ZingTruyen.Info

[HOÀN] BỘ LẠC DU THÚ

Chương 9 - Nguy hiểm, ái muội

YoonJimin6115

Beta: Dâu

------

Nằm trên tấm thảm lật qua lật lại ngủ không được, cuối cùng Lâm Mộc cũng ngồi dậy. Lấy ba lô nằm ở chỗ gối đầu, Lâm Mộc tìm kiếm quần áo để tắm rửa, nhờ ánh trăng, cậu đi đến bờ sông cách đó không xa. Chính là khi cậu rời đi không hề chú ý, Patrick đang nhắm mắt ngủ bỗng dưng mở mắt.

Patrick không rõ vì sao hôm nay Lâm Mộc trằn trọc không ngủ được. Không quá yên tâm nên y lặng lẽ đi theo sau Lâm Mộc.

Ánh trăng đêm nay rất sáng. Ánh trăng chiếu sáng làm cho nước sông ánh lên quang mang*. Lâm Mộc tìm địa phương tương đối bí ẩn, cậu nhìn nước sông, ngồi xổm xuống, cho tay vào trong nước, không lạnh, cậu vô cùng vừa lòng.

(*) quang mang: tia sáng tỏa ra bốn phía.

Cậu sở dĩ không ngủ được là vì muốn đi tắm. Lâm Mộc tuy rằng không khiết phích*, nhưng người ngày nào cũng tắm rửa, khiến cho từ khi tới đây cậu đều không quen. Tuy có thể chịu đựng ba ngày không tắm, nhưng trong lòng rất khó chịu, qua ba ngày liền cảm thấy cả người ngứa ngáy, đương nhiên cậu hiểu được đây là do trong lòng cậu mà thôi. Hôm nay ở trong rừng tìm đồ ăn, ra mồ hôi, trên người đã cảm thấy dính dính, thật sự muốn tắm một cái.

(*) khiết phích: quá mức yêu thích sạch sẽ. Còn được gọi là Hội chứng sợ bẩn, là một trường hợp của chứng ám ảnh cưỡng chế.

Lâm Mộc cảm thấy bốn phía yên tĩnh không người, trong lòng mặc dù có chút sợ hãi, nhưng ý muốn tắm rửa quá mãnh liệt. Cậu nhìn bốn phía, may mắn ánh trăng sáng ngời, cảnh tượng xung quanh tuy không rõ ràng, nhưng không làm cho cậu tưởng tượng ra quái thú dương nanh múa vuốt, cùng những thứ biết bay. Cho nên cậu yên tâm đem quẩn áo để trên cỏ, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Patrick đi theo Lâm Mộc đến bờ sông, thì biết Lâm Mộc muốn tắm. Tuy rằng nhìn lén giống cái tắm rửa là không có đạo đức, nhưng mỗi thú nhân đều thực hiện hành vi này mà không biết mệt, cho nên y cũng không rời đi. Mặt không đổi sắc nhìn thân thể tuyệt vời của Lâm Mộc bại lộ trước mắt mình, chính là bàn tay nắm chặt đã biểu lộ tâm trạng của y hiện giờ. Ngay lúc Lâm Mộc đem kiện quần áo cuối cùng cởi bỏ, Patrick cuối cùng lựa chọn xoay người sang chỗ khác.

Lâm Mộc đem mình cởi sạch, đương nhiên không biết phía sau gốc cây có người đang nhìn lén, cậu khoái trá nhảy xuống sông. Nước sông không sâu, chỉ tới thắt lưng Lâm Mộc, cậu khoan khoái bơi vài vòng rồi mới nghiêm túc tẩy sạch sẽ cho mình.

Ánh trăng màu bạc chiếu lên thân thể Lâm Mộc, tạo nên vẻ đẹp thánh khiết mà xinh đẹp. Chính là trong bóng tối khu rừng, một ánh mắt dâm tà đỏ lên khi nhìn thấy cảnh đẹp này.

