ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 147. Công lược thiếu tướng tinh tế 11

PN10003

Nghe Vu Mạn nói, Lâm Phong cười khẽ, đứng dậy nói: "Chỉ sợ hôm nay không làm được, nguyên thủ đã phái chúng ta đi xử lý chuyện trùng tộc kia."

"Chúng ta?" Vu Mạn mẫn cảm nhấn mạnh chữ này, nhíu mày nói: "Vẫn chưa bắt được sao?"

Đây thật sự là vô cùng kì quái, cô cùng Lâm Phong vừa mới định trở về Đế Vương Tinh liền nhận được tin tức từ La Thiên, mà khi hai người về tới Đế Vương Tinh, Lâm Phong trực tiếp bị nguyên thủ phái đi xử lý chuyện này?

Trùng tộc xâm nhập vào Đế Vương Tinh đã một ngày một đêm, theo lý thuyết, dựa vào thực lực của Đế Vương Tinh, trong vòng 3 giờ đồng hồ tìm được trùng tộc và hủy diệt nó cũng là bình thường, bao gồm cả những người quyền cao chức trọng ở Đế Vương Tinh, quân đội khổng lồ, thậm chí là tất cả dị năng giả..... Cho dù trùng tộc kia đã biến dị thì cũng không đến mức một ngày một đêm còn chưa xử lý tốt được.

Suy nghĩ kỹ càng, Vu Mạn cảm thấy có điểm đáng ngờ, nhịn không được nhớ tới chuyện trước đó Lâm Phong phải ở lại căn cứ quân sự huấn luyện cho binh sĩ, đây không phải là âm mưu nhằm vào Lâm Phong chứ?

Nhìn trong mắt Vu Mạn chứa đầy nghi ngờ, Lâm Phong câu môi cười: "Đương nhiên là chúng ta, thân là phó quan, cô tất nhiên phải đi."

Vu Mạn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng lại không nhìn ra được gì.

Theo tính cách của Lâm Phong, nếu thật sự là âm mưu nhằm vào hắn, khẳng định hắn sẽ phát giác ra, sẽ không ngồi chờ chết.

Hoang dâm vô độ nửa tháng qua có phải là hắn cố ý làm để che mắt những người đó?

Tưởng tượng như vậy, tình dục bị Lâm Phong khơi mào trước đó cũng tan hơn phân nửa, cô đứng dậy rời giường thay quần áo.

Lâm Phong nhìn Vu Mạn đang  mặc chế phục, ánh mắt mang theo một tia đáng tiếc, lắc đầu: "Vu phó quan không mặc gì vẫn là đẹp nhất."

"Thiếu tướng Lâm Phong, nếu như anh câm miệng thì sẽ càng đáng yêu hơn." Vu Mạn cũng không ngẩng đầu đáp trả, cô đem đồng hồ quang não đeo lên tay, khôi phục bộ dáng lạnh băng như ngày thường.

"Phải không? Tôi lại tình nguyện bản thân đáng giận chút." Lâm Phong nhún vai không sao cả, Vu Mạn khiêu khích cùng tranh luận cũng không làm hắn tức giận, ngược lại cảm thấy cô như vậy càng thú vị hơn nhiều so với dáng vẻ lạnh băng trước kia.

Nam nhân này còn ngại chính mình chưa đủ đáng giận? Vu Mạn chửi thầm trong lòng, nhấp môi không nói một lời đi theo Lâm Phong đi tới đoàn tàu dừng ở bên ngoài.

"Thế nào, tìm được chưa?" Trong đoàn tàu, Lâm Phong mở ra video 3D thực tế ảo trò chuyện cùng La Thiên, ngữ khí lười biếng hỏi.

"Thiếu tướng, đã xác nhận trùng tộc biến dị ở trong kỹ quán cơ giáp, thuộc hạ đã cho người phong tỏa toàn bộ kỹ quán, chờ kiểm tra từng cái một." Khuôn mặt La Thiên lúc này vô cùng nghiêm túc, phía sau hắn là cảnh tượng kỹ quán cơ giáp, vô số binh sĩ đứng xếp hàng ở đó.

