ZingTruyen.Com

[HOÀN] BỘ LẠC DU THÚ

Chương 34

YoonJimin6115

Patrick gắt gao ôm lấy Lâm Mộc, hôn lên mái tóc mềm mại của hắn.

"Đáp ứng ta về sau đừng tùy hứng như vậy. Ta biết Casso không dám một mình mang ngươi ra ngoài. Tự nhiên là do ngươi ép buộc nó. Mộc Mộc, ngươi rất không có ý thức nguy hiểm, thế giới này bất đồng với nơi đó của các ngươi."

"Ta sẽ không có lần sau." Lâm Mộc cam đoan, "Hôm nay ta rất sợ hãi. Patrick, ta phát hiện có thú nhân săn thú ở ngọn núi này."

Patrick gật đầu, "Thú nhân vào mùa mưa sẽ ra ngoài, ngọn núi này lớn như vậy, tự nhiên là sẽ có thú nhân tới nơi này."

"Vậy không sao chứ? Không lo lắng sẽ có thú nhân phát hiện ra nơi này của chúng ta sao?" Hắn lo lắng hỏi "Chúng ta đem lối ra vào sơn cốc lấp lại đi. Ta hôm nay ở nơi đó suýt nữa bị phát hiện."

Thấy Patrick nghe thấy hắn nói suýt nữa bị phát hiện mà nhíu mày liền vội vàng cam đoan lần nữa "Đây là lần cuối cùng, ta cam đoan!"

Có lẽ việc Lâm Mộc cam đoan có chút hiệu quả, sắc mặt Patrick khôi phục bình thường.

"Cửa sơn cốc không cần lấp, đó là dành cho các ngươi xuất cốc. Tuy có thể cho dực thú mang các ngươi ra ngoài, nhưng giống cái có bạn lữ không thể tùy tiện ngồi lên thú hình thú nhân khác. Hơn nữa nếu xảy ra chuyện gì còn có thể lưu cho các ngươi một con đường." (dực thú = thú biết bay)

"Vạn nhất bị phát hiện thì như thế nào? Hôm nay nếu bọn họ cẩn thận điều tra một chút liền sẽ phát hiện cửa sơn động."

Patrick kéo chăn đơn đắp lên vai Lâm Mộc, "Ta kêu rất nhiều rắn độc thủ trong sơn động, cho dù bị người khác phát hiện cũng không cần lo lắng."

"Rắn độc? Ngươi sẽ không phải nói cho ta biết, trong cái sơn động kia khắp nơi đều là rắn độc chứ?" Lâm Mộc nghĩ tới âm thành sàn sạt kia, nghĩ đến ở trong bóng tối đều có các loại rắn độc nằm, nhịn không được rùng mình.

"Nếu người ta trú mưa, sẽ không ngộ thương chứ?" Dù sao sơn động kia rất dài, người ta không hướng vào bên trong tìm tòi nhưng ngoài ý muốn tiến vào liền sẽ không phải chết oan uống bởi đám rắn độc này?

"Ta chỉ ở phần sau sơn cốc mới phóng rắn độc, nếu bọn họ vi phạm đám rắn kia mới cảnh cáo, nếu không xông vào đám rắn kia sẽ không công kích."

Lâm Mộc cảm thấy làm như vậy thực hợp lý, nghĩ đến Patrick có thể kêu gọi về một đám rắn liền thấy thần kỳ, "Làm sao ngươi gọi được chúng nó? Ý ta là đám rắn kia, chẳng lẽ bọn nó trời sinh nghe lệnh ngươi, ngươi có thể cùng bọn nó giao lưu, cho bọn nó chỗ tốt bọn nó mới giúp cho?"

"Vô luận loài động vật nào cũng đều chú trọng cường giả vi tôn, ta mạnh hơn bọn nó, bọn nó sẽ nghe ta."

"À, thì ra là thế. Còn tưởng rằng ngươi có ngự xà thuật chứ? Nói như vậy ngươi có thể giao lưu với chúng nó?"

Patrick gật đầu, nhìn bộ dáng người này ánh mắt sáng ngời đối với cái gì cũng tò mò, sủng nịnh mà xoa xoa tóc hắn.

