ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 6. Công lược bác sĩ trúc mã 5

PN10003

Đêm, khách sạn A.

Diêu Vi khẽ từ chối ly rượu mà đồng nghiệp mời, cầm túi lấy cớ muốn đi nhà vệ sinh.

Đem túi xách đặt vào chỗ không dính nước trên bồn rửa tay, Diêu Vi mở vòi nước, tiếng nước ào ào xôn xao vang lên trong nhà vệ sinh.

Dùng tay hứng chút nước lạnh, vỗ lên gương mặt đỏ bừng, nhiệt khí trên mặt lập tức biến mất rất nhiều, đầu óc có chút men say cũng thanh tỉnh chút.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến tửu lượng của Diêu Vi lại kém như vậy, mới hai ly rượu vang đỏ đầu đã có chút choáng váng.

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt mê ly của mỹ nhân trong gương, Diêu Vi nghĩ thầm, xem ra bộ dạng này của chính mình không thể lại uống nhiều rượu được, nếu lỡ có xảy ra chuyện, thì mất nhiều hơn được!

Nghĩ đến vừa rồi khi rời khỏi phòng, ánh mắt ý vị thâm trường của Đường Giang, Diêu Vi liền nhịn không được muốn đem hắn tới đánh một trận.

Thật là quá sốt ruột, cô cũng không biết mình có thể kiên trì ở cái công ty này bao lâu.

Nghĩ nghĩ, cô vẫn là móc ra chiếc điện thoại hồng nhạt từ trong túi, gửi cho Quý Hàn tin nhắn, hắn lúc này chắc hẳn là đã tan tầm.

[ Quý đại ca, anh có thể tới khách sạn A đón em? Anh anh anh.... Đồng nghiệp mời rượu liên tục, em chịu đựng không nổi! Cầu cứu ]

Không bao lâu sau, Diêu Vi nhận được hồi âm của hắn.

[ Uống ít chút! Chờ anh đến sẽ gọi cho em. ]

Nhìn đến tin nhắn hồi âm kia, Diêu Vi trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Quý Hàn đồng ý tới đón cô, việc an toàn của bản thân hẳn là không có vấn đề.

Gửi cho Quý Hàn tin nhắn [ Chú ý an toàn ], Diêu Vi mới nhét lại điện thoại vào tròn túi, sửa sang lại bản thân, mới thong thả ung dung bước ra khỏi buồng vệ sinh.

Trở lại phòng, lại bị các đồng nghiệp thay phiên mời rượu.

Diêu Vi thoái thác không được, kết quả cô thế nào cũng phải uống một chút.

Ngắn ngủ trong vòng hai mươi phút, Diêu Vi lại bị người ta rót hai ly rượu, trong lòng cô thầm chửi má nó, cảm giác đầu cô đã bắt đầu choáng váng.

Lúc này, Đường Giang vốn dĩ ngồi một bên, bỗng nhiên bưng hai ly rượu đầy đến chỗ Diêu Vi.

Đường Giang dùng ánh mắt ý bảo cô gái bên cạnh Diêu Vi đứng lên, sau khi cô gái đã bị hắn mê hoặc đến choáng váng rời khỏi, hắn không chút khách khí ngồi ở bên cạnh Diêu Vi, đem một chén rượu trong tay đẩy đến trước mặt cô.

Sau đó giơ lên một ly rượu khác trong tay, trên mặt treo nụ cười ngả ngớn, cười ngâm ngâm nói: " Trợ lý Diêu, vì sau này vui vẻ hợp tác, tôi kính cô một ly."

Diêu Vi mắt say lờ đờ, mê mang nhìn ly rượu đầy trước mắt, còn có tươi cười trên mặt của Đường Giang, trong lòng cực kỳ buồn nôn.

Trên mặt lại là bộ dáng đã uống say, đem ly rượu trước mắt đẩy ra, trong miệng dường như lẩm bẩm làm nũng: " Tôi không uống được."

"Ha hả! " Đường Giang tươi cười không giảm, mắt đào hoa lưu luyến nhìn Diêu Vi đỏ bừng khuôn mặt khi say rượu, trên tay lại cố chấp đẩy ly rượu đã bị đẩy ra trở về, dùng ngữ khí mềm nhẹ như dỗ trẻ con nói: "Chỉ một ly thôi !"

"Một ly cũng không uống được !" Diêu Vi khó xử, cắn môi nói.

Đường Giang còn muốn nói gì nữa, lại bị âm thanh của chuông điện thoại đánh gãy.

Hắn cứng đờ khuôn mặt, hỏi: " Điện thoại của ai ?"

