ZingTruyen.Asia

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 16. Công lược bác sĩ trúc mã 15 (hơi H)

PN10003

Trên thực tế đích xác như lời của Quý Hàn, hôm nay hắn không có nhiều việc, chỉ đơn giản là đến xem tình trạng của bệnh nhân trong phòng bệnh, hoặc là ngồi ở văn phòng xem chút văn kiện linh tinh.

Theo ý của hắn, bệnh viện nếu không có ca phẫu thuật lớn, thì hắn không cần ra tay.

Điều hòa trong văn phòng mở nhiệt độ có chút cao, Diêu Vi ngồi trong chốc lát, liền cảm thấy trên người hơi nóng, chịu không nổi phải cởi áo khoác.

Quý Hàn ngồi ở bàn làm việc thấy vậy, vội vàng buôn bút trong tay, đem áo cô vừa cởi lại khoác lên, nhíu mày nói: "Lỡ bị lạnh rồi sinh bệnh thì phải làm sao đây?"

"Là do trong phòng quá nóng, lại nói anh không phải bác sĩ sao? Bị bệnh liền sẽ đến tìm anh a!" Diêu Vi vẻ mặt vô tội nói đùa, tươi cười xinh đẹp, đôi mắt trong suốt phản chiếu hình bóng của hắn.

Quý Hàn sửng sốt, vội vàng cúi đầu, không ngờ ở góc độ của hắn, một mảng lớn da thịt tuyết trắng ở cổ áo của Diêu Vi lộ ra tới, mơ hồ có thể thấy được khe rãnh trước ngực.

Quý Hàn chỉ cảm thấy cả người khô nóng, hắn cuống quýt dời đi tầm mắt: "Bị bệnh không phải là việc gì tốt, em đừng cởi nữa."

Thấy dáng vẻ này của Quý Hàn, Diêu Vi chớp chớp mắt, bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, đứng lên ôm lấy cánh tay hắn cố ý đè ở sườn ngực lay động: "Em không cởi nữa là được, vậy anh nói em nghe một chút anh chữa bệnh cho những người bệnh đó như thế nào vậy? Dùng dao phẫu thuật hay là ống nghe nhịp tim?"

Hô hấp Quý Hàn rõ ràng tăng lên, cánh tay cảm giác được cảm xúc mềm mại, làm hắn lập tức nhớ tới lúc trước tự mình dùng đôi tay cảm nhận được sự trơn mềm của ngực nhũ, đôi mắt nhìn về phía Diêu Vi lập tức u ám lên, hắn ách giọng nói: "Em thật sự muốn biết?"

"Đương...... nhiên." Nhìn ánh mắt không thích hợp của Quý Hàn, Diêu Vi chột dạ cúi đầu, có chút không đủ tự tin buông lỏng cánh tay hắn.

"Anh dẫn em đi xem liền biết." Quý Hàn tuy rằng đối với việc Diêu Vi buông tay có chút mất mát, nhưng ánh mắt hắn lại có lửa nóng dị thường, thậm chí mang theo một loại cảm xúc mạc danh chờ mong cùng hưng phấn.

"Thật sự là có thể xem sao?" Diêu Vi kinh ngạc.

"Ân." Quý Hàn nói, mang theo Diêu Vi vào một cái cửa hông nhỏ trong văn phòng.

Diêu Vi ngạc nhiên đi vào, phát hiện bên trong là một phòng chữa bệnh nhỏ, có bàn giải phẫu, dao phẫu thuật cùng các dụng cụ y tế.

Quý Hàn ở đằng sau nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó khóa lại, đây là nơi hắn chuyên dùng để xử lí một số giải phẫu nhỏ, ngày thường rất ít khi dùng đến.

Diêu Vi tò mò chạm vào dụng cụ y tế, Quý Hàn từ phía sau ôm chặt lấy cô, nghiêng đầu hôn lên cái cổ tuyết trắng.

"Anh đừng nháo, ngứa." Hơi thở ấm áp của đối phương phun lên cổ, Diêu Vi nhịn không được duỗi tay đẩy hắn.

Quý Hàn bắt được một bàn tay của Diêu Vi, làm cô nghiêng thân người, cùng hắn đứng mặt đối mặt, thanh âm ám ách: "Em ngứa ở chỗ nào? Phía trên hay là phía dưới?"

Nói, bàn tay to không an phận lướt qua cái mông của Diêu Vi, theo rãnh mông đi xuống, thò vào giữa hai chân.....

Diêu Vi nhịn không được kẹo chặt hai chân, khuôn mặt ửng đỏ, xấu hổ giãy giụa: "Ban ngày ban mặt mà anh làm gì vậy? Nơi này là bệnh viện đó!"

Ngón tay Quý Hàn cách quần dùng sức ấn, vuốt ve cánh hoa kiều nộn của chân tâm Diêu Vi, vừa lòng nghe được tiếng "Ân hừ" của đối phương.

Hắn cười cười, một bàn tay khác xuyên qua từ quần áo phía dưới, đẩy áo ngực ra, mạnh mẽ vuốt ve bộ ngực đầy đặn bên trái: "Em không phải bị ngứa sao? Anh giúp em kiểm tra là phái trên hay phía dưới ngứa a! Hay là nói đều ngứa? Ân?"

