ZingTruyen.Info

[HOÀN] BỘ LẠC DU THÚ

Chương 16 - Muối!

YoonJimin6115

Beta: Dâu

----------

Lâm Mộc trở về, trước tiên nhìn tình hình xây phòng ở, nhìn thấy tường đá chỉnh tề, không thể không bội phục năng lực làm việc của thú nhân. Bởi vì có ít người, trừ bỏ mỗi ngày phải có hai thú nhân ra ngoài săn thú còn lại các thú nhân này đều ở lại xây phòng ở, ngoại trừ Casso vẫn chưa biến hóa.

Mười mấy thú nhân, mỗi người đều vội đến ướt đẫm mồ hôi, Lâm Mộc nấu nước xong, cho thêm chút muối, sau đó cùng với Phil đưa cho bọn họ uống.

Lâm Mộc nhìn chén nước trong tay mình, lại nhìn Patrick đang đập tảng đá, hướng y đi tới.

Chén gỗ quá lớn, hai tay Lâm Mộc đều phải ôm lấy, cậu dùng thân thể huých Patrick, nhỏ giọng nói: "Uống nước."

"Ân." Patrick cười, bất quá động tác đập đá không có chút ý tứ dừng lại.

"Ngươi... Rốt cuộc uống hay không uống a." Âm thanh của Lâm Mộc càng nhỏ.

"Uống." Nhưng vẫn cứ đứng đó nhìn Lâm Mộc cười, không có chút ý tứ động thủ.

Ở bên cạnh bọn họ uống nước, Carl cố ý lớn tiếng nói với Kohn bên cạnh: "Kohn, nước này rõ ràng là thêm muối vì cái gì ta uống lại cảm thấy chua a, ha ha ha."

Carl nói làm cho Lâm Mộc muốn cắn răng.

"Ân, là rất chua."

Kohn nói không cảm xúc khiến cho Lâm Mộc muốn cắn hắn.

"Hắc hắc, Lâm Mộc, ngươi như thế nào lại không hiểu được a, lão đại muốn ngươi đút y đó. Ha ha ha..." các thú nhân bên cạnh đồng thời cười vang.

Lâm Mộc rất xấu hổ, hai người đều là nam sao lại thành đối tượng bị trêu chọc rồi, trường hợp này sao quen thuộc thế, nhân vật chính không phải là nam nữ tràn ngập JQ* sao? Nhìn Patrick cao lớn, cơ bắp tráng kiện, mình là thiếu nữ nhát gan xấu hổ ư? Cho nên Lâm Mộc thẹn quá thành giận, cầm chén hung hăng đặt ở trong tay Patrick, "Thích thì tự uống đi, hừ!" sau đó chạy mất.

(*) JQ: gian tình. Chú thích cho những ai mới bước chưn dô chốn này (• ε •)

Sau lưng truyền đến tiếng cười to, Lâm Mộc vừa chạy miệng vừa lẩm bẩm "Đáng giận Patrick. Hỗn đản." Chạy một hơi đến bờ suối.

Dòng suối nhỏ này chảy ngang qua sơn cốc, mà nơi ở hiện tại của bọn họ lại là phía sau rừng cây.

"Lâm Mộc ngươi làm sao vậy?" Phil nhìn Lâm Mộc thở hổn hển chạy tới, trên mặt đỏ bừng, làn da của Lâm Mộc non mịn trắng nõn, trong suốt lộ ra một tia phấn hồng, Phil cảm thấy nhìn rất tốt.

Lâm Mộc ngồi xổm xuống, cầm lấy rau dại ở một bên, "Không có gì. Chúng ta mau rửa sạch đồ ăn, bọn họ làm việc tiêu hao rất nhiều sức lực, hơn nữa hôm nay có thêm đồ ăn, chúng ta nhất định sẽ rất mệt a."

"Ừ, các thú nhân đến tối mới ăn, cũng may là chúng ta không cần giúp bọn họ nướng thịt. Bất quá, Lâm Mộc, giống cái ở bộ lạc chúng ta không làm cơm, các thú nhân luyến tiếc. Patrick như thế nào lại để cho ngươi nấu cơm vậy?"

Nhiệt độ trên mặt Lâm Mộc vừa hạ xuống liền nóng lại, miệng than thở: "Liên quan gì tới y."

