ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 151. Công lược thiếu tướng tinh tế 15

PN10003

Nửa tháng sau, Vu Mạn bị phái đi tinh cầu khác chấp hành nhiệm vụ, nhân lúc Lâm Phong chưa trở về rời khỏi Đế Vương Tinh.

Hơn một tháng sau, Vu Mạn hoàn thành nhiệm vụ trở lại Đế Vương Tinh.

Đầu tiên là đối mặt với khuôn mặt âm trầm của Lâm Phong.

Phi thuyền của cô dừng ở cửa của vũ trụ A, bị ngăn lại.

Ánh mắt Lâm Phong âm trầm nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện một tia trào phúng: "Vu phó quan thật có bản lĩnh, mới có nửa tháng liền từ phó quan trở thành tham mưu trưởng, à, hiện tại nên gọi là tham mưu trưởng Mursi?"

"Thiếu tướng Lâm Phong, tôi họ Vu, tôi còn muốn nhanh chóng trở về báo cáo." Thái độ Vu Mạn lạnh băng nói.

Lâm Phong hít sâu một hơi, cảm giác như phổi muốn nổ tung, hắn lạnh lùng nói: "Thế nào? Tôi còn không đủ tư cách ra lệnh cho cô sao? Nửa tháng trước cô còn bị tôi làm đến xin tha, hiện tại thăng chức nhanh như vậy liền muốn không nhận người?"

Nữ nhân này quả thực càng vô tình hơn nhiều so với hắn! Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hắn chẳng qua chỉ là ra ngoài một chuyến, sau khi trở về tất cả đều thoát khỏi sự khống chế của hắn.

"Thiếu tướng Lâm Phong, mong anh ăn nói cẩn thận, chậm trễ thời gian của tôi chính là chậm trễ thời gian của nguyên thủ, nếu anh vẫn cứ muốn tiếp tục như vậy thì tôi đành phụng bồi." Vu Mạn tiếp tục kích thích hắn, dựa theo tính cách kiệt ngạo khó thuần của Lâm Phong, cô càng lạnh lùng, cành không để ý chính là sự khiêu khích tốt nhất.

Trong đôi mắt âm trầm xuất hiện ngọn lửa phẫn nộ, Lâm Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt vô biểu tình của Vu Mạn hồi lâu, khóe miệng bỗng lộ ra một nụ cười nhạt, giống như ánh sáng phá tan đen tối vô tận.

"Nguyên thủ trăm công nghìn việc, cho dù hiện tại cô đi thì ông ấy cũng không rảnh gặp cô, hơn nữa báo cáo muộn một ngày, tôi nghĩ ông ấy cũng sẽ không trách tội, Vu tham mưu trưởng vội vã rời đi như vậy là vì không muốn nhìn thấy tôi sao?"

Vu Mạn không trả lời vấn đề của hắn, nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mắt màu xanh biếc như truyền đạt ý nghĩ của mình 'chuyện này thì liên quan gì tới anh?'

Lâm Phong tựa hồ bị ánh mắt này của cô chọc cho bực bội, hắn duỗi tay muốn đụng vào mái tóc của Vu Mạn, lại bị cô né tránh.

Tay hắn cứ như vậy cứng đờ giữa không trung, không khí nhất thời đọng lại.

Lúc này, La Thiên đang canh giữ ở ngoài bỗng nhiên mở cửa đi vào.

"Thiếu tướng, nguyên thủ hạ lệnh muốn gặp tham mưu trưởng." La Thiên cẩn thận nhìn trộm sắc mặt Lâm Phong, nhỏ giọng báo cáo.

Lâm Phong chậm rãi thu hồi tay lại, thay đổi sắc mặt.

"Nếu vậy thì Tiểu Thiên, cậu đưa Vu tham mưu trưởng một đoạn đường đi." Trên khuôn mặt tuấn mỹ lại treo lên nụ cười, thanh âm ấm áp, chỉ là trong con ngươi âm trầm kia lại không có chút ý cười nào.

"Vâng, thiếu tướng." La Thiên căng da đầu nhận lệnh, dù sao cũng đi theo Lâm Phong một khoảng thời gian, thần kinh hắn ta cũng không thô, tất nhiên có thể nhìn ra không khí bất thường giữa hai người cùng với dưới bộ mặt hiền lành của Lâm Phong là lửa giận.

Hai người rời đi, Lâm Phong đánh một quyền lên vách tường kim loại trong phòng, trên vách tường kim loại mà súng bắn laser cũng không thể gây ra tổn hại vậy mà xuất hiện một vết lõm.

Dọc theo đường đi, đối mặt với ánh mắt vô cùng tò mò của La Thiên, Vu Mạn làm như không phát hiện, dù sao thời điểm nên biết, cô sẽ để cho Lâm Phong biết.

Sau khi báo cáo với nguyên thủ xong, Vu Mạn lại xin đi làm nhiệm vụ xây dựng văn minh ở một tinh cầu, tuy rằng như vậy có chút đại tài tiểu dụng (người tài nhưng làm việc nhỏ), nhưng mà cô biết, nguyên thủ chỉ sợ ước gì cô cả đời không trở lại.

Chỉ cần cô ở Đế Vương Tinh, thì đó là một quả bom hẹn giờ của Lâm Phong, cho nên không bằng sắp xếp cho cô đi càng xa càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info