ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 170. Công lược kiếm thánh si cuồng 14

PN10003

Một buổi tối không biết bị làm thay đổi mấy cái tư thế, chờ nàng tỉnh lại liền phát hiện mình đang ở trên xe ngựa, cả người vô cùng đau nhức, tay chân xụi lơ vô lực, xem ra dược hiệu còn chưa hết tác dụng.

Mộc Noãn Quân đánh giá bốn phía, xe ngựa được bố trí vô cùng xa hoa, không gian cũng lớn, nàng nằm bên trong không cảm thấy xóc nảy.

Nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, trong mắt nàng không khỏi dâng lên một tia tức giận, nếu nói tới hiện tại nàng còn không biết nam nhân tối qua là Bắc Thần Mạc thì đúng là uổng phí nàng đã sống nhiều năm như vậy.

Mộc Noãn Quân vốn tưởng rằng Bắc Thần Mạc sẽ tới tìm nàng xin tha thứ vài ba lần, nàng liền tìm cái bậc thang cho hắn để trở về, hoàn toàn không ngờ tới hắn lại trực tiếp dùng dược!

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Mộc Noãn Quân không rõ lắm hiện tại đang ở nơi nào.

Màn xe bị vén lên, Bắc Thần Mạc thay một thân thường phục huyền sắc, trên mặt vẫn đeo mặt nạ như tối qua.

"Nàng tỉnh rồi." Hắn trầm thấp nói.

Thấy hắn vẫn không có ý muốn ngả bài, Mộc Noãn Quân cảm thấy nàng sắp tức chết rồi, được, muốn chơi đúng không? Xem ai chơi thắng ai!

"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn gì?" Nàng kinh hoảng nói, trên mặt là nửa đề phòng, nửa e lệ.

Đã có sức lực để nói chuyện, xem ra dược hiệu đã bắt đầu giảm.

Nhìn thấy trên mặt nàng xuất hiện tia e lệ, Bắc Thần Mạc cảm thấy có chút tức giận, tuyệt tình với hắn như vậy, lại có thái độ này với một nam nhân xa lạ cưỡng bức nàng?

Tuy hai người đều là hắn, nhưng mà nàng không biết a!

Hít sâu một hơi, cưỡng chế cảm giác ghen tuông trong lòng, Bắc Thần Mạc bỗng nhiên cảm thấy bản thân hình như đã tự đào cho chính mình một cái hố.

Hiệp thứ nhất, Bắc Thần Mạc thua.

Hắn không trả lời vấn đề của Mộc Noãn Quân, đi tới bón cho nàng một chén cháo rồi sau đó ra ngoài.

Mặc kệ Mộc Noãn Quân có hỏi thế nào, hắn cũng không nói.

Cho đến hai canh giờ sao, Mộc Noãn Quân cắn môi, làm sao bây giờ, nàng nằm nhiều sắp nhàm chán đến chết rồi.

"Này, ngươi vào đây." Do dự nửa ngày, nàng nhỏ giọng gọi.

Bắc Thần Mạc đi vào trong xe ngựa, nhìn nàng, không nói lời nào.

"Ngươi mau đưa thuốc giải cho ta." Mộc Noãn Quân oán hận trừng mắt.

"Không có khả năng." Hắn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

"Ô...... Ngươi rốt cuộc có cho hay không? Bị xóc nảy ta rất khó chịu." Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng trợn tròn mắt nói dối, hỗn đản, xe ngựa mặc dù không xóc nảy nhưng mà chẳng lẽ cứ để nàng nằm suốt một đường vậy sao?

Bắc Thần Mạc trực tiếp nhắm mắt lại: "Ta thấy sáng nay nàng ngủ cũng không bị xóc nảy đến tỉnh."

Mộc Noãn Quân nghẹn lại: "Nếu ta muốn đi ngoài thì sao? Ngươi cũng không thể để ta giải quyết ở chỗ này chứ?"

Vậy chẳng phải mùi sẽ tràn khắp xe ngựa sao?

Khóe miệng Bắc Thần Mạc có chút run rẩy: "Ta có thể đưa nàng đi rừng cây nhỏ gần đây."

"Không được! Tóm lại ngươi phải đưa thuốc giải cho ta!"

"Không bàn nữa."

"Này, ngươi quay lại!"

Hiệp thứ hai, Mộc Noãn Quân thua.

Liên tiếp mấy ngày lên đường sau đó, Mộc Noãn Quân ăn uống đi ngoài đều do Bắc Thần Mạc một tay xử lý.

Thật vất vả mới tới được một khách điếm trong trấn nào đó, Bắc Thần Mạc mới cho nàng một nửa thuốc giải, để cho nàng khôi phục hành động tự do, ngoại trừ nội lực tạm thời không dùng được.

Vẻ mặt Mộc Noãn Quân đau khổ ngồi trong phòng khách điếm, nằm mấy ngày, xương cốt nàng cũng mềm luôn rồi.

Một nam nhân với tướng mạo bình thường đẩy cửa vào, Bắc Thần Mạc đã tháo mặt nạ xuống vì nếu đeo mặt nạ thì rất dễ dàng bị thị vệ canh giữ ở cửa thành coi là tội phạm bị truy nã.

Mộc Noãn Quân không ngờ tới dưới lớp mặt nạ hắn còn dịch dung, nếu không phải là con ngươi hàn kiếm đó không thể dịch dung được, nàng thiếu chút nữa đã bị gia hỏa này lừa gạt luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info