"Lâm Mộc không là phải là giống cái của Patrick sao? Như thế nào không liên quan tới y?" Phil nghi hoặc, đột nhiên nghĩ tới điều gì, mở to mắt to hỏi.

"Lâm Mộc có phải thẹn thùng hay không?!" Không thể không nói, Phil ngươi đã tìm thấy chân tướng rồi.

"Ta nào có thẹn thùng, hơn nữa ta mới không phải là giống cái của Patrick đâu, ở nơi đó của chúng ta, ta là giống đực. Ta là nam, ta thật sự là nam."

"Lâm Mộc, ngươi đừng kích động, ta biết ngươi là nam, ta cũng vậy a. Bất quá ngươi là giống đực sao?" Phil trong mắt tràn ngập hoài nghi, "Lâm Mộc, ngươi rõ ràng là giống cái a, chẳng lẽ Lâm Mộc có thể hóa thú?"

"Sẽ không." Lâm Mộc buồn bực cúi đầu rửa đồ ăn, cậu không rõ, ở nơi này biểu đạt mình là nam nhân sao mà khó như vậy?

"Oa, Lâm Mộc! Chẳng lẽ là Patrick cường bách ngươi."

Phil đột nhiên lớn tiếng nói chuyện, Lâm Mộc bị hoảng sợ, "Phil đang nói cái gì, cường bách cái gì a?"

"Ngươi nói ngươi không phải là giống cái của Patrick, vậy vì sao ngươi ngủ cùng với y, nhất định là y cường bách ngươi đúng không?" Phil thực nhỏ giọng nói.

Nhìn bộ dáng đang thảo luận chuyện cơ mật của Phil thật không biết nói gì, nhưng cũng nhỏ giọng nói với cậu ta: "Không giống như ngươi nghĩ. Tuy rằng lúc đầu đúng là bị cưỡng ép, nhưng... Dù sao không giống như ngươi nghĩ."

"Không giống?"

Lâm Mộc cúi đầu không nhìn cậu ta, "Không phải ngươi cùng Ryland chưa cử hành nghi thức cũng ngủ cùng nhau sao? Hơn nữa ta cùng Patrick lại không có làm cái gì."

"Ta cùng Ryland cũng không làm cái gì a." Phil vội vàng biểu thị trong sạch, ý thức được thanh âm của mình có chút lớn, vội vàng đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Ân... Ta cùng Ryland muốn trở thành bạn lữ, ngươi cùng Patrick cũng giống như vậy sao?"

Lâm Mộc trầm mặc, ngẫm lại thế giới này không có nữ nhân, chẳng lẽ cậu đã định trước phải ở cùng nam nhân ư? Ngẫm lại nếu người kia là Patrick, tựa hồ không phải không thể tiếp thu. Lắc lắc đầu, "Sao có thể nghĩ tới việc đó, sao lại biến thành tiếp nhận rồi." Lâm Mộc không muốn suy nghĩ tới việc này, dù sao bây giờ cậu không nghĩ tới phải gả... Phi phi, tìm cá nhân kết làm bạn lữ, lúc khác nói.

"Lâm Mộc?"

"Cái gì?" Lâm Mộc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Phil.

Phil chỉ vào tay cậu, "Ngươi bức hết lá rồi."

Nhìn thức ăn trong tay, Lâm Mộc cười cười, cậu chỉ đi vào cõi thần tiên có chút xíu thôi mà đã như vậy rồi, Lâm Mộc nhìn nhánh cây trong tay mình. Thuận tay tiếp được bạch cầu chạy tới, Lâm Mộc cảm thán số lần Cầu Cầu tập kích ngày càng nhiều, phản ứng của cậu cũng tăng lên a, đều nhanh trở thành phản xạ tự nhiên rồi.

"Không phải cùng Casso đi tìm Mischa sao? Sao trở về một mình rồi." Lâm Mộc vừa nói xong, liền truyền đến âm thanh của Mischa.

"Cầu Cầu, Cầu Cầu, ngươi chạy cái gì a?" Mischa hướng bên này chạy tới, bất quá Casso so với nó nhanh hơn.