"Đừng xoa, kiểu tóc đều loạn." Đẩy tay Patrick ra, Lâm Mộc hỏi tiếp "Ngươi có thể giao lưu cùng bọn nó, vậy bọn nó đều thông minh sao? Bọn nó có thể nghe hiểu ngôn ngữ thú nhân chứ?"

"Chỉ một ít loài rắn có thể, đại bộ phận thì không."

Lâm Mộc gật đầu "Cũng phải vậy chứ, nếu không thì cảm thấy giống như yêu quái." Lâm mộc đột nhiên nghĩ tới "Vậy về sau ta không thể ăn thịt rắn sao?"

Patrick nhìn hắn một cách kỳ quái "Muốn ăn ngươi liền ăn."

"Như vậy sao được, bọn nó dù sao cũng có chút gì đó liền quan tới loài của ngươi. Ha hả."

"Ta là thú nhân còn bọn nó là thú."

Lâm Mộc cười "Ta hỏi ngươi, có phải rắn càng độc càng thì càng thông minh?"

Patrick gật đầu, "Rắn càng độc, cơ hội sống sót càng cao. Cho nên tuổi khá lớn đều là rắn cực độc."

"Vậy có nghe lời hay không, có thể cho ta làm sủng vật không?"

Patrick nhìn Lâm Mộc, trong đầu sao mà có nhiều ý tưởng mới mẻ vậy chứ. Bất quá ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu có rắn độc bên cạnh hắn, vậy sẽ an toàn hơn.

"Ta sẽ giúp ngươi lưu ý."

"Thật sự có thể sao?! Ta vốn chỉ thuận miệng thôi. Bất quá có thể tìm một con rắn độc mấy trăm tuổi làm sủng vật của ta thật sự là rất khốc. Cầu Cầu kia đều thành của người khác rồi."

Patrick rời giường, "Ngươi nghỉ ngơi đi, cơm trưa ta đưa đến trong phòng cho."

"Không, hôm nay ta tìm được thứ tốt. Muốn làm đồ ăn ngon cho các ngươi."

Patrick nghe hắn nói vậy cũng muốn đưa đồ vật cho Lâm Mộc "Ta cũng có đồ vật cho ngươi, ngươi đi ra ngoài xem đi." Y đứng bên giường chờ.

"Cái kia, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn thay quần áo."

"Ngươi thay đi, ta chờ." Nói xong khoanh tay đứng một bên ung dung nhìn.

Lâm Mộc không nói gì, "Đừng tưởng rằng ngươi đứng ở đó ta sẽ không có biện pháp." Nói xong vươn tay lôi ba lô của hắn lại, trong ba lô còn một bộ quần áo.

Đem quần bò cùng áo sơ mi kéo vào ổ chăn, sau đó sờ soạng mặc vào. Dù sao chăn đơn cũng lớn, hắn có thể mặc được.

Thành công đem quần áo mặc vào, Lâm Mộc hất cằm dạt dào đắc ý ra ngoài.

Patrick ở phía sau lắc đầu cười rồi đuổi kịp.

Lâm Mộc vừa ra khỏi phòng liền khôi phục trạng thái bình thường, hắn cùng Patrick đi tới đại sảnh, vừa đi vừa hỏi "Ngươi tìm cho ta cái gì?"

"Ở phòng chứa đồ, đi xem rồi sẽ biết."

Hai người đi vào phòng chứa đồ, vừa lúc bọn Phil cũng đang đem đồ dùng cho nhà bếp lấy ra. Lâm Mộc cho bọn họ ánh mắt yên tâm sau đó cùng Patrick nhìn đồ vật tìm cho hắn.

Patrick lấy đồ vật trong sọt ra cho hắn nhìn "Chính là cái này."

Lâm Mộc nhận lấy, giống một loại trái cây. Hình dạng lớn còn mang vân tay, mỗi một trái đều dài bốn mươi lăm cm, màu sắc.... màu sắc lại là màu lam kì lạ.

"Đây là cái gì? Nhìn rất tốt."

Patrick dùng thạch đao giúp hắn mở ra, hương vị kích thích liền nhẹ nhàng tản ra.