Lâm Mộc giờ phút này vô cùng tức giận tại sao cậu lại muốn một mình đi ra tắm rửa. Cậu nhìn thú nhân trước mặt, gương mặt xấu xí, ánh mắt tà ác trắng trợn đánh giá mình. Khi hắn từng bước tới gần, Lâm Mộc cảm thấy bản thân chưa từng sợ hãi như vậy. Lâm Mộc muốn chạy trốn, muốn chạy trốn thật xa, lại phát hiện dưới ánh mắt đỏ kia, chân của cậu không thể di chuyển được.

"Patrick." Rất muốn kêu Patrick tới cứu, nhưng mà Lâm Mộc nhận thấy âm thanh của cậu không giống từ trong cổ họng phát ra.

Nhìn đối phương từng bước từng bước tới gần mình, Lâm Mộc chỉ có thể lui về phía sau, nhìn khoảng cách càng ngày càng gần. Nhìn vẻ mặt đối phương càng ngày càng ngoan lệ, chuẩn bị hướng phía mình đi tới, thân thể Lâm Mộc bắt đầu phát run, cậu đột nhiên ý thức được mình ở thế giới này là giống cái, mà thú nhân trước mắt này...

Cậu nhìn bàn tay sắp chạm tới mình, sợ hãi hô to, "Khốn khiếp*, đừng tới đây. Tránh ra, tránh ra." Lâm Mộc một bên hô, một bên lui về phía sau. Vì nước cản cho nên không lùi được bao nhiêu.

(*) bản gốc là hỗn đản: đồ khốn, khốn khiếp. Những lúc Mộc Mộc mắng yêu tui sẽ để nguyên không dịch nghen.

Giống cái xinh đẹp như vậy, trong mắt thú nhân lóe tia dục vọng.

Tại thời điểm tay thú nhân chạm vào mình, Lâm Mộc cảm thấy ghê tởm muốn nôn. 

"Patrick, mau tới cứu ta." Lâm Mộc không biết vì sao dưới tình huống như vậy lại nghĩ tới Patrick, trong lòng cậu cảm thấy chỉ cần ở bên người Patrick chính là an toàn, cậu thật hối hận bản thân đi một mình.

Thú nhân không thèm để ý Lâm Mộc đang giãy dụa.

"Hắc hắc, ngươi chạy không thoát đâu." Đây là câu nói đầu tiên của thú nhân xa lạ, cũng là câu nói cuối cùng.

Lâm Mộc nghe được tiếng rống giận dữ của Patrick, tiếp theo là tiếng gầm gừ, gào thét, cuối cùng hết thảy đều quay về yên tĩnh.

Sau khi Patrick cắn chết thú nhân kia, thấy Lâm Mộc đem thân mình vùi sâu vào trong nước, ảo não hận không thể giết mình. Tại sao y có thể phạm vào sai lầm như thế này, y vậy mà không phát hiện khí tức của thú nhân xa lạ.

Y kéo Lâm Mộc từ trong nước ra, gắt gao ôm vào trong ngực.

"Buông, đồ khốn, buông." Lâm Mộc liều mạng giãy dụa, vừa đá vừa đánh.

Patrick tùy ý Lâm Mộc tung quyền cước đối với mình. Y biết hiện tại Lâm Mộc vẫn còn đang lâm vào sợ hãi, y chỉ có thể đem người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về, trấn an cậu, để cho cậu không cần sợ hãi nữa.

Lâm Mộc thật sự bị dọa sợ, nghĩ đến việc Patrick không đuổi tới, chuyện tình sắp sửa xảy ra với mình, thân thể nhịn không được run rẩy, nước mắt không chế được mà rơi xuống. Hắn hung hăng cắm bả vai Patrick, tuy rằng biết đây không phải là lỗi của Patrick, nhưng cậu cần phải phát tiết.

Khi Patrick thấy thân thể trong ngực run rẩy, ánh mắt hung ác nhìn thú nhân bị y cắn chết trên bờ sông, y cảm thấy nên xé xác ra mới bình ổn được lửa giận trong lòng. Tại sao có thể thương tổn cậu?! Ai cũng không được!

Máu tươi trong miệng làm Lâm Mộc bình tĩnh lại, cậu nhìn bả vai bị mình cắn, không dám nhìn mặt Patrick.

