ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 56. Công lược lão công quỷ súc 15 (xong)

PN10003

Trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Thâm nhiều thêm dấu vết hồng nhạt của bàn tay, xem ra Từ Thiên Huệ dùng sức không nhỏ.

"Thiên Huệ, có phải anh quá ôn nhu với em rồi hay không? Hử?" Tần Thâm ôm Từ Thiên Huệ đứng lên, cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Từ Thiên Huệ bị bộ dáng này của hắn dọa đến mức khóc cũng không dám khóc, lúc này trong lòng cô đang chửi má nó, vì sao Tần Thâm vẫn là một bộ dáng sắp hắc hóa vậy?! Chẳng lẽ đời này hắn nhất định phải vì nữ nhân mà hắc hóa sao? Giả thiết này có phải là quá hố người rồi không?

"Em tốt nhất nên ngoan ngoãn ở nhà, anh chờ em nhớ lại mọi chuyện của chúng ta." Tần Thâm ôm người vào phòng bếp, đặt trên ghế bàn ăn.

Từ Thiên Huệ rũ đầu xuống, nói: "Chuyện không vui vì sao cứ bắt tôi phải nhớ lại, sao anh có thể ích kỷ như vậy chứ?"

Tươi cười trên mặt Tần Thâm cứng đờ, hắn trầm thấp cười: "Chuyện không vui? Vì sao lại không vui? Ở cùng anh không vui sao? Em ở bên anh Juzes sẽ vui vẻ sao?"

"Đúng! Ở cùng anh tôi thấy không vui. Tôi không biết lúc trước vì sao tôi lại muốn cùng anh kết hôn, nhưng mà..... nếu đó là hồi ức hạnh phúc, tại sao tôi lại quên đi nó?" Từ Thiên Huệ nói dứt khoát.

Tần Thâm hít sâu một hơi, hắn phát hiện hắn thế mà lại không thể phản bác được, đành phải khô cằn nói một câu: "Em ăn cơm trước đi, sau đó chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Khi hắn bưng cơm chiên trứng lên, Từ Thiên Huệ chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.

"Cho dù là ly hôn hay là tiếp tục sống như vậy, anh cứ tùy ý đi! Dù sao chúng ta sau này cũng còn sinh hoạt của riêng mình, lúc trước thế nào đã không còn quan trọng nữa, tôi thấy không sao cả." Ném xuống những lời này, Từ Thiên Huệ liền lên lầu.

Để lại Tần Thâm một mình lẻ loi ngồi trước bàn cơm, hắn ôm đầu, cảm giác lòng mình đang máu chảy đầm đìa.

Đã không còn quan trọng..... Cô ấy không sao cả, không sao cả.....

Cho nên đối với một người mà nói, ký ức quan trọng bao nhiêu, dù là yêu hay hận, một khi đã mất ký ức, thì cảm tình cũng không còn nữa.....

Hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể vãn hồi tình yêu của Từ Thiên Huệ đây.....

Trở về phòng, Từ Thiên Huệ vô cùng bình tĩnh, cô cần phải cho Tần Thâm thời gian để suy nghĩ cẩn thận, hắn muốn gì, hắn không cần gì.

Loại nam nhân thích để tâm vào chuyện vụn vặt này cứ để hắn phí thời gian tự rối rắm đi! Có một số việc nếu không thông suốt thì cứ tiếp tục thống khổ.

Một đêm này Từ Thiên Huệ ngủ ngon trên chiếc giường lớn thoải mái.

Mà Tần Thâm ngủ ở thư phòng lại một đêm không ngủ, đến buổi sáng, nhìn đôi mắt hắn có chút dọa người.

Từ Thiên Huệ sáng sớm thấy Tần Thâm như vậy, bị dọa một chút, giả vờ trấn định hỏi: "Anh không đi làm sao?"

"Hôm nay nghỉ làm, anh muốn chúng ta nói chuyện với nhau." Tần Thâm liếc nhìn Từ Thiên Huệ một cái thật sâu.

"Anh muốn nói chuyện gì?" Trên sô pha ở phòng khách, hai người ngồi đối diện nhau, Từ Thiên Huệ mở miệng đặt câu hỏi trước.

"Ký ức về anh một chút em cũng không nhớ sao?" Tần Thâm chưa từ bỏ ý định hỏi, hắn vẫn hy vọng Từ Thiên Huệ có thể nhớ chút gì đó, như vậy..... có lẽ thái độ với hắn sẽ có chuyển biến.

Từ Thiên Huệ suy nghĩ trong chốc lát, chần chờ nói: "Hình như.... có nhớ một chút, chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở công viên trò chơi sao?"

