ZingTruyen.Com

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 54. Công lược lão công quỷ súc 13

PN10003

"Con gái, bác sĩ nói con sẽ từ từ nhớ lại, ba biết, hiện tại con chỉ nhớ chuyện khi còn học cùng Juzes, nhưng mà hiện tại đã trôi qua nhiều năm, Juzes đã sang Mỹ, con cũng đã kết hôn cùng người khác, đây là chồng con, tên là Tần Thâm." Cha Từ an ủi con gái, thuận tiện giải thích tình huống hiện tại cho cô nghe.

"Con đã kết hôn?! Đây là chồng của con?!" Vẻ mặt Từ Thiên Huệ không thể tin được, cô không thể tưởng tượng nói: "Ba, sao có thể như vậy được....."

Tần Thâm nhìn vẻ mặt bài xích của Từ Thiên Huệ, nội tâm cảm giác bị thương sâu sắc, sau đó hắn tự an ủi chính mình: không sao cả, bác sĩ nói, hai ba tháng sau sẽ nhớ lại.

Cha Từ bất đắc dĩ nói: "Ba biết, con không nhớ rõ, khả năng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tiếp thu được chuyện này, nhưng mà không sao, sau này con sẽ từ từ nhớ lại, hiện tại con phải tĩnh dưỡng thật tốt, không cần suy nghĩ miên man, được không?"

Từ Thiên Huệ đành phải gật đầu, vẻ mặt ủy khuất tiếp nhận sự thật là mình đã kết hôn.

"Ba, hay là ba về nghỉ ngơi trước? Thiên Huệ để con chăm sóc là được." Tần Thâm nói với cha Từ đang mệt mỏi.

Cha Từ xua tay cự tuyệt: "Con cũng đã không ngủ một đêm, vẫn là con về nghỉ tạm trước đi! Chuyện công ty tạm thời con xử lý trước, sau đó lại tới chăm sóc Thiên Huệ."

Tần Thâm suy xét, gật đầu nói: "Vậy để con về trước."

Trước khi đi còn quay lại liếc nhìn Từ Thiên Huệ một cái, lại thấy đối phương rụt cổ lại, đem chăn trùm lên che kín mít.

Tần Thâm bất đắc dĩ rời khỏi bệnh viện.

Hắn còn nhiều chuyện công ty phải xử lý, chuyện Từ Thiên Huệ ngã cầu thang hắn cũng phải xử lý.

Lái xe về đến nhà, Tô Tuyết đã không còn ở đây.

Tần Thâm cười lạnh, nếu không đẩy người khác, chứng kiến chuyện như vậy, về tình về lý cũng nên tới bệnh viện nhìn một chút mới đúng chứ?

Nhưng mà hiện tại một bóng người cũng không có, đây còn không phải là có tật giật mình sao?

Trên sàn nhà vẫn còn lưu lại vết máu ngày hôm qua, nhưng mà đã xử lý qua.

Cầu thang còn có giày cao gót rơi ra khi Từ Thiên Huệ ngã xuống, còn có một phần của chiếc trâm phỉ thúy, có lẽ là khi ngã xuống đã gãy.

Đem điện thoại ra gọi cho Tô Tuyết, hắn lại phát hiện không có người bắt máy.

Tần Thâm đành phải gọi cho Nghiêm Tư Hàn.

Điện thoại vừa có người nghe, Tần Thâm gấp không chờ nổi chất vấn: "Tô Tuyết đâu?"

"Nha! Tần tổng đây là làm sao vậy? Gọi điện thoại tới để tìm bạn gái của tôi?" Thanh âm có chút không vui của Nghiêm Tư Hàn vang lên.

"A, Tô Tuyết đẩy vợ tôi xuống cầu thang, hiện giờ cô ấy vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, cô ta lại chạy đi nơi nào không biết, tôi gọi cô ta cũng không bắt máy, giờ tôi không tìm anh thì tìm ai?" Tần Thâm lạnh lùng nói, nghĩ tới hiện tại Từ Thiên Huệ hoàn toàn không nhớ ra hắn, ngữ khí càng kém.

"Cái gì?! Vợ anh nằm viện? Có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào?" Nghiêm Tư Hàn lập tức truy vấn, ngữ khí lộ rõ vẻ quan tâm, đương nhiên, hắn quan tâm chính là người có xảy ra chuyện gì hay không.

Nếu là xảy ra chuyện, Tô Tuyết sẽ tạo ra phiền toái lớn, Từ Thiên Huệ là con gái duy nhất của tổng tài Từ thị, nếu Từ tổng biết hắn là bạn trai Tô Tuyết, chỉ sợ chuyện này sẽ không dễ giải quyết.

Nhưng mà lời này rơi vào trong tai Tần Thâm lại có ý nghĩa khác, nhớ tới bản tính hoa tâm của Nghiêm Tư Hàn, mặt hắn trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây không phải là chuyện anh nên quan tâm, nhờ anh chuyển lời tới Tô Tuyết, cô ta chờ giấy triệu tập của tòa án đi!"

Nói xong, Tần Thâm trực tiếp cúp máy.