Nói, dùng ngón trỏ cùng ngón cái của lòng bàn tay xoa nắn nhẹ viên tiểu anh đào.

"Ân a ~ đừng như vậy....." Diêu Vi bị hắn làm cho cả người xụi lơ, vô lực tựa vào bả vai của Quý Hàn, vú bên trái bị bàn tay nóng bỏng làm cho vô cùng tê dại, cô cúi đầu, liền nhìn thấy từ cổ áo bàn tay to của Quý Hàn bắt lấy bộ ngực đùa bỡn.

Quý Hàn cúi đầu, đầu lưỡi ướt nóng liếm láp xương quai xanh tinh xảo của Diêu Vi, sau đó chậm rãi đi xuống, liếm mút gặm cắn tuyết trắng trơn mềm vú, thẳng đến khi ngậm lấy viên tiểu anh đào, mới tấm tắc dùng hàm răng gặm cắn lôi kéo.

"Ân a..... Không cần, đừng ở chỗ này....." Một cỗ nhiệt lưu quen thuộc hướng xuống bụng nhỏ, Diêu Vi cắn chặt môi dưới, áp lực rên rỉ.

Đôi tay để ở ngực Quý Hàn, lý trí trong đầu cô nhắc nhở, nơi này là bệnh viện, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào.

"Nơi này là bệnh viện, anh thân là bác sĩ, kiểm tra thân thể cho em. Có vấn đề gì sao?" Quý Hàn phun ra viên anh đào ướt đẫm đã biến ngạnh ra, hai tay rút khỏi người Diêu Vi, nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Diêu Vi bị lời nói vô sỉ này của hắn làm cho xấu hổ và giận dữ không thôi, lại chỉ có thể đỏ mặt căm tức nhìn Quý Hàn, bộ ngực đầu đặn theo hô hấp không ngừng phận phồng, nịt ngực bị Quý Hàn đẩy lên trên, làm hai viên anh đào biến ngạnh lộ ra tới.

Quý Hàn nhìn một màn hoạt sắc sinh hương này, cự vật dưới thân đã sớm trướng đau, lại vẫn nhẫn nại tính tình đem Diêu Vi ôm lên, nhẹ nhàng để cô ngồi trên bàn giải phẫu, thanh âm ám ách dỗ dành: "Đến, để bác sĩ kiểm tra thân thể cho em."

Bốn chữ 'kiểm tra thân thể' bị hắn nhấn cực kỳ ái muội.

Diêu Vi có ngốc cũng minh bạch hắn muốn là cái gì, vội vàng giãy giụa từ bàn giải phẫu đi xuống, cô không muốn bị người ăn sạch sẽ ở chỗ này a!

Quý Hàn không vui nheo mắt lại, duỗi tay giam cầm Diêu Vi đang giãy giụa, sau đó một tiếng "bang" đánh mông cô, thấp giọng nói: "Nghe lời một chút! Quý đại ca phải kiểm tra thân thể của em!"

Diêu Vi cả người run rẩy, tuy rằng đánh không đau lắm, nhưng cô vẫn ủy khuất đỏ hốc mắt, đôi mắt ngập nước, nhìn cực kỳ đáng thương.

"Ngoan, nghe lời, ngồi lên." Quý Hàn ra lệnh nói, duỗi tay đỡ mắt kính gọng mạ vàng, trong lòng nhịn không được dâng lên cảm giác muốn chà đạp Diêu Vi.

Diêu Vi đành phải ngồi lên lần nữa, vẻ mặt ủy khuất nhìn Quý Hàn đang mặc áo blouse trắng.

Quý Hàn lấy ra từ trong túi lấy ra một cái dao phẫu thuật nhỏ xinh, ngón tay thon dài vuốt theo thân dao, chống lại tuyết trắng da thịt trước ngực Diêu Vi.

Sự lạnh lẽo này làm Diêu Vi run lập cập, cả người nổi da gà, lông tơ dựng đứng, cô nhịn không được sợ hãi ra tiếng: "Quý đại ca..... "

"Ân?" Quý Hàn lên tiếng có lệ, dao phẫu thuật vẫn chậm rãi di chuyển, sau đó đẩy ra nút thắt trên quần áo Diêu Vi, hắn rất có kỹ xảo, dao phẫu thuật trong tay giống như vốn nên sinh ra vì hắn.

Trong chốc lát quần áo của Diêu Vi đã hoàn toàn bị mở ra, lộ ra áo ngực ren màu đen bên trong, cùng một đôi vú lớn tuyết trắng đầy đặn, viên anh đào phía trên đã đứng thẳng.

"Sách, núm vú đã ngạnh rồi sao, em có cảm giác thế nào?" Quý Hàn nói, vươn tay xoa một viên anh đào mẫn cảm, vốn là đã biến ngạnh, căn bản chịu không nổi lần kích thích này của hắn.

Diêu Vi khẽ rên rỉ, cảm giác đầu vú có chút nóng, giống như lại trướng lớn hơn một chút, hoa huyệt cũng trào ra một cỗ mật dịch động tình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia