ZingTruyen.Info

[HOÀN] BỘ LẠC DU THÚ

Chương 14

YoonJimin6115

Beta: Dâu

--------

Phil hạ cánh tay đau nhức, nhìn Lâm Mộc đang cắt cỏ bên cạnh, "Lâm Mộc nghỉ ngơi một chút đi."

Lâm Mộc ngẩng đầu, dùng tay xoa mồ hôi trên trán, thấy bộ dáng mệt chết của Phil, "Được, chúng ta nghỉ ngơi một chút." Nói xong liền kêu Ryland vẫn còn đang cắt cỏ, "Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta ngồi xuống uống chút nước."

Ryland buông thạch đao trong tay, thấy Phil ngồi dưới đất xoa bóp cánh tay của mình, thấy cậu ta vất vả như vậy, vô cùng đau lòng kéo cánh tay giúp cậu ta xoa bóp.

Lâm Mộc nhìn bộ dáng ngượng ngùng lại ngọt ngào của Phil, cười cười, đem nước đã chuẩn bị đưa cho bọn họ, chính cậu cũng tìm nơi râm mát ngồi xuống.

Uống nước, giương mắt nhìn các thú nhân bận rộn cách đó không xa. Có người dọn, đập nhỏ đá, có người thải bùn... Bọn họ đang hừng hực khí thế làm nhà. Ba ngày liền làm xong nền, điểm ấy khiến Lâm Mộc không thể không phục khí lực của thú nhân.

Bọn họ đến sơn cốc này đã được ba ngày, ngay đêm đó bàn bạc việc xây nhà. Bởi vì thời gian không đủ, bọn họ cuối cùng quyết định tạo một nhà lớn, chiều dài bảy mươi lăm mét, chiều ngang bốn mươi lăm mét. Dựa theo lời của Lâm Mộc, tạo hình dáng trước, cuối cùng mới tách phòng. Về phần làm tường, tạo gian nhà rồi mới định. Bọn họ muốn hoàn thành trước khi mùa mưa đến, hơn nữa lúc này còn phải chuẩn bị thức ăn cho mùa mưa. Dù sao thì, thời gian đi ra ngoài săn thực sự không ổn.

Bọn họ chọn làm nhà ở một nơi tương đối cao, diện tích rất lớn, mọc đầy đủ cây to. Lâm Mộc quyết định vào trong rừng cây chặt cây lấy nơi làm nhà, mà cây bị chặt bỏ thì dùng làm vật liệu xây nhà.

Bởi vì bọn họ không có nhiều người, vì muốn kịp tiến độ, cho nên mỗi người đều chia nhau ra làm, Lâm Mộc cùng Phil phụ trách cắt cỏ, mà Ryland bởi vì vết thương chưa tốt, không thể biến hóa, cho nên bị phân đến tổ của Lâm Mộc, đối với việc này Ryland vẫn luôn buồn bực.

Lâm Mộc một bên uống nước một bên tự hỏi việc làm nhà, kiến tạo phòng ở đối với hắn chỉ là lý luận suông mà thôi, vật liệu không đủ, không có mái ngói, nóc nhà làm như thế nào, tuy nói cũng có thể dùng cỏ tranh làm, Lâm Mộc vẫn lo lắng nó có thể thừa nhận nổi cơn mưa liên miên của mùa mưa hay không. Bất quá nhìn tình hình hiện tại cũng không có lựa chọn nào khác. Thở dài trong lòng, Lâm Mộc cảm thấy nghỉ ngơi cũng đủ rồi, cầm lấy thạch đao tiếp tục làm việc.

Phil thấy Lâm Mộc không nghỉ ngơi, cũng cầm lấy đao của mình đi theo Lâm Mộc bắt đầu làm việc. Ryland cũng đi làm việc của hắn.

"Lâm Mộc, đêm hôm đó nghe các ngươi thảo luận việc xây dựng phòng ở, chỗ ở tốt như vậy, ta vô cùng chờ mong a. Không biết khi nào thì có thể xây xong."

"Xem tốc độ của bọn họ, không bao lâu nữa ngươi có thể thấy được. Phòng ở chính là nhà của chúng ta."