Lại gọi một cuộc điện thoại cho luật sư, đem chuyện này giao cho luật sư toàn quyền xử lý, Tần Thâm mới lên lầu nghỉ ngơi một chút, chuyện của công ty vẫn cần hắn tới xử lý.

Mà Từ Thiên Huệ đang bị thương nằm trong bệnh viện, ngoại trừ tĩnh dưỡng thân thể, chính là cùng cha Từ nhàn thoại việc nhà, tuy rằng Tần Thâm mỗi ngày sau khi tan tầm đều tới thăm cô, nhưng mà Từ Thiên Huệ vẫn không nhớ ra hắn, thái độ với hắn như người xa lạ, thậm chí còn có chút bài xích.

Tần Thâm đối với việc này vô cùng tổn thương, nhưng mà trong lòng hắn luôn lấy lời bác sĩ nói để an ủi chính mình, chờ hai ba tháng nữa cô ấy sẽ từ từ nhớ lại thôi!

Hôm nay, Nghiêm Tư Hàn sau khi hỏi thăm bác sĩ về tình hình của Từ Thiên Huệ xong liền đem theo Tô Tuyết đến thăm cô đang nằm viện.

Ý của Tô Tuyết là muốn Từ Thiên Huệ nghe mình biện bạch, để Tần Thâm rút đơn kiện.

Đáng tiếc, Từ Thiên Huệ hiện tại không quen biết bọn họ, bộ dáng sợ hãi nói không biết.

Nhưng mà cảnh này trong mắt Tần Thâm lại càng thêm chứng thực Tô Tuyết chính là hung thủ, nếu không quen biết, vậy vì sao trong tiềm thức cô sẽ sợ hãi?

Tô Tuyết thất vọng mà về, càng tuyệt vọng hơn nữa là Nghiêm Tư Hàn chia tay cô, đem quan hệ của hai người phân chia rõ ràng.

Đối với Nghiêm Tư Hàn mà nói, Nghiêm gia tuy không e ngại Từ gia, nhưng mà nếu chỉ vì một nữ nhân mà cùng Từ gia, Tần gia xe rách mặt mũi, lại chuyện vô cùng không có lý trí, hiện tại còn chưa đủ thực lực để đấu với hai xí nghiệp này.

Tô Tuyết bị tòa án khởi tố, lấy tội cố ý đả thương người mà bị phạt tù, Nghiêm Tư Hàn không hề che chở cho cô ta, Tần Thâm lại quyết tâm phải cho cô ta một cái giáo huấn, Tô Tuyết chỉ là một bé gái mồ côi không có bối cảnh còn có thể làm được gì?

Đương nhiên, chuyện này Từ Thiên Huệ cũng không biết, mục đích cuối cùng của cô chính là cải thiện quan hệ với Tần Thâm, cho dù là cô biết, cũng chỉ khinh thường mà nhìn Tô Tuyết.

Trên thế giới này không có công bằng tuyệt đối, thực lực mới là đạo lý, quy tắc cá lớn nuốt cá bé, từ trước tới nay đều không có bất kỳ biến hóa nào trong xã hội văn minh này.

Cha Từ biết cách làm của Tần Thâm, thân là tổng tài của Từ thị, mấy thứ này chỉ cần cho người đi tra xét là có thể biết, huống chi Tần Thâm cũng không cần phải nói dối.

Đương nhiên, nguyên nhân mà cha Từ không nhúng tay cũng coi như là một loại khảo nghiệm Tần Thâm, cho dù Tần Thâm không động thủ, cha Từ cũng sẽ không để yên cho Tô Tuyết.

Dùng phương thức này hãm hại nữ chủ, thật ra vô số nữ phụ ác độc đều dùng qua, đáng tiếc cuối cùng đều bị vạch trần, rơi vào kết cục thân bại danh liệt, nữ chủ vĩnh viễn đều là đáng thương vô tội.

Nhưng mà Từ Thiên Huệ cũng không sợ đối chất, dù sau này có nhớ lại mọi chuyện, nói là tự mình không cẩn thận ngã, không có quan hệ với Tô Tuyết, chỉ sợ Tần Thâm cùng cha Từ cũng sẽ không để bụng tới chuyện này.

Đối với loại người như cha Từ, Tô Tuyết chẳng qua cũng chỉ là người râu ria mà thôi, mà Tần Thâm đã không còn yêu Tô Tuyết, tất nhiên cũng sẽ không có cảm giác gì.

Nam nhân là sinh vật rất kỳ quái, thời điểm hắn còn yêu cô thì cô nói cái gì chính là cái đó, đến khi không còn yêu nữa, thì cô cũng chỉ như là người xa lạ với hắn mà thôi.

Cho nên có chút thời điểm, cái gọi là nữ chủ và nữ phụ chỉ cách nhau một con đường, khi yêu, thì cô chính là nữ chủ, còn không yêu thì cô tự nhiên sẽ là nữ phụ.

Cô tin tưởng vào loại đồ vật gọi là vận khí này, nhưng mà cũng có lúc tốt lúc xấu không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com