Nhìn động tác rõ ràng an ủi của Casso, Lâm Mộc buồn cười nhìn Mischa thở hổn hển: "Ngươi lại khi dễ Cầu Cầu?" Cũng không biết vì cái gì mà Mischa thích khi dễ Cầu Cầu, không phải không thích nó sao, chẳng lẽ đây là thương càng nhiều thì càng thích khi dễ trong truyền thuyết sao? Lâm Mộc vì ý tưởng của chính mình mà hắc tuyến.

"Cháu không có khi dễ nó a, cháu chỉ là muốn uy nó uống nước mà thôi, là thật." Nói xong còn lắc cái chai trong tay mình. Đây vốn là bình plastic của Lâm Mộc, Mischa rất thích cho nên Lâm Mộc liền đưa cho nó.

Lâm Mộc nhìn nước trong bình, đúng là không nhìn ra cái gì, bất quá Mischa tinh quái như vậy, cậu tin tưởng bên trong nhất định có vấn đề, nhưng Lâm Mộc không muốn so đo với tiểu hài tử.

Lâm Mộc an ủi sờ sờ đầu Cầu Cầu, Casso cũng an ủi liếm liếm Cầu Cầu.

"Cầu Cầu đừng thương tâm, chủ nhân của ngươi không giúp ngươi, ta giúp ngươi. Như vậy đi, chúng ta về sau không chơi với Mischa nữa."

Móng vuốt màu trắng để trên mặt Casso, bất quá không có đau đớn giống dĩ vãng , Casso thỏa mãn.

Mischa cũng không vui, nó chỉ là muốn cùng Cầu Cầu đùa giỡn, không có ý định khi dễ nó. Cho nên Mischa quyết định vì hành vi của mình nhận sai, tuy rằng không đành lòng, nó vẫn lấy ra bảo bối mà nó vừa mới phát hiện.

"Cầu Cầu cho ngươi cái này, có thể nhờ Lâm Mộc thúc thúc đục lỗ đeo lên cho ngươi, đồ vật xinh đẹp như vậy thật không nỡ cho ngươi."

Cầu Cầu không có hành động gì, Casso cũng không khách khí, lập tức dùng miệng ngậm đưa cho Cầu Cầu.

"Phi phi..." Đầu lưỡi Casso vừa đụng tới vật kia liền lập tức phun ra, "Cái gì vậy, khó chịu."

Lâm Mộc kinh ngạc nhìn khối kết tinh bị vứt kia, giống như thủy tinh, nhưng Lâm Mộc cảm thấy đây nhất định không phải thủy tinh, bởi vì rất quen thuộc.

"Casso, sao ngươi ném bảo bối của ta xuống đất?" Mischa nói xong muốn nhặt lên, Lâm Mộc lại nhặt trước nó.

Mischa nghi hoặc nhìn Lâm Mộc.

Lâm Mộc dùng móng tay lấy xuống ít bột phấn, nghiệm chứng liếm một ít, mặn !

"Mischa, ngươi tìm được cái này ở đâu?" Lâm Mộc bắt lấy cánh tay Mischa hỏi, thanh âm tràn ngập kinh hỷ.

Mischa cảm thấy ánh mắt Lâm Mộc sáng dọa người, lắp bắp nói: "Là... Là tại căn cứ bí mật của cháu."

"Mau dẫn ta đi." Khối muối kết tinh lớn như vậy, muối ở nơi đó chắc không ít.

Mischa có chút không tình nguyện, đó là căn cứ bí mật của nó, là chính nó phát hiện. Nó không muốn mang người khác đi.

Lâm Mộc nhìn ra Mischa không tình nguyện, cậu cầm khối kết tinh kia hỏi: "Ngươi có biết đây là cái gì không?"

Phil cũng rất ngạc nhiên không biết đồ vật trong tay Lâm Mộc là cái gì, thế nhưng lại khiến Lâm Mộc kích động như vậy, cậu ta cẩn thận nhìn một chút, cảm giác rất quen thuộc, chẳng phải là: "Muối?! Lâm Mộc, đó là muối sao?"

"Ừ!" Lâm Mộc cười không thấy mắt, rốt cục tìm được muối, muốn lập tức nhìn mới được.

"Muối?" Mischa có chút không dám tin, bảo bối xinh đẹp này lại là muối mà mọi người cần nhất. Đừng trách Mischa nhìn không ra, trước khi Lâm Mộc đến nó chưa có ăn muối a-xít, mà khi Lâm Mộc tới đây cậu chỉ cho thêm chút bột muối mà thôi, đương nhiên không biết khối kết tinh này là muối mà bọn họ tâm tâm niệm niệm.