Nghĩ đến các thú nhân làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, cho dù là Ryland bị thương cũng không ngoại lệ, Lâm Mộc cảm thấy cậu có trách nhiệm làm đồ ăn ngon cho bọn họ, đáng tiếc nguyên liệu nấu ăn có hạn. Không biết thế giới này có những đồ gia vị như gừng hay hoa tiêu hay không. Hiện tại cũng không có thời gian đi tìm kiếm. Cậu ngẩng đầu nhìn núi lớn bốn phía, từ xưa núi là bảo khố của thiên nhiên, thứ tốt tuyệt đối không ít, chờ có thời gian cậu nhất định để Patrick mang theo cậu đi tìm bảo.

Thấy Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn phương xa, Phil nhịn không được hỏi, "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

"Ta suy nghĩ làm thế nào để có thể nấu ngon hơn."

"Tất cả nghe theo ngươi, Lâm Mộc làm cơm ăn ngon như vậy, ta ở trong bộ lạc cho tới bây giờ chưa ăn cơm ngon như vây đâu." Nói xong nhịn không được có chút sầu não, nghĩ đến bộ lạc của mình không biết như thế nào, có còn phải chịu khổ hay không. Nghĩ đến những giống cái cậu ta quen thuộc bị vũ nhục liền nhịn không được thương tâm, phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là sợ hãi, giống cái bọn họ đều nhỏ yếu như vậy. May mắn là có Ryland, nếu không thì cậu ta đã gặp phải điều cậu ta không mong muốn nhất.

Lâm Mộc thấy Phil đột nhiên thương tâm, nhất định cậu ta đang nhớ đến bộ lạc của mình, nơi đó có người nhà và bạn bè của cậu ta, cậu không biết nên an ủi cậu ta như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ bờ an ủi vai cậu ta mà thôi.

Phil nhìn Lâm Mộc lo lắng nhìn mình, cười cười với cậu, "Ta không sao, chính là lo lắng người trong bộ lạc. A cha cùng phụ thân của ta tuy rằng đã mất, ta cũng không có bạn bè, nhưng đó là bộ lạc mà ta từng sinh sống, cho nên ta vẫn rất lo lắng." Còn nguyên nhân Phil trong bộ lạc không có bạn bè về sau sẽ nói.

"Ta hiểu mà." Bộ lạc đối với bọn họ mà nói chính là nhà, Phil lo lắng cũng là điều bình thường.

Phil cúi đầu tiếp tục cắt cỏ, thấp giọng nói: "Ta không có khả năng lực cứu bọn họ, ta trừ bỏ lo lắng thì cái gì cũng không thể làm."

Làm giống cái, Phil vĩnh viễn được bảo hộ, cậu ta không có khả năng lực cứu tộc nhân của mình, chỉ có thể tự trách ở trong lòng.

Lâm Mộc ngồi xổm xuống, "Các ngươi gặp du thú tập kích không có bộ lạc khác giúp các ngươi sao?"

"Bộ lạc khác chắc không biết, bộ lạc của chúng ta cách xa bọn họ."

"Chúng ta không có cách nào cứu tộc nhân của ngươi, bất quá ta có thể cho người đi thông báo cho bộ lạc cách các ngươi gần nhất."

"Thật sao?!" Phil cao hứng cầm lấy tay Lâm Mộc, Lâm Mộc cười gật gật đầu.

"Lâm Mộc ngươi thật tốt. Các ngươi đều thực tốt."

Một bên Ryland nghe được bọn họ trò chuyện, hắn nhìn Phil bởi vì Lâm Mộc nói mà hưng phấn, trong mắt lo lắng, "Sau khi bộ lạc được cứu, ngươi sẽ rời đi sao?"

Lâm Mộc chú ý tới ánh mắt u buồn của Ryland, ngẫm lại cũng biết vì sao. Bất quá cậu không nghĩ phải giúp Ryland, dù sao đây là việc riêng của hai người bọn họ, vẫn nên để bọn họ tự giải quyết mới được, như vậy tình cảm của bọn họ mới vững chắc. Vì thế không nhìn Ryland đang lo lắng, Lâm Mộc khoái trá cùng Phil thương lượng nội dung cơm chiều. Hiện tại có Phil hỗ trợ, Lâm Mộc nấu cơm thoải mái nhiều.

Sau khi cơm nước xong, Lâm Mộc cảm thấy người cậu cũng muốn rời ra từng mảnh, nằm trên da thú, Lâm Mộc thoải mái thấp giọng ngâm ra tiếng.

