ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 69. Công lược tướng quân thảo căn 12

PN10003

Chiều ngày hôm sau Sở Ngọc Thiền mới tỉnh lại, cả người đau nhức như là bị xe nghiền qua vậy, trên thân thể trắng nõn đầy dấu vết xanh tím.

Nàng miễn cưỡng chịu đựng đau đớn, xuống giường mặc xong quần áo, hỏi lão ma ma hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu: "Tướng quân cùng thiếu gia đâu rồi?"

"Khởi bẩm phu nhân, tướng quân đã mang theo tiểu thiếu gia ra ngoài chơi." Lão ma ma cung kính nói.

"Ta đã biết, ngươi bảo phòng bếp đem chút đồ ăn đến đây đi!" Sở Ngọc Thiền cảm thấy vô cùng đói, ôn nhu phân phó lão ma ma.

Lão ma ma lĩnh mệnh đi xuống.

Ăn cơm xong, phụ tử Lương Diệu Đình đã trở lại.

Trong tay Lương Thiên Diễn cầm đồ chơi mà phụ thân mua cho, vẻ mặt cao hứng nhào vào lòng ngực Sở Ngọc Thiền, ríu rít nói: "Nương ~ người cuối cùng cũng dậy rồi...... Cha mang con ra ngoài chơi, thật là vui nha! Trên đường con và cha còn gặp một vị tiên nữ tỷ tỷ rất xinh đẹp, tỷ ấy còn nói chuyện cùng Thiên Diễn nha!"

Sở Ngọc Thiền mỉm cười nghe nhi tử nói, trêu ghẹo: "Nga? Vị tiên nữ tỷ tỷ đó xinh đẹp lắm sao? Con cao hứng như vậy?"

Nàng chú ý tới, khi Thiên Diễn nhắc tới vị tiên nữ tỷ tỷ kia khuôn mặt của Lương Diệu Đình có chút trầm xuống, chẳng lẽ lại là nợ đào hoa của hắn?

"Rất xinh đẹp, rất xinh đẹp....." Lương Thiên Diễn mới 5 tuổi tìm không được từ tới hình dung rốt cuộc là có bao nhiêu xinh đẹp, mở to đôi mắt tròn xoe, khoa tay múa chân nói: "Thiếu chút nữa là xinh đẹp bằng mẫu thân!"

"Phốc!" Sở Ngọc Thiền bị lời nói của nhi tử chọc cười, nàng cười nói: "Ai, vậy nương chẳng phải là còn xinh đẹp hơn tiên nữ tỷ tỷ sao?"

Lương Thiên Diễn mở to đôi mắt đen, nghiêm trang gật đầu: "Đương nhiên, trong lòng con nương là người xinh đẹp nhất!"

Sở Ngọc Thiền bật cười, cảm thấy miệng nhi tử cũng thật ngọt, lại nhớ tới một câu danh ngôn cổ: có tức phụ đã quên nương.

"Nếu là sau này Thiên Diễn cưới tức phụ, nương cũng già rồi, sẽ không phải là xinh đẹp nhất nữa." Nàng cố ý trêu ghẹo nhi tử.

"Tức phụ? Vậy Thiên Diễn không cưới vợ, nương liền sẽ không già nha." Lương Thiên Diễn ngây thơ cho rằng, cưới tức phụ, mẫu thân sẽ già đi.

Sở Ngọc Thiền bất đắc dĩ cười nói: "Thằng bé ngốc, nào có nam nhân không cưới vợ được?"

Hai mắt Lương Thiên Diễn chứa đầy chờ mong hỏi: "Vậy sau này Thiên Diễn có thể cưới tiên nữ tỷ tỷ sao?"

Sở Ngọc Thiền đang muốn nói được.

Lương Diệu Đình trầm mặc hồi lâu một bên bỗng nhiên ngắt lời: "Cưới vợ phải cưới vợ hiền, tuyệt đối không thể vì người khác xinh đẹp mà muốn cười về nhà!"

Ngữ khí nghiêm túc của Lương Diệu Đình làm Lương Thiên Diễn bị cự tuyệt ủ rũ, có chút không vui.

Sở Ngọc Thiền vội vàng trấn an nhi tửm có chút bất đắc dĩ nhìn Lương Diệu Đình: "Tướng công, Thiên Diễn vẫn còn nhỏ, thiếp chỉ là nói giỡn cùng thằng bé một chút, sao chàng cứ phải nghiêm túc như vậy?"

"Có một số việc phải dạy dỗ từ nhỏ, ngày mai ta sẽ an bài phu tử tới giảng bài, Thiên Diễn cũng nên học vỡ lòng rồi." Ngữ khí Lương Diệu Đình hoãn xuống, lời nói ra lại giống như mệnh lệnh, không cho phép người khác cự tuyệt.

Sở Ngọc Thiền há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói gì cả.