"Tôi..... Tôi....." Diêu Vi chầm chậm nói, phản ứng của cô chậm nửa nhịp, đây không phải là tiếng chuông mà cô đặc biệt cài cho Quý Hàn sao ?

Vội vàng cầm lấy túi xách từ chỗ ngồi, đem điện thoại di động màu hồng nhạt ra, tiếng chuông vẫn còn vang.

"Uy, là Quý đại ca sao ?" Diêu Vi nhấn nút nghe, đặt ở bên tai, một tay cầm túi, một tay nghe điện thoại, thất tha thất thiểu ra khỏi phòng.

Cô cũng không chú ý tới ánh mắt thâm trầm của Đường Giang ở bên cạnh.

Ngoài hành lang, ngăn cách thanh âm cãi cọ ầm ỹ trong phòng, trong điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp từ tính của Quý Hàn: " Em ở phòng nào, anh sẽ đi lên đón."

Hắn nghe qua điện thoại Diêu Vi đã say, trong lòng có chút không yên tâm đối với thanh mai muội muội này.

Diêu Vi nâng đôi mắt mê mang lên nhìn số phòng, thanh âm khàn khàn báo lại: " Tầng hai, phòng 205. Em ở cửa chờ anh."

"Được! " Điện thoại bị Quý Hàn ngắt.

"Răng rắc!" Một tiếng, cửa phòng mở, Đường Giang đi từ bên trong ra, khẽ đóng cửa lại.

Hắn nhìn Diêu Vi tựa vào vách tường, câu môi cười, đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn, giống như dán lên mặt cô, thậm chí còn vươn một bàn tay đến ngang tai chạm vào vách tường.

Ngữ khí của hắn ái muội, ánh mắt âm trầm: " Vừa rồi người đàn ông gọi điện thoại cho cô là ai ?"

Một tiếng 'Quý đại ca' vừa rồi của cô, đã chứng minh người gọi điện thoại đến chính là đàn ông.

"Liên quan gì đến anh! " Diêu Vi nheo mắt lại không vui, nhăn cái mũi, mùi phấn son trên người nam nhân này cô thực không thích, vừa thấy liền biết là thường xuyên đến nơi phong nguyệt.

"Cô....."

Con ngươi của Đường Giang chứa đựng đầy nguy hiểm, nữ nhân này rất tốt, cho tới bây giờ chưa có nữ nhân nào không cho hắn mặt mũi như vậy.

Hắn bỗng nhiên vươn một tay khác kiềm trụ cằm cô, cường ngạnh đem mặt cô chuyển đến đối mặt với hắn, sau đó liền nhắm tới đôi môi đỏ của Diêu Vi mà hôn lên.

"Anh buông tôi ra !" Diêu Vi phẫn nộ giãy giụa, khóe mắt liếc đến thấy một hình bóng quen thuộc.

Lúc này Đường Giang đã hôn lên bên môi cô, đây là do Diêu Vi giãy giụa kịch liệt.

" Ô ô....."

Cô vội vàng thay đổi biểu tình, điền đạm đáng yêu, nước mắt trong suốt nói rơi liền rơi, khóc hoa lê vũ đái.

Đường Giang thỏa mãn với mềm mại da thịt bên môi, thậm chí chóp mũi còn ngửi được một cỗ u hương thuộc về nữ nhân, lại đối với nước mắt của Diêu Vi rất buồn bực.

Cũng chỉ là cường hôn thôi, đến nỗi khóc sao ? Lại nói cái này cũng không tính chính thức hôn.

Nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, Quý Hàn nổi giận đùng đùng đuổi tới một quyền đánh về phía mặt của Đường Giang, làm cho hắn không hề phòng bị bị đánh một cái lảo đảo sang bên cạnh, suýt chút nữa ngã trên sàn.

" Ô ô ô, Quý đại ca, anh cuối cùng cũng đến. Ô ô ô....." Diêu Vi nhìn thấy Quý Hàn, giống như thấy được cứu tinh, vội vàng ôm lấy eo của Quý Hàn khóc lóc.

Xem bộ dáng hung ác của hắn lúc này, quả thực giống như muốn đem Đường Giang nuốt sống, Diêu Vi cũng không thể làm hắn nháo xảy ra chuyện.

Quý Hàn ôm cô, khó được ôn nhu vỗ lưng của Diêu Vi, nhẹ giọng an ủi, nói: " Đừng sợ, có anh ở đây, tên hỗn đản kia không dám bắt nạt em."

Nói xong, ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn về phía Đường Giang đã đứng vững.

Một gương mặt nguyên bản phong lưu tuấn tú, bị đánh một cái, một mảnh xanh tím trên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info