ZingTruyen.Com

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 134. Công lược giáo thảo cao lãnh 17

PN10003

"Ban của em nam sinh quá nhiều, rõ ràng là ngành ngoại ngữ."

Nghe thấy lý do của Diệp Tiêu nhiên, Hứa Khanh Điềm cảm thấy vô ngữ, cô biết ngành ngoại ngữ nam sinh tương đối ít, chẳng qua là trùng hợp phần lớn nam sinh đều ở trong lớp cô mà thôi, vậy nên là do Diệp Tiêu Nhiên ghen nên mới muốn cô thay ca?

Nhưng mà theo tính cách của hắn, lý do này tựa hồ có chút không thể nào nói nổi.....

"Em cũng không thân với bọn họ, hơn nữa chương trình học đại học anh cũng biết, không phải mỗi ngày đều yêu cầu ngồi ngốc trong lớp." Hứa Khanh Điềm thử thuyết phục hắn, thay ca rất phiền toái, mà cô lại ghét nhất phiền toái.

Diệp Tiêu Nhiên nhíu mày: "Tố chất của bạn học em trong ban này quá kém, tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới em."

Hứa Khanh Điềm sửng sốt, cô bỗng nhiên nhớ tới lúc đi học, những ánh mắt đó của bạn học khi nhìn cô rất kì quái, nhưng mà lúc ấy bởi vì suýt đến trễ nên cô cũng không để ý, sau khi tan học lại sớm chạy lấy người.....

Cho nên ý của Diệp Tiêu Nhiên là những bạn học đó có khả năng nói một số chuyện không tốt về cô? Đến nỗi nói những gì, thì cũng dễ đoán, gần đây cô thường hay xuất hiện cùng Diệp Tiêu Nhiên ở trường, có lẽ là có người ngứa mắt đi.....

Hứa Khanh Điềm bất đắc dĩ cười: "Không sao cả, dù sao cũng chỉ là bạn học bình thường, kệ bọn họ đi."

Thấy Hứa Khanh Điềm đã đoán ra chuyện, Diệp Tiêu Nhiên cũng dứt khoát nói thẳng: "Vậy lỡ như một lời không hợp liền động thủ thì sao? Em cũng biết, là người đều có lúc sẽ xúc động, tôi không muốn em phải chịu một chút thương tổn nào, cho nên chuyện thay ca cứ định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm hiệu trưởng."

"Không khoa trương vậy chứ..... Cũng chỉ là một chút đồn đãi vớ vẩn....." Hứa Khanh Điềm còn muốn nói gì đó, lại bị một ánh mắt của Diệp Tiêu Nhiên ngăn lại.

"Em có biết những lời đồn đãi vớ vẩn đó chính là thứ giết người không thấy máu không?" Trên mặt hắn là biểu tình không vui vì Hứa Khanh Điềm không cho đó là đúng.

"Chuyện bé xé ra to." Hứa Khanh Điềm chỉ có thể bất mãn lẩm bẩm một tiếng.

"Hửm?" Đối phương híp mắt, uy hiếp phát ra một âm tiết.

Hứa Khanh Điềm vội vàng nói sang chuyện khác: "Thời gian không còn sớm, anh có phải là nên đi rồi không? Em còn muốn ôn bài."

"Tôi có thể giúp em học bổ túc." Diệp Tiêu Nhiên có ý tốt đề nghị, nói trắng ra là hắn không muốn rời đi sớm như vậy.

Hứa Khanh Điềm cảm thấy bản thân bị hắn xem thường, không cao hứng nói: "Anh cảm thấy em sẽ cần một người học ngành tài chính tới bổ túc không?"

"Nếu em không cần thì tôi ở lại giám sát em ôn tập cũng được." Diệp Tiêu Nhiên mặt dày tiếp tục nói.

"Mặc kệ anh." Hứa Khanh Điềm lười đến quản hắn, mở sách vở cùng tư liệu ôn tập trên bàn sách chuyên tâm ôn bài, không để ý tới Diệp Tiêu Nhiên đang ngồi trên sô pha.

Ánh đèn màu vàng hắt lên khuôn mặt của Hứa Khanh Điềm, bộ dáng chuyên chú an tĩnh vô cùng hấp dẫn, Diệp Tiêu Nhiên cũng không muốn quấy rầy cô, cứ như vậy không nói lời nào nhìn cô, trong mắt chứa đầy nhu tình.....

Trong phòng thực an tĩnh, cô đọc sách, hắn nhìn cô.....

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, qua vài tiếng, chờ Hứa Khanh Điềm hoàn toàn nắm giữ nội dung trong sách cũng nắm chắc mười phần với bài kiểm tra cô mới ngẩng đầu, duỗi eo lười biếng, xoa chiếc cổ đau nhức.

