ZingTruyen.Com

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 123. Công lược giáo thảo cao lãnh 6

PN10003

Sau chuyện phát sinh ở thư viện hôm nay, buổi tối Hứa Khanh Điềm cũng không vào trò chơi.

Nếu Diệp Tiêu Nhiên thật sự là 'Một đêm mãnh liệt', hắn rất có khả năng là đã nhận ra cô nên mới làm những chuyện đó.

Nếu Diệp Tiêu Nhiên không phải, vậy thì hắn là một kẻ có tâm lí biến thái, sắc lang, lưu manh.....

Hôm sau không có tiết học nên Hứa Khanh Điềm ngủ dậy có chút muộn.

Cô vừa mới đánh răng, rửa mặt xong, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, hơn nữa tiếng chuông vô cùng gấp gáp.

Hứa Khanh Điềm có chút nghi hoặc, là ai đây? Người biết cô ở chỗ này cũng không nhiều, ngoại trừ người nhà của cô, thì cũng chỉ có một hai người bạn mà thôi.

Thông qua mắt mèo, cô thấy Vệ Thần.

Hứa Khanh Điềm cảm thấy đau đầu, chuông cửa vẫn đang vang, âm thanh chói tai làm Hứa Khanh Điềm tâm phiền ý loạn, dứt khoát mở cửa.

Cô căng da đầu nhìn Vệ Thần nói: "Vệ đại ca..... Sao anh lại tới đây?"

"Người đàn ông hôm qua ôm em lên xe có quan hệ gì với em?" Vệ Thần trực tiếp hỏi.

Nếu có thể xem nhẹ sắc mặt xanh mét của hắn ta thì tốt rồi.

"Không..... Không có quan hệ...... Là bạn học....." Bước chân của Hứa Khanh Điềm lùi dần về phía sau, nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, cô có chút chột dạ chớp chớp mắt.

"Bạn học? Bạn học sẽ ôm em lên xe thân mật như vậy sao?" Vệ Thần căn bản không tin lời của Hứa Khanh Điềm, trong lời nói chứa đầy ghen ghét.

"Là bạn học....." Thấy hắn hùng hổ dọa người, Hứa Khanh Điềm rũ mắt xuống, ngăn chặn lửa giận cùng bực bội trong lòng, hắn ta cũng không phải bạn trai cô, hiện tại lấy lập trường gì tới hỏi cô những chuyện này chứ?

Không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, Vệ Thần áp chế không được đố kị trong lòng, hắn ta đột nhiên tiến lên, nắm chặt lấy bả vai gầy yếu của Hứa Khanh Điềm, nhìn chằm chằm vào cô, thanh âm trầm thấp phun từ trong kẽ răng ra: "Đêm qua có phải em đi nhà hắn ta qua đêm không?"

"..... Anh nói hươu nói vượn gì đó..... Buông em ra....." Hai vai bị kiềm chế, sức lực của Vệ Thần làm cô có chút đau, Hứa Khanh Điềm tức giận bắt đầu giãy giụa, lời chỉ trích của hắn ta đã chọc cho cô tức giận.

"Em....." Thời điểm mà Vệ Thần còn muốn nói gì đó, một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên: "Cô ấy nói anh buông cô ấy ra, anh không nghe thấy sao?"

Vệ Thần kinh ngạc, hắn ta buông tay ra, nhìn về phía thanh âm vang lên, phát hiện đó là người đã ôm Hứa Khanh Điềm hôm qua, hắn ta phẫn nộ chất vấn cô: "Còn nói chỉ là bạn học? Con mẹ nó đã tìm tới cửa luôn rồi!"

Vẻ mặt Hứa Khanh Điềm cũng mờ mịt, không để ý tới chất vấn của Vệ Thần, Diệp Tiêu Nhiên sao lại biết cô ở đây?

"Tôi là bạn trai của cô ấy, đương nhiên là có quyền lợi tới đây." Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi bước vào phòng, không chút yếu thế giằng co với Vệ Thần, hắn nheo mắt lại, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Anh là ai? Có quyền gì mà tới chỉ trích cô ấy?"

Hôm qua trở về, Diệp Tiêu Nhiên lập tức cho người điều tra Hứa Khanh Điềm, phát hiện cô căn bản không có bạn trai, người trước mặt này chẳng qua chỉ là người theo đuổi cô mà thôi, hôm qua ở thư viện nói như vậy chẳng qua là dùng để ứng phó hắn.....

Hơn nữa suy đoán của hắn cũng được chứng thực, hai tháng trước Hứa Khanh Điềm từng mua một khoang trò chơi.....