Lúc này cậu chú ý tới vài người bên bờ sông, bọn họ là do âm thanh gào thét mà tới. Không biết làm sao liền đem đầu chôn ở trong ngực Patrick.

Thời khắc chú ý tới nhân nhi trong ngực, Patrick bắn ánh mắt hình đao tới những người vướng bận trên bờ. Đám người trên bờ tiếp thu ánh mắt bất mãn của Patrick chỉ có thể mang theo nuối tiếc rời đi, cũng thông mình kéo luôn thi thể vướng bận đi luôn. Chính là trong lòng nhịn không được nói thầm, tuy rằng bọn họ không giúp được, nhưng tốt xấu bọn họ cũng là đến hỗ trợ đó. Muốn nhìn chút cũng không cho sao. Vừa rồi lão đại ôm Lâm Mộc trơn bóng, đúng không, đúng không! Vì thế Patrick bị những người này ghen tị.

Nói tiếp bên này.

Lâm Mộc thấy mấy người kia đi rồi, nhỏ giọng kêu Patrick buông mình ra. Patrick vốn định ôm cậu lên, nhưng nhìn thấy lỗ tai cậu hồng hồng, tâm tình tốt đáp ứng cậu.

Sau khi được buông ra, Lâm Mộc mới ý thức được mình vẫn còn đang lõa thể, hơn nữa phía sau có ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm làm cậu thẹn thùng. Đáng giận Patrick, ngươi không thể quay sang phía khác sao? Cậu trong lòng oán giận, đi lên bờ.

Việc này không thể trách Patrick được, mặc cho ai thấy người bản thân ái mộ cùng mình "thẳng thắn thành thật đứng cùng chỗ" đều nhịn không nhìn thì chính là thánh nhân, mà Patrick không phải thánh nhân, cho nên y nhìn là điều hợp lý.

Lâm Mộc thấy Patrick không có ý xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn y, sau đó nghiến răng mặc quần áo.

Thấy Lâm Mộc khôi phục bình thường, Patrick quyết tâm đi đến bên cạnh.

"Hừ, Patrick tuyệt đối là một hỗn đản. Có cái gì đẹp, sắc lang." Tuy âm thanh của Lâm Mộc nhỏ như muỗi, nhưng thính lực Patrick phi phàm hiển nhiên nghe thấy, ở trong lòng nở nụ cười. Y đi đến chỗ Lâm Mộc đã thay xong quần áo ôm lên "Ta là xà, không là lang."

"Bỏ ta xuống, ta cũng không phải tiểu hài tử. Tự mình đi." Đối với việc Patrick dùng tư thế ôm hài tử rất bất mãn. Vặn vẹo thân thể muốn y buông mình xuống.

Patrick dùng tay vỗ vỗ mông Lâm Mộc đang ngồi trên cánh tay y, ý bảo thành thật ngồi, Lâm Mộc thành thật ngồi. Lâm Mộc trừng mắt liếc y một cái nhưng không hề có lực sát thương.

Mặc kệ y, Lâm Mộc dùng hai tay ôm cổ Patrick, đầu dựa lên bả vai y nghỉ ngơi. Trở lại nơi bọn họ nghỉ ngơi, Lâm Mộc đã muốn ngủ.

Patrick nhìn chỗ ngủ của Lâm Mộc, lại nhìn giường của mình đã trải bên cạnh, Patrick dứt khoát quyết định đem chỗ ngủ của bọn họ hợp lại thành một. Đem chỗ ngủ của hai người trải cùng một chỗ, nằm trên da thú, ôm Lâm Mộc trong ngực, Patrick cảm thấy biểu hiện rõ ràng một chút cũng không có gì không tốt.

Dưới khí tức quen thuộc vây quanh, Lâm Mộc một đêm vô mộng, ngủ rất ngon. Chính là khi cậu tỉnh phát hiện mình ngủ trong ngực Patrick liền không bình tĩnh được nữa, cậu giẫy dụa muốn ngồi dậy, nhưng Patrick ôm rất chặt.

"Hỗn đản!" Lâm Mộc trong lòng thầm mắng một tiếng.

