ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 146. Công lược thiếu tướng tinh tế 10

PN10003

Kỳ nghỉ mười lăm ngày của Vu Mạn cứ như thế bị Lâm Phong bá chiếm hết.

Cô cũng hiểu ra nguyên nhân mà ngày đó cô không thể sử dụng dị năng, là do Lâm Phong hạ dược trong nước trái cây khiến cô không thể sử dụng dị năng trong nửa tiếng, tất nhiên cùng một chiêu này không có khả năng cô sẽ mắc mưu lần thứ hai.

Vì đây là tinh cầu tư nhân của Lâm Phong nên cô cũng không cần cố kỵ che giấu dị năng, chỉ cần đối phương khiến cô không hài lòng, Vu Mạn trực tiếp phóng dị năng qua, sau đó hai người liền đánh nhau, cô ném một tường băng cực lớn, đối phương lại dùng một quả cầu lửa đánh trả.....

Dị năng cấp S hệ băng tất nhiên là đánh không lại dị năng cấp SSS hệ hỏa, cho nên đánh đến khi không còn sức lực, cô sẽ bị Lâm Phong càng đánh càng hưng phấn lột sạch quần áo, ấn ở trên mặt đất tách chân ra mặc hắn nằm trên người mình không ngừng va chạm.

Trải qua mười lăm ngày dạy dỗ, thân thể của cô đã vô cùng mẫn cảm, gần như là chỉ bị Lâm Phong thoáng chạm vào liền mềm nhũn nằm trong lòng ngực hắn.

Mà khí chất toàn thân Vu Mạn cũng xảy ra thay đổi vi diệu, khí chất lạnh băng giữa mày lơ đãng toát ra một tia kiều mị, giống như một đóa hoa kiều diễm mỹ lệ nở rộ trên núi tuyết tản ra hương thơm mê người, hấp dẫn vô số ánh mắt của nam nhân.

Một chiếc thuyền tư nhân phi hành theo quỹ đạo đường hàng không của Đế Vương Tinh.

Trong phòng chỉ huy, sắc mặt Vu Mạn có chút ngưng trọng.

Cô cùng Lâm Phong vừa nhận được tin tức từ Đế Vương Tinh do La Thiên truyền tới, nguyên thủ phái trung giáo Theon Mursi đi tiêu diệt tinh cầu trùng tộc, không ngờ tới lại tổn thất thảm bại chạy về Đế Vương Tinh, thậm chí trong phi thuyền còn lẫn vào một con trùng tộc thành niên xâm nhập vào Đế Vương Tinh.

Hiện tại Đế Vương Tinh đã nâng cấp đề phòng lên mức A, mọi cửa đều bị đóng lại, phi thuyền chiếm hạm từ bên ngoài không vào được, phi thuyền bên trong cũng không thể bay tới các tinh cầu khác.

Vu Mạn thật ra cũng không thấy lo lắng, Lâm Phong có được quân hàm thiếu tướng nên hoàn toàn có đặc quyền có thể cho phi thuyền đi qua cửa vào Đế Vương Tinh.

Nhân loại ở Đế Vương Tinh cũng không yếu ớt giống như nhân loại ở các tinh cầu khác, một con trùng tộc biến dị thành niên trong khoảng thời gian ngắn cũng không gây nên sóng gió gì, chỉ sợ là nó sẽ ẩn núp trên người nhân loại, nếu không tìm ra được thì hậu quả quả thực là không dám tưởng tượng.

Về chuyện này, Lâm Phong lại là vẻ mặt xem náo nhiệt không chê chuyện càng lớn hơn nữa.

"Trung giáo Theon kia cũng xem như là chú của cô? Gia tộc Mursi sao có thể có được một nhân tài lợi hại vậy chứ." Lời nói là khen, nhưng ý tứ lại vô cùng trào phúng.

Vu Mạn cũng không quan tâm tới Lâm Phong vui sướng khi người gặp họa, chỉ sửa cho đúng nói: "Tôi họ Vu."

