ZingTruyen.Com

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 126. Công lược giáo thảo cao lãnh 9 (hơi H)

PN10003

Buổi tối, Diệp Tiêu Nhiên lái chiếc xe Benz tới đúng như hẹn.

Chỉ là khi hắn gõ cửa, không thấy có người mở cửa, đồng thời phát hiện trong phòng một mảnh đen nhánh, trong lòng dâng lên cảm giác bị lừa gạt lỡ hẹn.

Hắn không chút nghĩ ngợi đem điện thoại trong túi ra gọi cho Hứa Khanh Điềm, một bên đi tới gara.

Nhưng mà đầu kia của điện thoại lại truyền đến giọng nữ máy móc lạnh băng.....

Bên trong xe, Diệp Tiêu Nhiên ăn mặc chải chuốt tỉ mỉ lúc này cũng không biết cảm giác trong lòng mình là thế nào? Phẫn nộ? Thương tâm? Hay là có chút hưng phấn?

Hoặc là, đều có những cảm giác này.

Hắn khởi động xe, chậm rãi rời đi.

Lúc này nơi Hứa Khanh Điềm có thể đi cũng dám đi chỉ có một, đó chính là nhà cô.

Đến nỗi địa chỉ, hắn cũng đã sớm biết rõ sau khi điều tra cô.

Đừnghỏi vì sao trước kia hắn lại không biết địa chỉ nhà anh trai cô, ai sẽ có hứng thú đi quan tâm cấp dưới của cha mình ở chỗ nào chứ?

Hứa Khanh Điềm vốn dĩ cho rằng mình ngốc tại trong nhà mới là an toàn nhất, cô cho rằng Diệp Tiêu Nhiên không biết địa chỉ nhà cô, cho dù là biết thì cũng không có can đảm tới.

Cho nên khi cô đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đang ngồi cùng cha mình ở phòng khách nói chuyện, cả người đều ngốc.

Thấy cô ra tới, sắc mặt Diệp Tiêu Nhiên không có chút nào biến hóa, ngược lại cha Hứa lại có vẻ mặt oán trách nói với con gái nhà mình: "Điềm Điềm, con lớn như vậy rồi, trí nhớ sao còn kém hơn ba, mượn sách của người ta lâu như vậy còn chưa trả? Còn hại học trưởng tự mình tới cửa."

"Con không có....." Vẻ mặt Hứa Khanh Điềm sốt ruột giải thích.

Cha Hứa lại đánh gãy lời cô, phất tay nói: "Được rồi được rồi, còn không đưa Tiểu Nhiên đi tìm sách? Nửa tiếng nữa là ăn cơm, ba đã cố ý mời Tiểu Nhiên ở lại ăn tối với nhà chúng ta."

Cũng không biết là Diệp Tiêu Nhiên đã rót mê hồn canh gì cho cha Hứa, Hứa Khanh Điềm biết trước mắt nếu cứ tranh cãi thì người thiệt thòi vẫn là cô, nên đành phải ủy khuất xoay người lên lầu.

Diệp Tiêu Nhiên biểu tình nhàn nhạt đi theo phía sau, sau khi lên cầu thang, ánh mắt hắn liền vô cùng càn rỡ nhìn chằm chằm vào cái mông tròn trịa cùng hai chân thon dài trắng nõn của Hứa Khanh Điềm.

Tầm mắt nóng rực làm hai chân cô có chút nhũn ra, Hứa Khanh Điềm cắn chặt môi dưới, thầm nghĩ đây là nhà mình, gia hỏa này căn bản không có lá gan dám làm xằng làm bậy.

Hai chân nhũn ra làm Hứa Khanh Điềm đi có chút chậm, Diệp Tiêu Nhiên cũng không thúc giục, cứ thong thả đi phía sau cô, thậm chí cố ý kéo ra khoảng cách để nhìn được xuân sắc càng tốt.

Ai bảo quần áo của Hứa Khanh Điềm đa phần đều là váy, đủ loại kiểu dáng váy.....

Dưới ánh mắt nóng rực kia, Hứa Khanh Điềm đã cảm giác quần lót mình bắt đầu ướt.

Vì che giấu phản ứng mẫn cảm của thân thể, cô cắn răng bước nhanh hơn vào phòng, đi tới kệ sách tùy tiện cầm một quyển ném cho Diệp Tiêu Nhiên.

Ngữ khí giận dữ, trừng hắn: "Trả lại sách cho anh!"

Một tay Diệp Tiêu Nhiên bắt lấy sách, một tay lơ đãng khóa trái cửa phòng, nhìn cô lắc đầu nói: "Đây không phải là quyển sách mà tôi đã cho em mượn."

"Anh..... Anh anh căn bản chưa từng cho tôi mượn sách!" Hứa Khanh Điềm tức giận, không chú ý tới hành động khác của Diệp Tiêu Nhiên.

Hắn nheo mắt lại, tiến đến gần cô, nói: "Em tìm lại xem, trên kệ sách hẳn là có."

"Anh muốn làm gì?" Hứa Khanh Điềm bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.

"Tôi muốn làm em." Diệp Tiêu Nhiên nói, nhanh chóng tiến lên đè Hứa Khanh Điềm lên bàn sách ở bên cạnh.

