ZingTruyen.Info

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 140. Công lược thiếu tướng tinh tế 4

PN10003

"Hai người đây là làm sao vậy?" Hắn đứng trước mặt hai người, ánh mắt rơi trên rượu vang đỏ cùng với mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, cảm thấy đáng tiếc nói: "Rượu vang đỏ ngon như vậy sao lại bị đổ xuống sàn?"

La Thiên trầm mặt không nói chuyện, hắn ta không ngờ Lâm Phong sẽ tới đây lúc này, dù sao thì vừa rồi Lâm Phong còn cùng uống rượu với Tiết thiếu tá ở chủ khoang.

Vu Mạn nhàn nhạt nói: "Không có gì."

Sau đó cô chỉ huy người máy cao chưa tới nửa mét trong góc quét tước sạch sẽ sàn trong phòng chỉ huy, mỗi khoang trong chiếm hạm đều có một người máy để quét tước vệ sinh hoặc bảo trì một số thiết bị.

"Vu phó quan, vừa rồi là tôi thất lễ, thật sự xin lỗi, hy vọng cô sẽ không để trong lòng." La Thiên cũng không muốn ở chỗ này xảy ra xung đột với Vu Mạn trước mặt Lâm Phong, đành phải cúi đầu xin lỗi trước.

Chỉ mới trong một câu nói, người máy đã quét tước sàn sạch sẽ, ngoại trừ còn hương rượu quanh quẩn trong không khí.

"Tiểu Thiên tuổi trẻ khí thịnh, Vu phó quan không cần để trong lòng." Lâm Phong thấy sắc mặt Vu Mạn không tốt lắm, lập tức hát đệm nói.

"Không có việc gì, chỉ là thuộc hạ có chút không thoải mái muốn đi về nghỉ ngơi trước, phòng chỉ huy liền phiền toái các vị." Vu Mạn cảm giác bản thân sắp hôn mê, trong lòng thầm mắng một tiếng không xong, cũng không muốn ở lại đây cùng với bọn họ, đành phải tìm đại một cái cớ vội vàng rời đi, cồn còn ở trong không khí làm cô bắt đầu có chút say.

Để lại Lâm Phong cùng La Thiên không thể hiểu được ở phòng chỉ huy.

"Cô ấy bị sao vậy? Nói đi là đi?" La Thiên cảm giác có chút không thích hợp.

Lâm Phong nheo mắt lại: "Có lẽ thật sự là thân thể không thoải mái, cậu lãng phí rượu ngon của tôi, còn dư lại rượu này tôi sẽ thu hồi, lần sau tôi sẽ để lại cho người thật sự thích rượu."

Hắn nói, trực tiếp thu lại chai rượu vang đỏ trên bàn điều khiển.

La Thiên lập tức sốt ruột giải thích: "Thiếu tướng, tôi thề, đây chỉ là ngoài ý muốn! Tôi chỉ là không cầm chắc nên mới làm rơi!"

"Không cầm chắc?" Lâm Phong cười như không cười: "Một dị năng giả cấp A đến cả ly rượu cũng cầm không được?"

La Thiên bị chọc thủng, vẻ mặt xấu hổ.

"Còn có, sau này không cần tìm Vu phó quan gây phiền toái, chuyện của Trương Hành không liên quan tới cô ấy." Lâm Phong chậm rãi nói.

"Tôi biết." La Thiên bực bội gãi maia tóc ngắn màu đỏ lóa mắt, tức giận nói: "Tôi chỉ là không quen nhìn thái độ cái gì cũng không bỏ vào trong lòng của cô ấy!"

Hắn ta so với ai khác càng rõ ràng tình huống của Trương Hành, hắn ta chỉ là muốn đánh vỡ lạnh băng trên mặt Vu Mạn.

Nghe thấy câu trả lời này, Lâm Phong như ngộ ra điều gì, gật gật đầu, mắt nheo lại: "Cậu vẫn là thiếu trêu chọc cô ấy đi, gần đây tôi nhận được một tin tức, thân thế của Vu phó quan có vẻ không đơn giản."

"Còn không phỉa là một cô nhi lớn lên ở tinh cầu cấp ba sao? Cho dù cô ấy có chút bản lĩnh thì cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi." La Thiên không cho là đúng, hắn ta bưng ly rượu trên bàn điều khiển lên uống, thiên tính trong xương cốt của nam nhân làm cái nhìn của hắn ta đối với nữ nhân đều là kẻ yếu.

Lâm Phong cười: "Nhưng mà tôi nghe nói, cô ấy là dị năng giả cấp S."

'Phốc' một tiếng, La Thiên phun toàn bộ rượu vang đỏ trong miệng ra ngoài.

"Thiếu tướng, ngài đùa gì vậy?" Vẻ mặt La Thiên không thể tưởng tượng nổi.

"Có phải là nói giỡn hay không, tối nay cậu sẽ biết!" Lâm Phong vuốt cằm, cười ý vị thâm trường.