Phản ứng hôm nay của Lương Diệu Đình rất kỳ quái, chẳng lẽ là có liên quan đến tiên nữ tỷ tỷ mà hôm nay bọn họ gặp trên đường?

Buổi tối Lương Diệu Đình lại đi thư phòng.

Lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, Lương Thiên Diễn sống chết muốn ngủ cùng Sở Ngọc Thiền, cuối cùng là dưới thái độ cường ngạnh của Lương Diệu Đình, để Lương Thiên Diễn tự ngủ một mình.

Nhưng Sở Ngọc Thiền lại chú ý tới, căn phòng mà nhi tử nàng ngủ có thêm rất nhiều thị vệ trông coi.

Trong phòng tắt đèn, lưng Sở Ngọc Thiền dựa trong lòng ngực Lương Diệu Đình, hai người đều có tâm tư riêng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ai ngủ trước.

"Tướng công, chàng hôm nay làm sao vậy?" Sở Ngọc Thiền châm chước hỏi.

Từ sau khi ra khỏi thư phòng, khí áp trên người hắn vẫn luôn rất thấp, làm cho nàng không khỏi suy đoán, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đó.

Cằm Lương Diệu Đình gác trên vai nàng, cánh tay rắn chắc hữu lực ôm nàng sát lại hắn, thanh âm tỏa ra hàn khí nói: "Ta sẽ bảo vệ tốt nàng và Thiên Diễn, cho dù là ai dám xuống tay với mẫu tử nàng, thì chắc chắn phải chịu được kết cục khi đối nghịch với ta."

Sở Ngọc Thiền cả kinh, lời này là có ý gì? Chẳng lẽ Lương Diệu Đình đã tra ra chủ mưu đứng sau? Sẽ là ai đây?

Nàng giật mình nói: "Tướng công, chẳng lẽ....."

Ánh mắt Lương Diệu Đình lạnh như băng, hắn ngắt lời nàng: "Chuyện này nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt."

Hôm nay, hắn khó có được thời gian rảnh đưa nhi tử ra ngoài chơi, không nghĩ tới trên đường thế nhưng gặp được một cô nương xinh đẹp, xem bộ dáng trang điểm cũng rất điệu thấp, khí chất cũng trầm ổn đạm nhiên.

Chỉ là trải qua chuyện của Thải Vi, hắn đều sẽ có cảnh giác với bất kỳ một người xa lạ nào bỗng nhiên xuất hiện, huống chi tiểu cô nương này nhìn qua tuổi cũng không lớn, lại không có thiên chân non nớt nên có của cái tuổi này.

Tuy rằng trong toàn bộ quá trình nàng ta đều nói nói cười cười với Thiên Diễn, không nói mấy câu với hắn, nhưng hắn thế nào cũng cảm thấy, vị cô nương bỗng nhiên xuất hiện này như là cố ý thông qua Thiên Diễn tới tiếp cận hắn, chơi xiếc lạt mềm buộc chặt.

Cho nên hắn ngầm phái người điều tra cô nương này.

Không nghĩ tới, càng tra xuống càng làm hắn kinh hãi.

Vị cô nương này cư nhiên là đích nữ của Binh Bộ Thượng Thư, vốn dĩ là người tính tình yếu đuối nhút nhát, sống không tốt lắm dưới bàn tay của mẹ kế.

Không ngờ tới nửa năm trước một lần rơi xuống nước, làm một người vốn yếu đuối xảy ra chuyển biến cực lớn, đầu tiên là đoạt được sủng ái của phụ thân, sau đó lại đoạt được quyền quản gia từ tay mẹ kế.

Chuyện đó cũng không phải là nguyên nhân khiến hắn phẫn nộ.

Chân chính làm hắn nổi lên sát tâm chính là nữ nhân tính cách đại biến này thế nhưng lại là người sau màn chỉ thị sơn tặc ám sát thê nhi của hắn!

Chuyện này sao hắn có thể không phẫn nộ!

Sở Ngọc Thiền nhẹ nhàng ân một tiếng, trong lòng lại đang suy nghĩ, nàng tin tưởng năng lực của Lương Diệu Đình , chỉ mong là có thể thuận lợi giải quyết mọi chuyện.

Nàng ẩn ẩn có dự cảm, có lẽ là sau khi giải quyết chuyện phiền toái này, nhiệm vụ của nàng cũng không sai biệt lắm sẽ hoàn thành.

"Thân mình nàng đã khá hơn chưa?" Lương Diệu Đình đột nhiên hỏi một vấn đề khác.

"Thiếp không có việc gì nha!" Sở Ngọc Thiền vẫn chưa phản ứng, thân thể nàng khá tốt a!

Nhưng mà vừa dứt lời, Lương Diệu Đình liền xoay người đè nàng dưới thân.

"Nếu không sao, vậy chúng ta sinh cho Thiên Diễn cái đệ đệ muội muội đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info