"..... Đây là nhà tôi, anh làm sao dám..... A..... Anh dừng tay..... Còn dám làm xằng làm bậy tôi sẽ kêu người....." Hứa Khanh Điềm hoảng loạn, không ngờ tới Diệp Tiêu Nhiên thật sự dám làm như thế, cô bị bắt ghé vào bàn sách, mông nhếch cao lên, tay Diệp Tiêu Nhiên đang vuốt ve đùi cô.

"Vậy em kêu đi, anh trai em tối nay sẽ không trở về vì còn bận xã giao, đến nỗi chú Hứa..... đang ở phòng khách lầu một, nếu em kêu có thể để ba em nghe thấy, chú ấy tiến vào thấy dáng vẻ con gái mình ghé vào bàn sách, cởi sạch quần áo bị nam nhân thao, thì tôi cũng không ngại để em kêu lớn tiếng chút." Diệp Tiêu Nhiên tàn khốc nói ra những lời này, tay chạm vào quần lót đã hơi ướt, ngón tay thon dài cách quần lót ấn lên nơi riêng tư của cô.

Hô hấp hắn dần thô nặng, thấp giọng nói: "Tôi còn chưa chạm vào em mà em đã ướt, là thời điểm ở cầu thang ướt đúng không? Thật mẫn cảm, bị nam nhân nhìn thôi mà cũng ướt."

"Ân a..... Không..... Tôi không có....." Lời nói Diệp Tiêu Nhiên chính xác có tác dụng, Hứa Khanh Điềm sợ hãi người nhà của mình bỗng nhiên đi lên, tuy phòng cô cách âm rất tốt nhưng mà nếu một lúc lâu mà vẫn chưa xuống, ba cô sẽ cảm thấy kì quái.

Trong lòng Hứa Khanh Điềm lại dâng lên cảm giác kích thích khi làm chuyện xấu, cho nên dưới sự khiêu khích của Diệp Tiêu Nhiên, hoa huyệt càng ngày càng ướt.

Diệp Tiêu Nhiên đẩy váy cô lên đến hông, cởi xuống quần lót của cô treo ở cẳng chân trắng nõn, hắn cúi người hôn lên cái mông tròn trịa, liếm mút liếm láp trên đó, một tay cố định vòng eo Hứa Khanh Điềm, một tay với vào phía dưới, tìm được viên hoa hạch mà vuốt ve đùa bỡn.

"Ô..... Không cần..... Xin anh....." Mông bị đối đãi như vậy làm Hứa Khanh Điềm bất lực điên cuồng vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi loại tra tấn khoái cảm này.

"Bang!" một tiếng, Diệp Tiêu Nhiên đánh lên mông cô, trên mông lập tức xuất hiện dấu ngón tay màu hồng nhạt, hắn đứng dậy, hoa hạch đã bị ngón tay hắn xoa nắn đến sung huyết thẳng đứng, nhìn vô cùng đáng thương.

Hắn lật Hứa Khanh Điềm đã xụi lơ lại, ngồi ở trên bàn sách, tách hai chân cô ra, hoa huyệt phấn nộn lầy lội lập tức bại lộ dưới đáy mắt hắn.

"Tôi liếm nơi này cho em?" Hắn hỏi như vậy, ngón tay khảy khảy hoa hạch đã sưng to, còn đâm thọc quấy loạn ở huyệt khẩu ướt dầm dề.

"Không....." Hứa Khanh Điềm theo bản năng lắc đầu cự tuyệt, nhưng Diệp Tiêu Nhiên đã cúi đầu chôn giữa hai chân cô, đầu lưỡi đảo qua thật mạnh ở huyệt khẩu, cả người Hứa Khanh Điềm như là bị mất sáu hồn bảy phách, trong miệng phát ra tiếng nức nở.

"A a..... Không cần..... Đừng liếm nơi đó..... Tôi khó chịu..... Ô ô..... Muốn đi tiểu..... A a a....." Hứa Khanh Điềm cầu xin không có tác dụng, Diệp Tiêu Nhiên càng mạnh mẽ dùng đầu lưỡi liếm láp viên hoa hạch đã sưng to, dùng sức liếm mút.

Cơ thể của cô như là bị sét đánh không ngừng run rẩy, hoa huyệt cũng co rút kịch liệt, phun ra lượng lớn mật dịch đều bị Diệp Tiêu Nhiên uống hết, cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng nuốt của hắn.

Nghĩ đến đồ vật trong cơ thể mình cứ bị đối phương nuốt vào trong miệng như vậy, Hứa Khanh Điềm xấu hổ đến mức da thịt trên người biến thành màu hồng nhạt.

Diệp Tiêu Nhiên ngẩng đầu, bỗng nhiên đem miệng để sát vào miệng cô, trên môi truyền đến vị có chút ngọt, lúc này Hứa Khanh Điềm mới kịp phản ứng là hắn đem.....

Muốn ngậm miệng lại cũng đã không còn kịp, đầu lưỡi của hắn đã với vào trong khoang miệng mềm mại của cô, đồ vật trong cơ thể cô cũng theo vào, hương vị ngọt nị tràn ngập giữa răng môi hai người.

Đầu lưỡi Diệp Tiêu Nhiên bá đạo quấy loạn trong khoang miệng cô, cho đến khi cô đem đồ vật đó nuốt vào.....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com