ZingTruyen.Com

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 13. Công lược bác sĩ trúc mã 12

PN10003

"Vậy một nửa chưa thành công kia đâu?" Quý Hàn nhíu mày hỏi.

"Đây còn không phải là dựa vào bản thân cậu sao! Cậu theo đuổi được cô ấy, tục ngữ nói rất đúng, liệt nữ sợ trang triền. Muốn cưới được vợ, da mặt phải dày! Dù cô ấy có hờ hững với cậu, thì cậu cũng phải tươi cười đón nhận. Nhớ trước đây, tôi cũng là dựa vào chiêu này để cưới được vợ, cậu cũng biết hoa danh của tôi lúc trước, nữ nhân cùng tôi kết hôn đều không có cảm giác an toàn. Nếu tôi không lì lợm la liếm, bây giờ sẽ có con trai đáng yêu như vậy sao!" Phương Hoành nước miếng tung bay truyền thụ kinh nghiệm cưới vợ.

Đúng vậy, hắn đã kết hôn, con trai cũng đã hơn một tuổi.

"Biết mình biết ta mới có thể bách chiến bách thắng! Cậu phải thăm dò rõ ràng sở thích yêu ghét của cô ấy, như vậy khi xuống tay mới gãi đúng chỗ ngứa." Phương Hoành bưng lên cốc cà phê, thỏa mãn uống một ngụm.

Quý Hàn trước mắt sáng ngời: "Cậu nói nếu Vi Vi mang thai..... việc này có tính thành công một nửa hay không?"

"Khụ khụ....." Phương Hoành vừa mới uống một ngụm cà phê lại bị sặc, tuy rằng không có phun ra ngoài, nhưng lại sặc đến yết hầu hắn cực kỳ khó chịu.

Hắn vội vàng uống nước chanh trên bàn.

"Ha ~ " buông cái ly xuống, vẻ mặt của Phương Hoành cuối cùng cũng sống lại, hắn đánh giá Quý Hàn, phảng phất như lần đầu tiên nhận thức người bạn này, nhịn không được nói: "Tôi nói cậu có thể có hiểu biết chút không? Việc mang thai nói mang là có thể mang sao? Mệt cho cậu học y, tỷ lệ trúng xổ số một trăm vạn còn lớn hơn việc này. Tôi chính là nỗ lực nửa năm, mỗi ngày gieo giống mới có thể làm vợ tôi mang thai, cậu cho rằng làm một hai lần là có thể mang thai? Hơn nữa, dù là mang thai thì cũng có thể phá thai!"

Lời nói này làm khuôn mặt Quý Hàn lạnh xuống, thanh âm ứa ra khí lạnh nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy xóa sạch con của chúng tôi!"

Sau khi kinh hách, Phương Hoành tức giận xem thường, chỉ số thông minh của người này sao lại giảm xuống thấp nhiều như vậy? Nói giống như cô gái kia đã mang thai rồi không bằng.....

Phương Hoành trừu khóe miệng: "Có vẻ tôi đã hiểu vì sao cô gái ấy đã ngủ cùng cậu mà sau đó cũng không muốn đi theo cậu..... Cho dù là tôi, tôi cũng không muốn..... Phi phi phi, tôi cũng không muốn ngủ với cậu....."

Phương Hoành vỗ nhẹ miệng của chính mình, làm hắn tiện miệng, nói sai.....

Quý Hàn đen mặt khinh thường nói: "Cậu như vậy, cho không tôi cũng không lấy."

"Dừng lại đi người anh em, cậu còn muốn nghe tôi nói tiếp hay không?" Phương Hoành giơ tay một cái tạm dừng, hắn không muốn cùng Quý Hàn tranh cãi vô vị.

"Nói!"

"Cậu đó, trước tiên đến thăm cha mẹ cô gái ấy, nếu tốt, cậu liền không ngừng cố gắng. Nếu không ổn, tôi khuyên cậu vẫn là nên từ bỏ đi, tìm mục tiêu khác."

Phương Hoành lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ: "Cậu cũng không có ánh mắt đến mức treo trên duy nhất một cái thân cây chứ!"

"Chỉ có thể là cô ấy." Quý Hàn nói.

Phương Hoành: "....."