"Được rồi, Vu phó quan, nếu là bọn họ biết một đứa con tư sinh như cô có dị năng cấp S chỉ sợ là sẽ mất hết mặt mũi." Vẻ mặt Lâm Phong tràn đầy hứng thú, gia tộc Mursi có tiếng là sĩ diện, vô cùng chú ý trước mặt  người ngoài, có đôi khi loại này khiến người ta cảm thấy rất thiếu đánh.

Vu Mạn nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, trong mắt hàm chứa cảnh cáo nói: "Nếu người trên Đế Vương Tinh biết thiếu tướng Lâm Phong là dị năng giả cấp SSS thì chỉ sợ người sùng bái anh sẽ tăng lên gấp mười lần."

Lâm Phong đứng dậy đi tới gần cô, buồn cười nhìn Vu Mạn: "Tôi đoán những người sùng bái gấp mấy lần này cũng không bao gồm Vu phó quan?"

Thấy hắn lấy lời của mình để nói lại mình, Vu Mạn dứt khoát nghiêng người, không phản ứng hắn.

Vào ban đêm, phi thuyền thành công chạm đất ở Đế Vương Tinh.

Có đôi khi, cho dù ở bất cứ thế giới nào, thân phận địa vị có thể giải quyết hết thảy vấn đề.

Đêm đó Vu Mạn ngủ ở chỗ của Lâm Phong, ai bảo hắn có được sự bảo hộ quân sự của thiếu tướng đây, thời điểm nhân tâm hoảng sợ này ở nơi đó vẫn là an tâm hơn.

Mà Lâm Phong vừa về tới Đế Vương Tinh đã bị nguyên thủ gọi đi, nên hiện giờ cô một mình ngủ trong phòng hắn.

Vu Mạn cũng không để ý ngày hôm sau người khác sẽ nói quan hệ giữa hai người bọn họ thế nào, Lâm Phong thì càng không để ý, từ trước đến nay hắn tùy tâm sở dục, nếu thật sự để ý tới ánh mắt của người khác thì thanh danh của hắn cũng không đến mức như bây giờ.

Sáng hôm sau, cô bị Lâm Phong liếm láp đánh thức, vừa mở mắt liền thấy váy ngủ mình bị đẩy lên bên hông, hai chân tách ra, ở giữa có một cái đầu đen, đầu lưỡi cùng môi đối phương vẫn luôn liếm láp hai cánh hoa non mềm, liếm mút mật hoa cô chảy ra.

"Ân..... A..... A ân..... A a....." Tay Vu Mạn nắm chặt khăn trải giường, môi đỏ tràn ra tiếng rên rỉ mê người, cả người đắm chìm trong khoái cảm.

Chất lỏng không ngừng chảy ra từ hoa huyệt, Lâm Phong liếm mút hăng say, hương vị này cơ hồ có thể so với bất kỳ chai rượu vang đỏ nào, đầu lưỡi của hắn đều liếm láp xung quanh cánh hoa cùng với bên trong hoa huyệt, hoa đế tất nhiên sẽ không được buông tha, bị đầu lưỡi cuốn vào miệng hung hăng liếm mút gặm cắn đến mức sưng to sung huyết đứng thẳng.

"A a..... Không được..... Muốn tới..... A....." Cả người Vu Mạn cứng đờ, thân thể căng chặt, hoa huyệt run rẩy phun ra lượng lớn mật dịch, cô như bị mất hồn mà thất thần nhìn trần nhà, há miệng thở dốc.

Toàn bộ mật dịch phun ra vì cao trào bị Lâm Phong nuốt vào trong miệng uống, hơn nửa ngày Vu Mạn mới lấy lại tinh thần, thanh âm kiều mị khàn khàn: "Mới sáng sớm mà anh đã muốn làm?"

"Sáng sớm cô nằm trên giường tôi còn không phải là muốn bị làm sao?" Lâm Phong ngẩng đầu nói, môi cùng cằm hắn đã ướt dầm dề.

Vu Mạn lập tức tức giận thúc giục: "Muốn làm thì làm nhanh lên, đừng cọ xát."

Hôm nay cô còn rất nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian đem tinh lực lãng phí trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info