Nghĩ đến số người theo đuổi Hứa Khanh Điềm nhiều đến mức không thể đếm được, trong lòng Diệp Tiêu Nhiên không khỏi cảm thấy không vui, tâm tư dơ bẩn của nam nhân hắn biết rất rõ.

Sắc mặt Vệ Thân nghe thấy lời này của Diệp Tiêu Nhiên càng xanh mét hơn, quan hệ của hắn ta vào Hứa Khanh Điềm? Bạn của anh trai cô ấy? Hay là người theo đuổi? 

Cho dù là quan hệ nào thì cũng không bằng lập trường của một người bạn trai như đối phương.

Vệ Thần lạnh lùng nhìn Diệp Tiêu Nhiên, không nói gì, đóng cửa rầm một cái liền rời đi.

Hứa Khanh Điềm bị tiếng đóng cửa mạnh mẽ kia dọa sợ.

Trước mắt, trong phòng chỉ còn lại cô cùng Diệp Tiêu Nhiên.

Diệp Tiêu Nhiên tới gần cô, Hứa Khanh Điềm không tự giác lui ra phía sau, khẩn trương ngẩng đầu, thanh âm không đủ tự tin chất vấn: "Sao anh lại biết tôi ở đây?"

"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là tôi đã giúp em đuổi hắn ta đi, em tính toán cảm tạ tôi thế nào?"

"Tôi cũng không bắt anh làm như vậy, anh có thể đi rồi." Bị lời nói của Diệp Tiêu Nhiên làm tâm phiền ý loạn, Hứa Khanh Điềm không do dự mà hạ lệnh đuổi người, có lẽ trước khi chứng thực thân phận của đối phương, cô nên suy xét tới chuyện chuyển nhà.

"Đi? Tôi là bạn trai em." Diệp Tiêu Nhiên nhân cơ hội ôm cô vào lòng, hai tay ôm chặt lấy.

Hứa Khanh Điềm giãy giụa, phẫn nộ nói: "Tôi chưa hề đồng ý."

"Có lẽ chờ sau này em sẽ thay đổi chủ ý." Diệp Tiêu Nhiên không dao động, bế Hứa Khanh Điềm đi vào phòng ngủ.

Hứa Khanh Điềm hoàn toàn luống cuống, hắn muốn làm gì? Cô hoảng loạn thét chói tai: "Anh! Anh làm gì? Anh không được đi vào!"

Hắn ném cô lên trên giường, không để cô kịp phản ứng liền đè lên người cô.

Lúc này, ý đồ của hắn đã vô cùng rõ ràng.

"Anh buông tôi ra!" Phẫn nộ cùng kinh hoảng làm Hứa Khanh Điềm mất đi lý trí, bắt đầu liều mạng giãy giụa.

Nhưng sức lực của nữ sao có thể so với nam, thực mau cô đã bị hắn cởi chỉ còn một nội y gợi cảm màu tím trên người, sức lực cũng không còn bao nhiêu.

"Nếu vừa rồi tôi không tới, nam nhân kia cũng sẽ làm như vậy với em." Hô hâp Diệp Tiêu Nhiên dồn dập, không chớp mắt thưởng thức thân thể trắng nõn mềm mại của Hứa Khanh Điềm, tầm mắt nóng rực đảo qua từng tấc trên cơ thể cô.

"Vậy hiện tại anh làm với tôi những chuyện này thì có gì khác nhau?" Hứa Khanh Điềm phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, thân thể mẫn cảm lại dưới ánh mắt trần trụi của hắn mà nổi lên phản ứng sinh lý, tiểu huyệt nhịn không được co rút lại, mật dịch trào ra.

"Đương nhiên là khác nhau, tôi sẽ làm em cao trào trước, sau đó mới hung hăng thao lộng em, nhưng mà cơ thể em quá nhạy cảm, chuyện cao trào có vẻ là một chuyện vô cùng dễ dàng." Diệp Tiêu Nhiên vùi đầu vào cần cổ tuyết trắng của cô nói, hô hấp nóng rực phun lên da thịt tuyết trắng, từng nụ hôn rơi xuống sau tai, cơ thể mẫn cảm đã dần chuyển sang màu hồng nhạt.

Hứa Khanh Điềm bởi vì lời của hắn cùng với phản ứng vô cùng thẹn của cơ thể mà đỏ hốc mắt, cô nhịn không được khóc, nức nở ủy khuất nói: "Xin anh..... Buông tha cho tôi..... Chúng ta không thể như vậy....."

"Vì sao lại không thể? Tôi là bạn trai của em, có quyền làm với em như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com