La Thiên còn đang đắm chìm trong tin tức Vu Mạn là dị năng giả cấp S chưa lấy lại tinh thần.

Mà Vu Mạn sau khi ở lại phòng, đóng lại cửa khoang, cả người mềm nhũn ngã vào trên giường hôn mê bất tỉnh.

Vu Mạn là bị một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt làm bừng tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy lưỡi đao của chi trước trùng tộc đang ở trước mặt mình.

Cô cũng không có thời gian suy nghĩ tình huống xung quanh là thế nào, ý niệm trong lòng vừa động, một khối băng sắc bén lập tức xuất hiện vọt tới bóng người trước mặt, lực độ lớn đến mức làm bóng người kia ghim vào trên vách tường kim loại trong khoang.

Vu Mạn đứng dậy từ trên giường, lạnh lùng nhìn Trương Hành đang bị ghim ở vách tường, cửa khoang bị cắt ra một khối to, bên ngoài còn có binh lính bị đáng bại, có thể đoán được nó đã trốn thoát từ trong phòng dưỡng thương.

Tay chân Trương Hành đã bị cải tạo thành tứ chi của trùng tộc, đồng tử màu vàng kim dựng đứng không có chút độ ấm nào, một khối băng vẫn chưa đủ làm nó bị thương, nó rút ra khối băng đang cắm trên người, miệng vết thương trên người nó lấy tốc độ mắt thường nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu.

Vu Mạn không chút suy nghĩ vung tay lên, trong không trung xuất hiện vô số khối băng sắc bén, trực tiếp tàn nhẫn cắm về phía trùng tộc.

Khối băng sắc bén ghim ở trên vách khoang tạo ra nhiều lỗ thủng lớn nhỏ.

Càng nhiều khối băng cắm trên người Trương Hành, không khó tưởng tượng cơ thể đã bị cải tạo qua đã xuất hiện nhiều lỗ thủng trên người.

Vu Mạn nghe thấy từ miệng nó phát ra tiếng kêu rống giận không phải âm thanh của nhân loại, cô muốn nhân cơ hội này phát động tấn công, hoàn toàn giết chết nó.

Nhưng còn chưa kịp động thủ, một ngọn lửa màu vàng cam bao lấy người nó, dần dần thiêu đốt cơ thể trùng tộc, đồng thời cũng làm tan chảy băng đang cắm trên người nó.

Vu Mạn cảm thấy trước mặt có một cỗ sóng nhiệt, ngọn lửa kia thực mau liền đem Trương Hành đốt thành một đống tro tàn, kỳ dị chính là vách tường ở trong phòng lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, có thể thấy được năng lực khống chế ngọn lửa của người đó có bao nhiêu lợi hại.

Cô lạnh lùng nhìn Lâm Phong xuất hiện với nụ cười nhợt nhạt, cô cuối cùng cũng hiểu ra, mục đích của Lâm Phong không phải Trương Hành, mà là cô.

Hắn chỉ là dùng Trương Hành để tới thử cô mà thôi.

Nhưng mà Vu Mạn cũng không cảm thấy sợ hãi, cô chỉ là giấu dị năng cửa mình mà thôi, cũng không có mục đích sâu xa gì.

"Thân thủ của Vu phó quan thật tốt, hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt." Lâm Phong tán thưởng nói, trong đó có bao nhiêu thiệt tình thì cũng chỉ có mình hắn biết.

"Vẫn kém thiếu tướng Lâm Phong." Thanh âm cô lạnh băng khiêm tốn.

La Thiên một bên nhìn tình hình chiến đấu, vẻ mặt không dám tin tưởng đi từ trong chỗ tối ra, ánh mắt nhìn về phía Vu Mạn vô cùng phức tạp: "Cô thật sự là dị năng giả, lại còn là hệ băng....."

Hắn ta cũng không muốn thừa nhận Vu Mạn còn cao hơn mình một bậc.

Vẻ mặt Vu Mạn vẫn lạnh nhạt như cũ gật đầu.

"Vậy thì Vu phó quan có phải nên giải thích một chút hay không?" Lâm Phong nheo mắt lại, một dị năng giả hệ băng cấp S làm phó quan dưới trướng hắn hai ba năm, nói cô không có mục đích gì hắn không tin.

"Giải thích? Giải thích cái gì?" Vu Mạn nhíu mày.

"Giải thích cô vì sao lại giấu diếm bản thân là dị năng giả a!" La Thiên vội vàng nói.

"Tôi không hề giấu diếm, là do các người ngu xuẩn không phát hiện ra mà thôi." Nói tới đây, trong giọng nói lạnh băng của cô mang theo một tia khinh thường.

La Thiên ngây người, hắn ta há miệng thở dốc, muốn phản bác lại phát hiện không tìm được lý do.

Trong lòng Lâm Phong cũng không thoải mái, hắn nói: "Vậy vì sao Vu phó quan lại không nói trước cho chúng tôi biết?"

Vu Mạn trả lời một cách đương nhiên: "Các người cũng không hỏi."

Lâm Phong: "....."

La Thiên: "....."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info