Mặt Patrick khi ngủ không có cứng ngắc như lúc tỉnh, Lâm Mộc nhìn mặt Patrick. Không thể không thừa nhận, bộ dạng của Patrick thật sự rất anh tuấn. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, ở hiện đại nhất định sẽ mê hoặc không ít cô gái. Khuôn mặt này nếu đi quay phim sẽ nổi tiếng cực kỳ. Lâm Mộc đùa dai muốn vươn tay nắm mũi y, Patrick lại đột nhiên trở mình, hai người biến thành mặt đối mặt.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt.

"Bang bang..." Lâm Mộc cảm thấy mình bị bệnh, tại sao tim lại đập nhanh như vậy? Lâm Mộc si mê nhìn người trước mắt. Đối phương lại đột nhiên mở mắt.

"Ngươi muốn xem tới khi nào?" Patrick trong mắt đầy ý cười.

"Ngươi vẫn luôn tỉnh sao?! Đáng giận." Nghĩ đến đối phương biết mình nhìn y đến choáng váng, Lâm Mộc thẹn quá thành giận. Cậu nâng nắm tay lên muốn đánh, lại bị Patrick nắm bắt lấy. Hai người không hề chớp mắt nhìn đối phương, không khí ái muội giữa bọn họ càng ngày càng lan tỏa.

"Hai người đang làm gì vậy?" Một thanh âm xuất hiện.

Mischa ghé vào trên thảm của hai người, dùng ánh mắt nghi hoặc quét tới quét lui trên người bọn họ.

"Hả?" Đang muốn tức giận Lâm Mộc đột nhiên tắt lửa. Casso đầu cũng duỗi lại đây, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người. Lâm Mộc cảm thấy mặt mình nhất định bị thiêu cháy, nóng quá đi. Cậu cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của Patrick, cho nên dùng sức trừng mắt nhìn y một cái. Chính là ánh mắt long lanh khiến cho Patrick nhộn nhạo.

Đẩy Patrick ra, Lâm Mộc đứng lên, vội vàng nói sang chuyện khác hỏi: "Mischa, ngươi thấy cây sơn tra hôm qua ta nấu cho ngươi như thế nào?"

"Ân, cái kia thật hiệu quả a, cháu hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều. Cũng không ho khan nữa." Nghĩ đến quả ngọt ngào ngày hôm qua dùng để trị liệu, Mischa cũng rất cao hứng. "Hôm nay chúng ta cũng đi tìm chứ? Ngày hôm qua chỉ tìm một hướng, còn rất nhiều nơi chưa đi nha."

Casso cùng Cầu Cầu cũng nghiêng đầu mong chờ nhìn cậu, ở trong lòng chúng nó, chỉ cần Lâm Mộc đi vào rừng rậm tìm thức ăn, chúng nó liền có thể ăn ngon.

"Được, mùa mưa cũng sắp đến. Tìm nhiều thức ăn cũng tốt." Nghĩ mùa mưa sắp tới, Lâm Mộc mong chờ các thú nhân đi tìm chỗ ở mau về.

Sau sự tình phát sinh ngày hôm qua, Patrick liền quyết định không để cho Lâm Mộc một mình hành động. Trong mắt y, vài tiểu hài tử này đi theo cũng giống như không ai đi theo, cho nên y thấy thú nhân đi săn vẫn chưa trở về, liền nói: "Ta đi cùng các ngươi."

Lâm Mộc vừa định phản đối, Patrick liền lôi kéo tay cậu nói: "Nghe lời, như vậy tương đối an toàn." Lâm Mộc thấy mình rất không kiên định. Patrick giảm nhẹ âm thanh cậu liền thỏa hiệp. Chính là tay còn bị đối phương nắm khiến Lâm Mộc thật sự không được tự nhiên, tránh mấy lần đều không thoát liền đơn giản theo ý y.

Thấy Lâm Mộc thỏa hiệp, Patrick cảm thấy hôm nay thật sự là một khởi đầu tuyệt vời.

-Hết chương 9-

Tui tìm được hai hình về sơn trà. Loại màu đỏ hầu như chỉ thấy ở Trung thôi. Còn màu vàng thì đi trên đường Xa Lộ Hà Nội hay thấy bán.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info