"Quả ớt!" Lâm Mộc không dám tin "Ngươi thật sự tìm được quả ớt, thật tốt quá!" Lâm Mộc cao hứng hôn hắn một chút. Sau đó quay đầu lại nhìn, hoàn hảo không có ai.

Nghĩ đến lại tìm được một loại nguyên liệu nấu ăn, Lâm Mộc liên rất là cao hứng, bất quá nhìn quả ớt trong tay khóe miệng nhịn không được co rút, quả ớt này biết dị đủ lớn.

Cúi đầu ngửi ngửi, thực nồng, hẳn là cay đủ mười phần.

"Nếu chúng ta đã tìm được quả ớt, vậy giữa trưa liền ăn lẩu đi. Trời mưa như vậy, nơi nơi đều ẩm ướt, ăn chút cay cũng thoải mái."

Patrick không hiểu những lời đó, "Tất cả đều nghe lời ngươi."

Nếu quyết định thì tự nhiên phải nhanh làm, thật ra ăn lẩu thì tiện hơn.

Hắn cầm tỏi, để Patrick lấy chút ớt đi ra phòng chứa đồ.

Đi đến trước mặt bọn Phil, Lâm Mộc nói với bọn họ "Hôm nay chúng ta đổi dạng ăn, hôm nay chúng ta ăn lẩu. Các ngươi chỉ cần rửa nguyên liệu là được."

Đối với việc nấu ăn, bọn họ luôn luôn nghe Lâm Mộc, nghe thấy hôm nay đổi dạng ăn bọn họ mang theo chờ mong đi làm việc.

Lâm Mộc tìm hai thú nhân giúp đỡ thái thịt thành lát, Patrick không có việc gì tự nhiên cũng giúp đỡ. Thú nhân có thể ăn như vậy, bọn họ phải làm nhiều mới được.

Nhìn ba thùng gỗ lớn trước mặt, nếu thái đầy thùng hẳn là có thể.

Người khác vội vàng hắn tự nhiên cũng không nhàn, làm chút tỏi vụn, lại cắt chút quả ớt. Bởi vì bọn họ chưa ăn qua, không biết có thừa nhận nổi hay không, cho nên hắn chỉ cho thêm một chút, nếu thích bọn họ có thể cho thêm. Đương nhiên, cái nồi của riêng hắn tất nhiên là siêu cay.

Làm lẩu thì cần phải có nước dùng, cái này hắn chuẩn bị dùng canh gà. Kêu người đi bắt mấy con về nấu canh.

Tất cả nguyên liệu đều chuẩn bị xong, canh gà còn tốn chút thời gian, bọn họ trước ăn chút thịt thăn nướng. Lâm Mộc ở trên mặt thịt thăn xoa chút tỏi rồi dùng một loại rau giống xà lách cuốn lại ăn, tránh ngán.

Cách ăn này nháy mắt được bọn Phil hoan nghênh, đối với tỏi vụn này bọn họ nhất trí cho rằng, tuy hương vị không tốt nhưng quyệt lên thịt thăn chính là ăn ngon.

Lâm Mộc còn cố ý nhìn Cầu Cầu, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, tiểu tử kia ăn thực hung mạnh.

Chỉnh chỉnh là ba nồi canh gà lớn, Lâm Mộc nói về cách ăn lẩu với bọn họ sau đó tự mọi người hoạt động

Cái nồi nhỏ của Lâm Mộc trễ hơn so với bọn họ, bất quá khi bọn họ bắt đầu ăn, cái nồi của Lâm Mộc cũng bắt đầu có thể. Patrick tự nhiên là theo hắn ăn, chính là hắn lo lắng Patrick chịu không nổi, nhưng có thể nhìn thấy Patrick bị cay đến giơ chân cũng là một loại giải trí không phải sao.

Lâm Mộc nếm thử, một chữ, cay. Hắn vừa lòng híp mắt, cái loại cay này rất phù hợp yêu cầu của hắn.

Khi đồ ăn chín, Lâm Mộc gắp đồ mình muốn ăn vào chén, ăn một hơi, thực cay. Rất nhớ hương vị cay như thế này.