"Công viên trò chơi?" Biểu tình trên mặt Tần Thâm cứng đờ, bọn họ rõ ràng gặp mặt lần đầu tiên trong một yến hội, hơn nữa còn là do trưởng bối giới thiệu, sao lại là ở công viên trò chơi được?

"Đúng vậy! Chúng ta hình như..... hình như còn cùng nhau chơi ngựa gỗ xoay tròn nha!" Từ Thiên Huệ nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, đây thật sự là chuyện có trong trí nhớ của cô, có vẻ năm đó là vì chuyện này nên Từ Thiên Huệ mới sớm nảy sinh tình cảm với Tần Thâm.

Tần Thâm nhìn khuôn mặt Từ Thiên Huệ, chợt hoảng hốt, ký ức chôn sâu trong mấy năm trước hiện ra, hình như là mùa hè năm mười tám tuổi, hắn hẹn Tô Tuyết đi công viên trò chơi, kết quả Tô Tuyết lại vì trời quá nóng mà không đi.

Để hắn một mình lẻ loi ở công viên trò chơi, trùng hợp gặp phải một cô gái đi mua nước nhưng không mang tiền, lúc ấy hắn có lòng tốt liền trả giúp.

Sau đó hai người cứ như vậy mà nhận thức, cùng nhau chơi một buổi trưa ở công viên trò chơi, sau đó hắn liền vứt chuyện này ra sau đầu, vốn dĩ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ là không nghĩ tới Từ Thiên Huệ lại ghi tạc chuyện đó trong lòng.

Tô Tuyết cho hắn leo cây, sau đó lại làm nũng tự trách xin hắn tha thứ, lúc ấy hắn nào dám tức giận với cô ta.

Nhưng mà ai có thể biết được, nhiều năm sau hắn và Tô Tuyết sẽ đi tới tình trạng này?

"Tiểu Huệ chính là em?" Tần Thâm hiện tại nhớ tới, cô gái kia từng nói mình tên Tiểu Huệ, thời gian cũng đã rất lâu rồi, nếu không phải Từ Thiên Huệ còn nhớ rõ, chỉ sợ hắn cũng không bao giờ nhớ tới.

"Đúng vậy! Tôi nhớ rõ hình như đó là lần đầu tiên đi công viên trò chơi nên không đem theo tiền lẻ, quầy bán quà vặt kia lại không đủ tiền thối lại." Từ Thiên Huệ thở dài nói.

Tần Thâm trầm mặc, một lúc sau mở miệng: "Hóa ra..... chúng ta đã gặp nhau từ sớm như vậy sao!"

Nực cười hắn nhiều năm như vậy si tâm sai người, còn đem tức giận cùng không cam lòng phát tiết trên người Từ Thiên Huệ vô tội...... Hiện giờ xem như là quả báo của hắn đi!

"Thiên Huệ..... Chúng ta có thể giống như cặp vợ chồng bình thường sống chung với nhau không?" Tần Thâm hít sâu một hơi, nói ra tính toán của chính mình, hắn muốn thay đổi quan hệ giữa bọn họ, hắn không muốn giữa bọn họ chỉ có danh nghĩa là vợ chồng mà chung sống.

"Vợ chồng bình thường? Ba ngày một trận cãi nhỏ, năm ngày một trận cãi nhau lớn sao?" Từ Thiên Huệ nhịn không được mà bật cười, ngày hôm qua Tần Thâm cùng cô cãi nhau, thái độ tâm bình khí hòa ở bệnh viện, chỉ sợ là do có cha Từ ở đó đi!"

Tần Thâm sốt ruột phủ nhận: "Anh..... Anh không có ý như vậy."

"Ý của anh là, ở cùng nhau như một đôi vợ chồng bình thường, không phải cãi nhau." Hắn vội vàng giải thích.

Từ Thiên Huệ có chút hoài nghi: "Anh cảm thấy có thể sao?" Theo tính tình bất cứ lúc nào cũng có thể hắc hóa này của Tần Thâm, cô cảm thấy khó có thể được, cũng không có khả năng mọi chuyện cô làm đều phải theo ý hắn a!

"Ít nhất chúng ta cũng nên thử chứ! Anh không muốn em bởi vì không có ký úc mà chán ghét anh, trước khi ký ức em khôi phục, anh hy vọng, em sẽ thích anh." Tần Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Bởi vì anh đã sớm thích em, cho nên anh nguyện ý vì em mà thay đổi!"

Từ Thiên Huệ nhịn không được trợn tròn mắt.

Lúc này, trong đầu truyền đến thanh âm đã lâu không xuất hiện của hệ thống: "Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành!"

Nhiệm vụ này như vậy liền hoàn thành?!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info