ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 168. Công lược kiếm thánh si cuồng 12

PN10003

Trong một trấn nhỏ ở Lam Châu.

Bắc Thần Mạc tốn chút thời gian mới tìm được nơi ở của Mộc Noãn Quân, một viện nhỏ trong con phố quạnh quẽ.

Hắn giơ tay nhẹ gõ cửa.

Tay Bắc Thần Mạc nắm chặt lấy kiếm, trong lòng vừa chờ mong vừa khẩn trương.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, nữ tử một thân trang nhã xuất hiện, da thịt trắng nõn như gốm sứ, mày đẹp thon dài, mắt trong veo như nước, đôi môi đỏ bừng hơi nhấp, nàng hiện tại càng thêm thành thục xinh đẹp hơn so với lúc trước, cũng trở nên lạ lẫm hơn.

Nhìn thấy hắn, mày nữ tử nhăn lại: "Có chuyện gì sao?"

Nghe thấy ngữ khí cùng lời nói như người xa lạ của nàng, Bắc Thần Mạc vốn dĩ chuẩn bị tốt lý do thoái thác đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ngày càng xinh đẹp này, khuôn mặt này đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn, hiện tại cảm giác càng chân thật, càng thỏa mãn.

".....Nàng có nguyện ý trở về cùng ta không?" Bắc Thần Mạc mở miệng.

Mộc Noãn Quân nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn đã gầy ốm đi rất nhiều, dáng vẻ cũng là phong trần mệt mỏi, nhìn có chút tiều tụy, hoàn toàn khác xa một trời một vực với Bắc Thần Mạc khí phách hăng hái lúc trước.

Xem ra nàng rời đi hơn một năm nay cuối cùng cũng có chút tác dụng.

Nàng lắc đầu, thở dài: "Chàng đi đi, sau này đừng tới đây nữa."

Thấy hắn đứng sững sờ ở chỗ đó, Mộc Noãn Quân chậm rãi đóng cửa lại.

Nàng có thể khẳng định, tâm nam nhân này đã nằm trong tay nàng, có lẽ nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành.

Đây cũng nên là nhiệm vụ cuối cùng, nghĩ vậy, nàng không khỏi cảm thấy có chút thương cảm, không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ nàng phải đưa ra lựa chọn thế nào.

Bắc Thần Mạc bị cự tuyệt đứng ở ngoài cửa thật lâu, nỗi nhớ hơn một năm cùng với tình yêu đánh sâu vào trái tim hắn, trong mắt hắn xuất hiện một tia chấp nhất nồng đậm.

Noãn Quân, đời này, nàng chỉ có thể là của ta.

Trong bóng đêm, ánh trăng soi sáng.

Mộc Noãn Quân sau khi rửa mặt xong, thổi nến đi ngủ.

Nàng nằm ở trên giường cân nhắc, ngày mai hẳn là Bắc Thần Mạc sẽ còn tới, nàng nên làm thế nào đưa cái bậc thang cho hắn đây?

Trong lúc suy tư, chóp mũi bỗng nhiên ngửi được một mùi ngọt nhẹ.

Mùi hương từ nơi nào tới? Mộc Noãn Quân cảm thấy kì quái, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bởi vì nàng phát hiện nội lực của mình hoàn toàn không dùng được, thân thể cũng mềm như bông, không còn chút sức lực nào, hoạt động một chút cũng rất khó khăn.

"Ai....." Thanh âm cực kỳ nhẹ vang lên, đến cả mở miệng nói chuyện nàng cũng cảm thấy vô cùng tốn sức.

Sau đó, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện trong phòng nàng.

Mộc Noãn Quân cảm giác được, bóng người đó đang dần đi tới mép giường, sau đó mắt nàng như bị thứ gì đó che lại, trước mắt là một mảnh đen nhánh.

Tình huống thoát khỏi sự khống chế này làm trong lòng Mộc Noãn Quân dâng lên chút sợ hãi, nàng dùng hết sức giãy giụa muốn đứng dậy, thân thể lại mềm mại vô lực, nàng chỉ có thể cố hết sức đem thân thể dịch vào bên trong.

Nàng không biết là trong căn phòng đen nhánh đã được thắp nến, một hắc y nhân đeo mặt nạ đứng ở mép giường.

Mộc Noãn Quân có thể cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú vào mình của đối phương, nàng thở hổn hển mở miệng, cố sức phun ra mấy chữ: "Ngươi..... Là ai?"

Nhưng mà nàng không chờ được câu trả lời, một bàn tay của nam nhân đã nắm lấy đôi chân trắng nõn tinh tế của nàng, chỉ dùng sức một chút liền dễ như trở bàn tay kéo nàng từ bên trong góc ra giữa giường.

Mộc Noãn Quân không nhìn thấy nên các giác quan khác càng trở nên mẫn cảm hơn, một chân nàng bị kéo cao, đối phương nắm lấy chân nàng không bỏ, lòng bàn tay thô ráp chứa vết chai vẫn luôn ái muội ma sát da thịt kiều nộn trên chân nàng.....

Mặt nàng đỏ lên, thẹn quá thành giận nói: "Thả...... ra......"

Đáng tiếc giọng nàng lúc này vừa mềm vừa nhẹ, tràn ngập dáng vẻ dục cự còn nghênh.

Dục hỏa của nam nhân lập tức tăng vọt, tay được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sờ soạng lên phía trên cẳng chân nàng.

Một nam nhân xa lạ dùng bàn tay thô ráp ái muội vuốt ve trên đùi mẫn cảm, một cảm giác tê dại quen thuộc dâng lên ở chỗ bụng nhỏ, nàng đáng xấu hổ ướt.

Mặt Mộc Noãn Quân ngày càng đỏ, nàng cảm thấy thẹn, muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng mà bàn tay to kia lại chặt chẽ chế trụ một chân nàng, làm nàng không động được chút nào.

Một tiếng roẹt vang lên, hai chân bại lộ trong không khí cảm giác được lạnh lẽo, đối phương đã xé nát quần lót của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info