"Ta đây liền mang ngươi đi!" Nếu vật kia là muối, bọn họ đã có muối, không cần uống máu tươi, mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn mằn mặn, như thế thực sự hạnh phúc.

Lâm Mộc cùng Phil đi theo Mischa, đi một đoạn đường quanh co mới tới được căn cứ bí mật.

Nhìn cửa sơn động dị thường bí mật, Lâm Mộc có chút không tin hỏi Mischa, "Sao ngươi phát hiện được nơi này?" Đường đi quanh co, sơn động lại bí mật như vậy, Lâm Mộc không nghĩ sẽ có người tìm ra.

Mischa đắc ý giơ lên cằm nhỏ của mình, "Hắc hắc, đó là bởi vì ta lợi hại a." Nghĩ đến muối là mình tìm được, cảm thấy rất tự hào a, "Theo ta vào thôi." Nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn mọi người đi vào.

Cầu Cầu cùng Casso ở một bên tò mò đã sớm không đủ kiên nhẫn, nghe được Mischa nói đi vào, hai tiểu tử liền nhanh chóng chạy vào, chỉ để lại thân ảnh.

Mischa thấy hai người bọn họ chạy nhanh vào, cũng không để ý mặt mũi, hô lớn đuổi theo, "Chờ ta một chút, nơi này là ta phát hiện. Hai người các ngươi không được chạy nhanh như vậy." Mà Phil cùng Lâm Mộc thì chậm rãi đi tới.

Xem ra động này rất sâu, trong sơn động không tối đen giống suy nghĩ của bọn họ, ngược lại phát ra ánh sáng nhu hòa, mà đây không phải là ánh mặt trời từ khe hở chiếu vào, mà nó ánh từ vách núi.

"Thật tuyệt, Lâm Mộc, ta không có nhìn lầm đi, thạch bích tự sáng lên."

Lâm Mộc vuốt thạch bích trả lời Phil, "Ngươi không có nhìn lầm, chính là thạch bích tự sáng lên."

Lâm Mộc tinh tế quan sát thạch bích, không phải thạch bích nào cũng phát sáng, chỉ có thạch bích bên ngoài có một tầng màu trắng, Lâm Mộc không biết đây là cái gì, cậu dùng dao tùy thân mang theo nạy ra khối nhỏ. Cầm trong tay, giống như cậu nghĩ, thạch bích trong tay cậu tản ra ánh sáng trắng nhu hòa.

"Thật thần kỳ a, thạch bích tự sáng lên. Lâm Mộc ngươi biết tại sao không?"

Lâm Mộc hắc hắc cười, cười có chút gian trá, "Ta không biết vì cái gì tự sáng lên, nhưng ta biết chúng ta có đèn, đèn thuần tự nhiên a. Có thể làm thành đèn pin a." Tìm được vật chiếu sáng thiên nhiên khiến Lâm Mộc hưng phấn không thôi, trong lòng ảo tưởng sau khi xây xong phòng ở thì sử dụng những thạch bích này như thế nào, một bên tiếp tục đi về phía trước. Đèn chính là thứ ngoài ý muốn tìm được, muối mới là thứ hiện tại bọn họ cần nhất.

Theo âm thanh của bọn Mischa, hai người đi đi quẹo quẹo liền nhìn thấy mục đích mà bọn họ tới đây. Bọn họ vì hình ảnh trước mắt mà kinh ngạc. Đây là một sơn động rất lớn, chính giữa động là một hồ nước có bán kính ba mét, mà làm bọn họ kinh ngạc chính là, ánh sáng nhu hòa có thể thấy được trên "mặt băng", toàn bộ mặt đất trong sơn động đều là loại "băng" thật dày này. Lâm Mộc không biết nguyên nhân nào tạo nên hoàn cảnh như vậy, nhưng đây không phải là vấn đề cậu muốn suy xét .

"Muối, những thứ này đều là muối!" Lâm Mộc cảm thấy bản thân giờ khắc này rất muốn khóc, đây là những du thú, những du thú này trong lòng cảm thấy thần thú không vứt bỏ bọn họ. Lâm Mộc đôi mắt hồng hồng cười nói với Phil: "Chúng ta cũng có muối, cuộc sống của chúng ta sẽ rất tốt."