"Vậy được, dù sao tôi cũng đã nói đến mức này, cũng không uổng cho chúng ta từng làm bạn đại học, chính cậu suy xét rồi làm đi! Tôi đi trước, vợ tôi còn ở nhà chờ, cậu nhớ trả tiền đó!" Nói, Phương Hoành đứng dậy, nghênh ngang đi.

Để lại Quý Hàn mặt đầy khó chịu nhìn Diêu Vi cùng nam nhân khác trò chuyện vui vẻ với nhau, trong lòng oán hận cắn răng, nam nhân này nhìn chính là loại hình văn nhã bại hoại, mặc đẹp như là muốn câu dẫn cái nữ nhân nào chứ!

Càng nghĩ càng giận, Quý Hàn cực kỳ muốn đem ly cà phê trong tay hất lên mặt của nam nhân kia, bất quá làm như vậy ở nơi công cộng, chỉ sợ sẽ làm cho Diêu Vi cảm thấy hắn ấu trĩ.

Cho nên vì hình tượng, hắn nhẫn!

Quý Hàn hung hăng uống một ngụm cà phê, lại cũng không diệt được đố kỵ trong lòng.

Lại nói Diêu Vi cùng Hàn Quang Diệu bên này, Diêu Vi cũng không biết Quý Hàn cũng đến nhà hàng này, cho nên cô uyển chuyển nói với Hàn Quang Diệu, cô đã có người mình thích, hôm nay đến gặp mặt là vì không tiện cự tuyệt đề nghị của mẹ.

Hàn Quang Diệu tuy rằng mất mát, lại vẫn tỏ vẻ thân sĩ, việc này không thể miễn cưỡng.

Sau khi nói ra hết, giữa hai người tồn tại một chút xấu hổ, đúng lúc Diêu Vi nói cô có việc, phải đi trước.

"Anh đưa em đi?" Hàn Quang Diệu rất có phong độ thân sĩ hỏi.

"Không cần, em đi chút thức ăn ở trung tâm thương mại gần đây, em đi trước!" Diêu Vi cự tuyệt Hàn Quang Diệu, cầm lấy túi xách rời đi.

Hàn Quang Diệu cũng không tiện nói gì thêm, lời cự tuyệt một lần đã là đủ.

Ngồi trên ghế, trong lòng hắn có cảm giác mất mát, nếu không có hảo cảm với Diêu Vi, hắn cũng sẽ không đáp ứng mẹ mình tới gặp cô.

Diêu Vi trực tiếp thanh toán hóa đơn ở bàn số 5, một bữa cơm thôi mà cũng tốn tiền vạn, cô nhịn không được lắc đầu, xem ra loại cơm này về sau ăn không nổi.

Sau khi thanh toán xong, cô trực tiếp ra khỏi nhà ăn.

Quý Hàn vẫn luôn chú ý động tĩnh của Diêu Vi, thấy cô đi ra ngoài, liền vội vàng đứng lên, đem tiền để trên bàn rồi ra cửa.

Tuy rằng không nghe thấy Diêu Vi cùng nam nhân kia nói những gì, bất quá Quý Hàn lại rất rõ ràng biểu tình mất mát của nam nhân kia, hơn nữa Diêu Vi trực tiếp rời đi.

Làm trong lòng Quý Hàn cực kỳ vui sướng, hắn biết Diêu Vi sẽ không thích loại hình văn nhã bại hoại.

Diêu Vi đứng ở ven đường, bắt một chiếc taxi định về nhà, cửa xe bên cạnh cũng bị người khác mở ra theo, Diêu Vi kinh ngạc nhìn nam nhân đặt mông ngồi ở bên cạnh mình: "Sao anh lại ở đây ?!"

Quý Hàn nhướng mày hỏi lại: "Như thế nào? Anh không thể đến đây?"

Nói xong không đợi Diêu Vi trả lời, liền báo cho tài xế một chuỗi địa chỉ, đúng là địa chỉ nhà cha mẹ Diêu Vi.

Tài xế cũng không hàm hồ, chỉ coi là hai người quen biết nhau, sau khi lên tiếng, lòng bàn chân liền giẫm chân ga, xe liền đi ra ngoài.

Diêu Vi đến cả cơ hội phản đối cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com