Vu Mạn tính sơ sơ, kỹ quán cơ giáp đại khái có thể chứa được mấy vạn người, hôm nay không phải là ngày nghỉ, người trong quán hẳn là không nhiều lắm, muốn phong tỏa kỹ quán ít nhất cũng phải phái tới mấy ngàn binh lính, trong đó có bao nhiêu dị năng giả thật đúng là khó nói.

"Được, cậu tra trước đi, chờ tôi qua đó." Lâm Phong nói xong câu đó liền đóng lại video 3D thực tế ảo.

"Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản chỉ là chuyện trùng tộc xâm nhập vào Đế Vương Tinh." Vu Mạn ngẩng đầu nhìn hắn, nội tâm giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra nghi ngờ của mình.

Nghe vậy, Lâm Phong bất động thanh sắc nhướng mày, ngữ khí không chút để ý: "Ồ? Chẳng lẽ Vu phó quan cho rằng trong đó còn có âm mưu?"

Thấy bộ dáng không để trong lòng của Lâm Phong, Vu Mạn cố ý chần chờ nói: "Có khả năng là vậy."

Quả nhiên, Lâm Phong nhíu mày, sau đó lại cười như không cười nhìn Vu Mạn: "Có khả năng? Ngữ khí không xác định này quả thật là không giống phong cách của Vu phó quan."

Vu Mạn không trả lời hắn, nhàn nhạt nhắc nhở nói: "Thiếu tướng, đã tới kỹ quán cơ giáp rồi."

Tốc độ của đoàn tàu là không thể nghi ngờ, chỗ tốt duy nhất của thời đại này chính là khoa học kỹ thuật rất phát triển, khoa học kỹ thuật của thế kỉ 21 ở thời đại này quả thực là sự tồn tại giống như đồ cổ.

Đoàn tàu dừng ở trên sân thượng của kỹ quán cơ giáp, Lâm Phong từng bước vững vàng đi xuống, Vu Mạn theo sau.

La Thiên đã chờ bọn họ ở phía trước.

"Tình huống thế nào?" Lâm Phong đi lên trước, trực tiếp hỏi.

La Thiên đứng ở bên cạnh, biểu tình nghiêm túc nói: "Có chút không ổn, đã có mười mấy người bị cải tạo, nhưng mà chúng ta vẫn chưa tìm được trùng tộc biến dị chân chính."

"Trong kỹ quán ngoại trừ binh lính mà cậu mang tới thì tổng cộng có bao nhiêu người?" Lâm Phong vừa đi vừa hỏi, hắn duỗi tay sờ lên chiếc cằm bóng loáng của mình, tựa như đang cân nhắc gì đó.

Thời gian La Thiên đi theo Lâm Phong không ngắn, lập tức có chút hiểu ra tính toán của hắn, vội la lên: "Ba ngàn sáu trăm người, thiếu tướng, đây là Đế Vương Tinh, trong ba ngàn sáu trăm người đó có không ít người có bối cảnh."

Vu Mạn giật giật khóe miệng, lúc trước ba ngàn vạn nhân loại trên tinh cầu kia Lâm Phong còn không thèm để ý, huống chi là ba ngàn sáu trăm người này?

Lâm Phong 'hừ' một tiếng, lắc đầu thở dài nói: "Cậu không biết kiểm tra đơn độc từng người, nếu không có vấn đề gì thì thả ra sao?"

"Đây..... Đây chẳng phải là....." Da mặt La Thiên còn chưa dày đến mức như vậy, mặt đỏ lên: "Thiếu tướng, nếu làm vậy những người khác sẽ có ý kiến."

"Làm theo lời tôi, ai có ý kiến thì để người đó tới tìm tôi, tôi muốn xem xem trùng tộc biến dị kia ở trong thân thể của người nào."

Lâm Phong nhàn nhạt liếc nhìn La Thiên một cái, lời phản bác của La Thiên chỉ có thể nghẹn lại trong cổ họng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info