ZingTruyen.Info

[HOÀN] BỘ LẠC DU THÚ

Chương 67

YoonJimin6115

Có ý tưởng thì phải thực hiện.

Ngày hôm sau Patrick tập trung mọi người lại nói ra tính toán nuôi động vật, bởi vì đã có ao cá rồi nên cũng không giống như trước kia thấy nuôi động vật là chuyện kì quái, dù sao lúc trước muốn ăn phải đi săn, đây là ý tưởng trực tiếp nhất, đột nhiên có người nói nuôi động vật đương nhiên sẽ không hiểu. Nhưng đây cũng không gây trở ngại bọn họ sùng kính tộc trưởng cùng tín nhiệm Lâm Mộc, cho nên có ao cá rồi cũng tự nhiên tiếp nhận ý tưởng nuôi một ít động vật ngoan hiền. Sau đó liền tốp ba tốp năm cùng thảo luận nên nuôi con gì.

Thật ra Lâm Mộc rất muốn nuôi trâu và dê, không nói trâu nhiều thịt, chỉ nghĩ tới việc mùa đông có thể uống canh thịt dê nóng hầm hập cũng làm cho Lâm Mộc vui vẻ. Nhưng mà con vật giống như trâu và dê cậu còn chưa thấy qua, không biết thế giới này có không.

Lâm Mộc nói cho Patrick biết một ít đặc thù của trâu và dê, cậu đương nhiên biết những con vật ở kiếp trước có tên khác ở thế giới này. Cho nên cậu kể lại cho Patrick nghe trâu lớn nên mọc sừng ra sao, mũi trâu lớn thành cái dạng gì, sau đó tiếng kêu thế nào, tiếp đó Patrick nói cho cậu biết có một loài động vật có thể tích to lớn gọi là thú sừng con rất phù hợp với miêu tả của Lâm Mộc, về phần động vật khác, Patrick cảm thấy y hình như đã thấy rồi, nhưng loài động vật tên 'dê' trong miệng Lâm Mộc lại không muốn đi bắt.

Patrick nói tình huống đó với Lâm Mộc "Mộc Mộc, thịt của con 'dê' kia rất khó ăn, hương vị cũng khó ngửi." Nói xong nhịn không được nhíu mày, có thể nghĩ Patrick đã ăn thử rồi.

Lâm Mộc nở nụ cười "Thịt dê ngon lắm, mặc dù hơi có mùi, nhưng nếu xử lý tốt thì tuyệt lắm, yên tâm, có cơ hội em làm cho anh ăn, anh nhất định sẽ thích."

Patrick muốn nói, cho dù Lâm Mộc làm có khó ăn đi nữa, y cũng sẽ rất thích, tuy Lâm Mộc chưa bao giờ làm ra món khó ăn.

"Hôm nay chúng ta bắt con thú sừng cong, lại bắt con dê xem có giống như em nói không."

Lâm Mộc gật đầu "Em đi chuẩn bị nguyên liệu nấu thịt dê."

Patrick thấy Lâm Mộc để bụng chuyện thịt dê như thế, cũng chuẩn bị tinh thần cố gắng ăn thịt dê. Lâm Mộc thích thì chắc hương vị không tệ, y có tin tưởng vào điểm ấy.

Patrick mang người đi bắt động vật, Lâm Mộc về nhà chuẩn bị. Mà lúc này hai đứa nhóc kia cũng đi cùng. Cầu Cầu trực tiếp nhảy vào trong lòng Lâm Mộc.

Lâm Mộc ôm Cầu Cầu trong tay nâng nâng "Cầu Cầu, mày lại béo lên rồi."

Cầu Cầu đã có thể thản nhiên nhận chuyện chủ nhân hay lấy cân nặng của nó mà cười, cũng không giống như lần đầu tiên hô phải cần giảm béo.

Cầu Cầu dùng đầu cọ cọ tay Lâm Mộc "Xèo xèo......"

