp nhận văn kiện, tùy ý nhìn, sau khi ký xong đưa cho Thẩm Thanh Hàm, trong đôi mắt hẹp dài có chứa thâm ý, hắn cười nói: "Lý Thần Phương là bạn trai của cô Thẩm sao?"

Vấn đề hỏi gọn gàng dứt khoát làm Thẩm Thanh Hàm sửng sốt, cô không nghĩ tới hiệu trưởng nhìn hòa khí ưu nhã cũng sẽ quan tâm tới chuyện này.

"Hiện tại vẫn chưa phải." Cô nhận lấy văn kiện, mỉm cười ngọt ngào, hiện tại vẫn chưa phải, về sau cũng sẽ không phải.

Nhưng mà lời này nghe vào trong tai Lạc Quyến liền biến thành: hiện tại chưa phải, sau này sẽ phải.

Hắn nhìn đối phương tươi cười xinh đẹp, cảm xúc u ám không ngừng lan tràn, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa lễ độ, mặt nạ văn nhã mà hắn đã quen đeo trên mặt.

"Vậy thì, chúc mừng cô Thẩm." Thanh âm nhẹ hư vô mờ mịt, nếu nghe kỹ, giống như là cấu giấu vài phần áp lực, chỉ là Thẩm Thanh Hàm cũng không chú ý những cái đó.

Nghe thấy Lạc Quyến nói như vậy, cô biết hắn hiểu lầm, nhưng mà cô cũng không cần phải giải thích, nhiều lời vô ích, quan hệ giữa cô và Lạc Quyến vẫn chưa đến mức thân thuộc như vậy, cho nên sau khi hoàn thành xong thủ tục liền mỉm cười rời đi.

Cô đi rồi, trong văn phòng hiệu trưởng to như vậy chỉ còn lại một người Lạc Quyến tựa vào ghế da sau bàn làm việc, hắn giơ tay xoa trán, ngón tay thon dài che đậy con ngươi mưa gió mịt mù, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Thật lâu sau, hắn mới trầm thấp bật cười, tiếng cười quanh quẩn trong căn phòng, cực kỳ quỷ dị.

Người phụ nữ mà hắn nhìn trúng, không từ thủ đoạn để có được cô ấy thì đã sao?

Đáng tiếc Thẩm Thanh Hàm hoàn toàn không biết gì cả, làm cho sau này cô hối hận đến xanh cả ruột.

Chạng vạng hôm nay, một mình cô ngồi trong văn phòng chấm bài, các giáo viên khác đã lục tục ra về hết.

Lúc này bên ngoài trời đang mưa to, tiếng sấm ầm ầm đáng sợ, từng hạt mưa lớn lộp bộp đánh vào cửa kính, âm thanh này làm cô cảm thấy có chút bực bội.

Mẹ của Lý Thần Phương bị bệnh nằm viện, hai ngày nay hắn xin nghỉ không tới dạy học, nên hai ngày nay cô giúp hắn dạy thay, vội đến mức không có thời gian tới bệnh viện thăm mẹ hắn.

Nhưng mà cô vẫn nhờ đồng nghiệp nhàn rỗi khác mang chút hoa quả tới bệnh viện, gọi là tâm ý, nếu không ấn tượng của Lý Thần Phương với cô chỉ sợ sẽ giảm.

Thẩm Thanh Hàm chấm xong bài thi cuối cùng, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, mưa lại không giảm chút nào, lộp bộp đánh vào cửa kính, làm trong lòng cô chút không yên.

Cô xoa bóp cổ và bả vai đau nhức, trong lúc lơ đãng liếc hướng cửa văn phòng, không biết khi nào có một người đứng đó làm cô giật mình hoảng sợ, thét một tiếng, bút trong tay cũng rơi xuống đất.

"A! Hiệu trưởng?! Sao anh lại ở đây?" Thẩm Thanh Hàm lấy lại tinh thần, thấy rõ bóng người kia, thế nhưng là Lạc Quyến!

Bây giờ cũng đã muộn, sao hắn vẫn chưa tan tầm? Có lẽ là ánh đèn trong văn phòng không đủ sáng, làm cô cảm thấy thần sắc hắn có chút âm u.

Lạc Quyến bước từ cửa vào, thân ảnh thon dài hiện ra trước mắt Thẩm Thanh Hàm, sau đó giọng nói ôn hòa từ tính vang lên: "Cô có sao không? Hôm nay vì phải xử lý chút chuyện nên đến hiện tại tôi mới tan tầm, nhìn thấy nơi này đèn còn sáng nên mới đến nhìn xem, không ngờ lại dọa đến cô, thật xin lỗi."

"Không, không có việc gì." Trong lòng Thẩm Thanh Hàm còn sợ hãi lắc đầu, ngồi xổm xuống nhặt bút, lúc đứng dậy vừa nhấc đầu, liền đối diện với cặp mắt phượng hẹp dài của Lạc Quyến.

Cô sửng sốt, trong cặp mắt vốn nhu hòa kia, lúc này cư nhiên lộ ra một tia chiễm hữu!

Cô bất an cúi đầu tránh đi, không biết vì sao, trong lòng có chút hoảng, vội vàng thu dọn bài thi đã chấm xong.

"Làm sao vậy? Vì sao lại không dám nhìn tôi?" Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, vô cùng đẹp, nhưng mà sức lực có chút lớn, Thẩm Thanh Hàm giãy giụa vài cái vẫn chưa thoát được.

"Anh buông tôi ra." Cô vô cùng hoảng loạn, dùng một tay khác bẻ tay hắn, đáng tiếc lại bị đối phương nắm lấy cả hai tay.

Cách một cái bàn làm việc, Lac Quyến cầm lấy hai tay cô, kéo cả người cô vào trong lòng ngực, sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt vốn dĩ nhu hòa hiện tại chỉ có tối tăm và dục vọng chiếm hữu đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com