Một bữa cơm khí thế ngất trời, rất nhiều người đều vừa ăn vừa chảy mồ hôi. Lâm Mộc nhìn một chút, rất nhiều thú nhân thích hương vị của quả ớt, cho dù bị cay đến giơ chân cũng không nguyện ngừng lại, lượng nước tiêu hao cũng thật lớn. Hoàn hảo hắn có dự kiến trước đun nước sôi.

Có người thích tự nhiên cũng có người chịu không nổi. Sacha kia ăn khoan khoái thì không cần lo lắng, mà Phil thì đã muốn không dám hạ đũa, Ryland tri kỷ ngồi ở một bên nướng thịt cho y. Về phần Linie, vẫn luôn nhai kĩ nuốt chậm, ăn tới hiện tại không ngừng chắc là thích đi. Về phần mấy đứa nhỏ, trừ bỏ Cầu Cầu những đứa khác đều có thể ăn cay. Mà Lâm Mộc làm chủ nhân của Cầu Cầu cũng không có đi đến an ủi Cầu Cầu.

Casso, nhìn ngươi như thế nào dẹp oán khí của Cầu Cầu . Lâm Mộc thật không phúc hậu nghĩ.

Cơm nước xong xuôi, buổi chiều các thú nhân còn đi săn thú. Patrick phân phó vài câu khiến người nhìn Lâm Mộc liền ra ngoài.

Đối với việc Patrick không tin hành vi của hắn, Lâm Mộc cũng không tức giận, có người nhìn mình để mình không phạm sai lầm thì có gì mà không tốt. Trên thực tế hắn cũng lo lắng mình không tự chủ.

Thú nhân ra ngoài, bọn họ vài người liền chạy tới phòng Lâm Mộc, giữa trưa đến thỏa mãn, tự nhiên hiện tại là giờ bát quái.

Lâm Mộc ở trên giường làm một cái ổ thoải mái đặt ở gần tường cho Cầu Cầu, cũng đưa Casso một tấm thảm để nó nằm cạnh Cầu Cầu. Làm xong hết thảy liền nhìn thấy ba người hứng trí cầm chén, trong mắt tràn đầy tò mò nhìn mình.

"Lâm Mộc, làm thế nào mà tộc trưởng buông tha cho ngươi vậy? Dù sao y cũng phát hỏa lớn như vậy?" Sacha hóng hớt hỏi.

Lâm Mộc uống miếng nước "Tò mò?"

Ba người gật đầu.

"Tò mò cũng không nói cho các ngươi biết. Các ngươi cũng không chút chú ý gì, có vị thành niên ở đây. Không sợ dạy hư tiểu hài tử sao." Lâm Mộc làm sao có thể để họ biết chứ.

"Cái gì là vị thành niên chứ? Thú nhân không có loại thuyết pháp vị thành niên này. Rất nhiều thú nhân ở thời điểm như Casso cũng đã biết theo đuổi giống cái rồi."

Lâm Mộc quay đầu lại nhìn Casso "Nhỏ như vậy, không đến mức đó chứ?"

Phil cười cười "Bởi vì giống cái rất thưa thớt, có rất nhiều thú nhân từ nhỏ đã bắt đầu theo đuổi. Giống cái sau khi thành niên mới có thể suy xét nên cùng thú nhân nào ở chung. Cho nên, thú nhân không sai biệt lắm thì theo đuổi mười năm mới đem giống cái đuổi tới tay."

Lâm Mộc kinh ngạc "Vậy các ngươi cũng đều như thế."

"Là chúng ta. Ngươi coi như là." Bọn họ cũng không tin việc Lâm Mộc là giống đực.

Buổi tối

Lâm Mộc đứng ở trước cửa xem bọn họ đáp xuống, sắc bén cảm thấy không khí có điểm khác thường. Không có giống thường ngày hi hi ha ha cười đùa. Mà sắc mặt Patrick thật không tốt nhìn. Thú nhân phía sau y giống như nâng một người. Chẳng lẽ có người bị thương?

Người bị thương bị nâng vào phòng, Lâm Mộc lại gần nhìn.

"Hắn là ai vậy?" Người này bọn họ cũng không nhận ra.

Phil bọn họ cũng nghi hoặc nhìn thú nhân bị thương xa lạ này, trong lòng nghi hoặc thân phận của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com