Thoáng nhìn qua liền nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên không biết từ khi nào đã nằm ngủ trên sô pha.

Cô nhẹ nhàng bước qua, phát hiện khi ngủ, trên khuôn mặt trắng nõn anh tuấn đã không còn khí chất cao lãnh cô thanh khi tỉnh, khóe môi gợi cảm thậm chí còn gợi lên một độ cong rất nhỏ, như là một đứa trẻ ngây thơ đơn thuần.

Gia hỏa này lúc ngủ cũng thật là đẹp!

Tuy rằng dùng từ đẹp tới hình dung nam nhân không quá thích hợp, nhưng mà cô cảm thấy Diệp Tiêu Nhiên vô cùng thích hợp, cô đã bị sắc đẹp trước mặt mê hoặc, nhịn không được muốn duỗi tay vuốt ve khuôn mặt hắn.

Chỉ là khi tay vừa tới đụng tới mặt hắn, gia hỏa này bỗng nhiên mở to mắt, trong đôi mắt thâm thúy đen nhanh vô cùng thanh tỉnh.

Hứa Khanh Điềm tức khắc cảm thấy xấu hổ, cô ấp úng nói: "Em..... Em ôn tập xong rồi, anh ngủ như vậy rất dễ bị cảm lạnh, có muốn em đi lấy chăn cho anh không?"

"Không cần phiền toái như vậy, đi phòng em ngủ, tôi mệt." Diệp Tiêu Nhiên đứng dậy từ trên sô pha, lôi kéo Hứa Khanh Điềm đi tới phòng ngủ của cô, thực ra vừa rồi hắn nằm trên sô pha còn chưa ngủ được vài phút liền cảm giác được có người đang nhìn mình, sau đó nháy mắt liền tỉnh.

"Không, không tốt lắm đâu." Nghe hắn nói vậy, Hứa Khanh Điềm lập tức khẩn trương, mặt đỏ lên, hắn không phải là muốn.....

Diệp Tiêu Nhiên vừa quay đầu nhìn thấy biểu tình của cô lập tức liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được muốn trêu đùa cô: "Vì sao lại không tốt? Dù sao giường em lớn như vậy ngủ hai người cũng không có vấn đề gì, nếu không thì còn có khoang trò chơi, nếu em không muốn ngủ cùng tôi thì tôi có thể nằm ở trong khoang trò chơi."

"Không được!" Hứa Khanh Điềm đương nhiên sẽ không đồng ý để hắn nằm trong khoang trò chơi, một khi nằm vào cũng không biết hắn sẽ làm những chuyện gì không thể gặp người.

Vừa nói xong, Hứa Khanh Điềm liền cảm thấy phản ứng của mình quá mức kích động, hoãn ngữ khí lại, cô mở to mắt nhìn Diệp Tiêu Nhiên giải thích: "Anh không thể ngủ trong khoang trò chơi của em, đó là món đồ mà em phải tích góp tiền tiêu vặt rất lâu mới mua được."

Hứa Khanh Điềm tìm một cái cớ sứt sẹo như vậy, thấy Diệp Tiêu Nhiên không nói lời nào, cô đỏ mặt ậm ừ nói: "Cái kia..... Anh..... Đêm nay chỉ có thể làm một lần, sáng mai em còn có tiết học."

Nói xong câu đó, mặt cô đỏ đến mức sắp bốc khói.

Diệp Tiêu Nhiên cúi đầu thưởng thức biểu tình của cô, bỗng nhiên lắc đầu thở dài nói: "Em hiểu lầm rồi, tôi thật sự là chỉ muốn đơn thuần ngủ cùng em một giấc, nếu em đã muốn thì tôi cũng không ngại dùng tay giúp em."

"Anh..... Anh..... Anh......" Hứa Khanh Điềm trợn mắt cứng họng, cô sao có thể không nghe ra ý trêu chọc của hắn, khuôn mặt sắp bốc khói lập tức trở nên nóng như lửa đốt.

Cô nhanh chóng chạy tới giường chui vào chăn, cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi gặp người.

Diệp Tiêu Nhiên chui vào trong chăn từ bên kia, ôm Hứa Khanh Điềm từ phía sau vào lòng, thanh âm nhu hòa nói: "Ngủ đi."

Hứa Khanh Điềm trầm mặc không lên tiếng, không thèm để ý tới hắn, cô còn đang tức giận vì Diệp Tiêu Nhiên vừa rồi trêu chọc cô, nhưng mà nằm trong lòng ngực ấm áp của hắn, Hứa Khanh Điềm thực mau liền ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com