"Được rồi, về nhà cùng tao." Lâm Mộc thầm than trong lòng, vật nhỏ này chỉ có lúc muốn ăn ngon mới nhớ tới chủ nhân, đúng là nhóc không có lương tâm. Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng khi Cầu Cầu nằm trong lòng cậu làm nũng cậu vẫn rất thích.

Đối với việc Cầu Cầu không tìm đến Lâm Mộc, thật ra là do Lâm Mộc hiểu lầm Cầu Cầu. Không phải nó không muốn quấn quýt Lâm Mộc, mà là do Patrick không cho phép. Tuy vẻ ngoài của Cầu Cầu là con thú nhỏ bé cực moe, nhưng cũng là thứ hấp dẫn đi lực chú ý của Lâm Mộc, Patrick không thích bọn nó lắc lư trước mặt Lâm Mộc nhiều.

Lâm Mộc ôm Cầu Cầu đi, Hoàng Viễn cũng đi theo.

Hoàng Viễn nhìn thấy Lâm Mộc lập tức nhấc tay tỏ vẻ "Là Patrick bảo tôi tới, Ryan đi với anh ta bắt động vật, y nói giữa trưa bọn này đến nhà cậu ăn cơm." Đến bây giờ Hoàng Viễn còn cảm thấy lời mời đến nhà ăn cơm của Patrick giống như không thật, hắn không rõ vì sao Patrick lại nguyện ý để hắn tới nhà ăn cơm, nghĩ lại lúc đó hắn kinh ngạc lắm, nhưng mà bây giờ Hoàng Viễn cũng không cần nghĩ vì sao Patrick mời hắn đến ăn cơm, có ăn là được.

Lâm Mộc nghe là Patrick mời hắn tới, trong lòng rất vui vẻ, dù sao Patrick ghét bỏ việc Hoàng Viễn hay đến ăn cơm làm cho cậu cảm thấy ngại, nhưng hiện tại Patrick nguyện ý để cho hắn ta đến nhà ăn cơm là chuyện tốt.

Thật ra Patrick cũng không ghét Hoàng Viễn, chỉ là y không thích có người quấy rầy đến y và Lâm Mộc thôi.

Do bọn họ còn đi săn thú còn chưa trở về, tự nhiên cũng không có nhiều thứ cần xử lý, chuẩn bị gia vị xong, rửa sạch rau xanh, hai người không có chuyện gì nên ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Hai người nói một ít chuyện từ lúc họ đến đây, nói một ít chuyện ở thế giới kia, Hoàng Viễn đã không còn bộ dáng hi hi ha ha như lúc trước, hắn nhìn Lâm Mộc hỏi "Cậu có từng nghĩ muốn trở về thế giới kia không?"

Lâm Mộc không hề do dự lắc đầu "Không."

"Bởi vì Patrick?" Hoàng Viễn thấy Lâm Mộc không lưu luyến thế giới kia chắc do có vợ ở đây rồi.

"Cũng có nguyên nhân vì anh ấy, nhưng phần lớn là tôi không có lưu luyến gì thế giới kia." Lâm Mộc nhìn Hoàng Viễn "Vậy còn anh?" Dù sao không phải ai trải qua chuyện như vậy mà lại không hề lưu luyến thế giới kia.

Hoàng Viễn thở dài "Thế giới kia cũng không có gì để tôi lưu luyến, tôi không có người nhà, tôi bỗng nhiên biến mất cũng chỉ có mấy người bạn của tôi sẽ lo lắng, nhưng thời gian trôi qua bọn họ cũng sẽ không còn nhớ tới tôi, thời gian trôi qua lâu nữa còn ai nhớ tới không tôi không cũng đoán được. Nhưng dù sao tôi vẫn muốn trở về, đó mới là thế giới quen thuộc của tôi. Tôi cố gắng lâu như vậy cũng sắp thành công, trong lòng tự nhiên không cam tâm. Nhưng mà tôi biết sẽ chẳng trở về được, nói cho cùng tôi cũng chẳng phải là người có vận khí xuyên đến xuyên đi."