"Ta tin tưởng ngươi." Phil không biết vì cái gì mà Lâm Mộc có phản ứng lớn như vậy, cậu ta biết thú nhân thiếu muối, cậu ta biết bộ lạc sở hữu muối cũng không cho du thú lấy. Cậu ta chỉ biết muối là cần thiết, nhưng cũng không biết muối có ý nghĩ như thế nào với thú nhân.

Mischa đang đùa thấy bọn họ đến đây, "Lâm Mộc thúc, Phil thúc, mau đến xem, cháu chính là ở trong này tìm được muối."

Lâm Mộc bình phục một chút tâm tình, đi đến bờ hồ, cậu nhìn hồ nước, trong suốt thấy đáy, "Chẳng lẽ cái này là diêm tuyền*?" Lâm Mộc nghĩ đến ở thế giới kia có biển chết, bởi vì nước có độ mặn rất cao, người ở trong nước cũng sẽ không chìm xuống.

[*] diêm tuyền: suối nước muối, suối nước khoáng có chứa một hàm lượng muối lớn, là nguyên liệu chính để làm muối ăn.

Cậu suy nghĩ một chút, nhặt một tảng đá ném xuống.

"Oa, tảng đá vậy mà không có chìm xuống." Mischa ngạc nhiên hô.

Theo "Bùm" một tiếng, Casso nhảy vào trong hồ. Nó lập tức cảm thấy hồ nước kỳ quái, trong nước có một cỗ lực lượng nâng nó lên không cho nó chìm xuống, cho nên nó cao hứng lật thân mình, ngửa bụng bơi.

Casso cao hứng kêu to, "Nơi này chơi thật tốt! Ta không có chìm xuống, ha ha, ta đang bơi." Đáng tiếc không có ai phiên dịch.

Lâm Mộc cười dùng tay đẩy một chút trong hồ nước, thân mình Casso liền lắc lắc.

"Chơi thật vui, ta cũng muốn xuống." Mischa nhìn bộ dáng thoải mái của Casso, cũng muốn xuống chơi cùng.

Lâm Mộc ngăn cản nói: "Hiện tại không được, nếu ngươi xuống, sau khi đi ra phải tắm rửa. Cũng sắp giữa trưa, chúng ta phải nhanh chóng trở về."

Lâm Mộc vừa đứng dậy chợt nghe Casso kêu thảm thiết, thì ra Cầu Cầu thấy Casso đùa vui vẻ, liền giống đạn pháo màu trắng nện ở trên bụng Casso, Casso đau đến nỗi kêu ô ô.

"Ha ha ha ha..." Trong sơn động tràn đầy tiếng cười khoan khoái. Tuy rằng cười trên nỗi đau của người khác rất không phúc hậu, nhưng ai bảo hai đưa nhóc kia đáng yêu như vậy. Bất quá nghĩ đến chúng nó một đứa đánh một đứa tình nguyện chịu đánh, Lâm Mộc đã cảm thấy sinh hoạt tốt vô hạn, chuyện vui cũng không thiếu a.

Dùng dao nhỏ ở bên bờ hồ cạy hai khối muối, lúc đi ra cẩn thận nhìn cửa động, tuy rằng nhìn rất bí mật, Lâm Mộc vẫn quyết định cùng Patrick nghĩ một biện pháp tốt, miễn cho bị người ngoài đoạt mất.

Mắt nhìn phía sơn động, nghĩ đến Mischa ở một nơi bí mật đi loạn, cậu nghiêm túc nhìn Mischa, "Mischa, tuy rằng ngươi phát hiện muối là một việc đáng mừng, nhưng ta hy vọng ngươi về sau đừng đi lung tung một mình. Nếu gặp nguy hiểm sẽ rất phiền toái, nhớ rõ, về sau nếu đi chơi, nhất định phải có người cùng."

"Cháu đã biết. Về sau sẽ không như vậy." Mischa biết Lâm Mộc là vì tốt cho nó, gật đầu đáp ứng.

Lâm Mộc vuốt đầu Mischa, "Phải nghe lời mới được, ngươi mà bị thương, Matt sẽ đau lòng."

-Hết chương 16-


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info