Lâm Mộc vỗ vai Hoàng Viễn "Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng mà anh nên nghĩ lại, thế giới này cũng tốt lắm. Nhất là thân phận hiện tại của anh, tuy điều kiện cuộc sống không tốt lắm, nhưng trừ bỏ cái đó thì thế giới này cũng tốt lắm mà!"

Hoàng Viễn gật đầu, không phủ nhận thế giới này làm cho hắn thoải mái.

"Thế giới này sẽ không có ai khinh thường, không ai tính kế, không ai cương quyết bắt anh đi làm việc anh không thích, càng không ai hiểu ý lại muốn anh đi chết, không phải sao?"

Hoàng Viễn nhìn Lâm Mộc cười với hắn, nhưng tươi cười này mang theo tia đau buồn.

"Cậu?"

Nhìn ánh mắt lo lắng của Hoàng Viễn "Không có việc gì, chỉ đột nhiên nghĩ tới chuyện trước kia, nhưng đều đã trôi qua lâu rồi."

Hoàng Viễn cười hì hì "Ừ, đều cách rất xa, đều cách một thế giới luôn."

Lúc này Sacha chạy tới, vui vẻ nói "Bọn họ đã trở lại, mau đi xem đi, bọn họ bắt về nhiều động vật lắm."

Sacha là đặc biệt chạy tới thông báo cho bọn họ.

Lâm Mộc cũng bị chuyện Sacha nói cuốn hút cười nói "Chúng ta đi xem đi" Sau đó kéo Sacha còn đang thở hổn hển chậm rãi đi.

Thời điểm mấy người này đi đến quảng trường, chỉ thấy rất nhiều động vật bị cột chắc, có lớn có bé, mà Lâm Mộc tự nhiên đi đến chỗ trâu và dê, vừa tìm đã nhìn thấy thân ảnh chúng nó.

Cậu không có thất vọng nhìn thấy trâu và dê. Thân hình của trâu to gấp đôi so với ở thế giới trước, mà thể hình của dê lại rất bình thường.

Lâm Mộc nhìn thấy Patrick liền đi qua, Hoàng Viễn cũng đi tìm Ryan.

Patrick thấy Lâm Mộc đến, cười chỉ vào con dê đang bị trói kia "Đây có phải là dê mà em nói không?"

Lâm Mộc nhìn con dê đen kia gật đầu "Đây là do anh bắt?" Nếu là Patrick bắt thì hôm nay có thịt dê ăn.

Patrick không phụ kỳ vọng gật đầu.

"Vậy anh đem nó đi giết đi, giữa trưa chúng ta ăn thịt dê."

Patrick lại lắc đầu "Con này không thể ăn."

Lâm Mộc khó hiểu hỏi "Vì sao không thể ăn, chẳng lẽ động vật bắt được lần này phải nuôi hả?"

Patrick lắc đầu "Trong bụng con dê này có con."

Lâm Mộc nhìn bụng con dê chẳng to kia "Nhìn không ra, làm sao anh biết được?"

Patrick nói "Bản năng của bọn anh làm cho bọn anh biết được."

Lâm Mộc gật đầu, nếu con dê này đang mang thai thì không thể ăn, cậu còn muốn nuôi dê con nữa a. Nhưng mà hiện tại không thể ăn thịt dê, cậu hơi thất vọng.

Thấy sắc mặt thất vọng của Lâm Mộc, Patrick lập tức nói "Ryan cũng bắt một con, giữa trưa chúng ta vẫn có thể ăn thịt dê." Thấy Lâm Mộc chờ mong ăn thịt dê như vậy, tự nhiên Patrick không thể để cậu không ăn được.

Nguyên liệu mà cậu chuẩn bị có đất dùng võ, Lâm Mộc rất vui vẻ. Sau đó đi theo Patrick nhìn các loại động vật mà bọn họ bắt được, quyết định nuôi loại nào xong, đám động vật còn lại thì mọi người chia nhau. Do con dê đen kia mang thai nên tránh được một kiếp, Lâm Mộc chuẩn bị nuôi nó. Cậu cũng chẳng có tính toán nuôi nó ở nhà, dù sao mùi của nó cũng chẳng được ai thích.

Lâm Mộc bảo Patrick đóng một cái cọc gỗ ở sau nhà, buộc con dê ở đó, hơn nữa cỏ ở đó mọc cao, rất thích hợp nuôi dê ở đó.

Thời điểm Hoàng Viễn cùng Ryan đi tới xách theo thịt dê đã được rửa sạch sẽ, bởi vì Hoàng Viễn yêu cầu, nên ruột dê không có bị ném đi, mà được Ryan rửa sạch sẽ. Hoàng Viễn muốn ăn, Ryan cũng không ngăn cản.

Hoàng Viễn cũng chẳng giúp được gì khi nấu cơm, hắn chỉ biết mỗi rửa rau, rửa thức ăn. Mà Ryan tuy muốn giúp đỡ thuận tiện học nấu ăn, nhưng Patrick không cho hắn cơ hội.

Lâm Mộc bảo Patrick thái thịt dê, cậu nhìn thịt dê đã được thái rồi, nghĩ nấu món gì.

Không thể thiếu món canh thịt dê, thịt dê thơm cay, thịt dê nướng, thịt dê hầm, thịt dê xào hẹ tây.

Lại đun chút xương dê, nhưng mà cần thời gian hơi lâu, có thể ăn lúc chiều. Mà đầu dê, bụng dê, ruột dê, gan dê, phổi dê gì đó thì buổi tối làm, còn có thể cho người khác nếm thử.

Lâm Mộc nghĩ xong món ăn mặn, tự nhiên cũng làm món ăn chay.

Hoàng Viễn dùng rau xà lách cuốn thịt dê nướng ăn vui vẻ, mà Ryan cùng Patrick kinh ngạc thịt dê này vậy mà cũng ăn ngon đến vậy.

Ăn xong thức ăn, cuối cùng uống chén canh thịt dê, nếu không phải quá no thì rất thỏa mãn.

Lâm Mộc ăn xong thuận tiện bảo Patrick và Ryan đem một ít thịt dê vừa làm xong thừa dịp nóng đưa cho bọn Linie, cũng để cho bọn họ nếm thử, thịt dê ăn nóng mới ngon.

Bởi vì do Lâm Mộc bảo Patrick tặng thức ăn, có nhiều người thích ăn thịt dê, bọn họ nhất trí cho rằng nên nuôi thêm nhiều dê vào.

Sau khi bọn họ ăn cơm trưa xong, các thú nhân nghỉ ngơi một lúc bắt đầu làm chuồng nuôi dưỡng.

Chuồng nuôi dưỡng cũng chẳng phải nơi để ở, tự nhiên sẽ đơn sơ hơn. Lâm Mộc, Hoàng Viễn công hiến ra một ít chuồng trâu, chuồng dê, chuồng gà, lồng thỏ mà lúc trước hai người biết, ngày hôm sau những thứ này đều được làm xong, chỉ chờ bọn họ bắt động vật vào nuôi.

Mà chuyện nuôi dưỡng động vật, đại bộ phận là giao cho thú nhân, mà đám người Lâm Mộc thích giúp đỡ nuôi nấng cũng sẽ không ngăn đón, các thú nhân cho rằng đám người Lâm Mộc cũng chỉ vì thấy mới mẻ mới đút một chút, thời gian dài sẽ không chú ý nữa, cũng không nên để mệt bọn họ.

Sau khi bọn họ nuôi dưỡng động vật vào quỹ đạo, Lâm Mộc chủ yếu cố gắng bắt đầu dệt vải. Thời tiết càng ngày càng lạnh, cậu phải nhanh chóng dệt nhiều vải mới được, hơn nữa Hoàng Viễn cũng theo cậu học, còn uy hiếp nếu hắn không dệt vải thì cậu sẽ không giúp hắn đâu, cậu còn muốn làm áo sơ mi cho Patrick nữa kìa.

Hoàng Viễn đương nhiên thỏa hiệp, hắn cũng muốn mặc quần áo làm bằng vải.

----------

Min: thịt dê có tác dụng trợ dương đó nha....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info