Lâm Mộc từ khi đi vào thế giới này vẫn chưa mệt như vậy, trước kia cái gì nặng đều là Patrick làm, ngay cả đi cũng là Patrick mang, đột nhiên phải làm nhiều việc như vậy, thân thể Lâm Mộc có chút chịu không nổi.

Patrick ngồi xuống bên người Lâm Mộc, kéo tay cậu qua, cánh tay nguyên bản trắng nõn mà giờ lại bị vệt đỏ che kín, có nhiều chỗ còn bị rách, vô cùng đau lòng, "Kỳ thật ngươi không cần khổ cực như vậy, chiếu cố giống cái vốn là trách nhiệm của thú nhân."

Biết y quan tâm mình, trong lòng ấm áp. Lâm Mộc cũng ngồi dậy, mỉm cười nói, "Không sao, ta cũng muốn góp phần xây nhà của chúng ta."

"Nhà?" Patrick cười nhìn hắn.

Lâm Mộc bị nhìn hoảng hốt "Ta là chỉ đại gia đình của chúng ta."

Patrick vẫn như cũ mỉm cười nhìn cậu.

Lâm Mộc cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn ta như vậy." Lâm Mộc cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ quái.

"Đau không?"

"Cái gì?" Lâm Mộc ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn Patrick.

"Tay ngươi, đau không?" Trong mắt tràn đầy thương tiếc.

"Không đau lắm."

"Ngươi!" Lâm Mộc thật không ngờ Patrick vậy mà lại đi liếm tay cậu, giống như bị phỏng vậy, Lâm Mộc muốn tránh ra, đáng tiếc Patrick quá cố chấp. Lâm Mộc cảm thấy may mắn khi chỗ ngủ của mọi người không gần nhau, chỗ của bọn họ lại cách người khác hơi xa, tình hình nơi này bị người khác nhìn thấy rất không tốt.

Cúi đầu nhìn Patrick đang "tiêu độc" cho bàn tay mình, nói không cảm động là giả. Mấy năm nay, cho tới bây giờ vẫn không có một người để ý cậu như vậy, để ý cậu có đói bụng, khát, đau, cho tới bây giờ đều không có.

"Patrick." Lâm Mộc thấp giọng mà kêu một tiếng.

Patrick nghe được thanh âm của Lâm Mộc không đúng lắm, y ngẩng đầu, thấy đôi mắt Lâm Mộc hồng hồng, khẩn trương hỏi, "Làm sao vậy? Đau lắm sao?"

"Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đối với ta tốt như vậy." Trong mắt Lâm Mộc đầy nước mắt.

Patrick thở dài, đem Lâm Mộc ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vuốt lưng đối phương "Không được nói cám ơn."

"Ân."

Lâm Mộc cảm thấy ôm ấp của Patrick khiến cho cậu vô cùng an tâm, mí mắt trở nên nặng nề.

"Cánh tay đau không?"

"Đau." Rất buồn ngủ nên thanh âm của Lâm Mộc mềm mềm , "Đau, xoa xoa cho ta." Thanh âm mang theo hương vị làm nũng.

Patrick biết Lâm Mộc muốn ngủ, nhẹ nhàng đem cậu đặt ở trên thảm, bắt đầu mát xa cánh tay cho cậu.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Mộc đơn giản ăn xong điểm tâm liền đi tới nơi xây phòng ở, bởi vì nền đã làm tốt, cậu muốn nói cho bọn họ biết kế tiếp dùng đá như thế nào để tạo thành tường.

Lâm Mộc đến nơi, bọn họ vẫn đang vội vàng, các thú nhân phân công rất tốt, Lâm Mộc thấy bọn họ theo lời cậu nói dùng bùn có chất dính để dính đá.

Lâm Mộc ở một bên nhìn chằm chằm, cũng chỉ người đang xây nên đặt đá ở chỗ nào, để bọn họ không làm hỏng tường.

"Mộc Mộc, nơi này để ta xem. Ngươi cùng Phil đi hái rau dại đi, để Ryland đi cùng các ngươi. Nhớ rõ ở dưới chân núi hái là tốt rồi, đừng lên núi." Patrick biết nhóm Lâm Mộc không thể cùng bọn họ ngày nào cũng ăn thịt, nhất là Lâm Mộc của y thích ăn rau dại, Patrick không muốn để Lâm Mộc chịu ủy khuất.

Lâm Mộc thấy các thú nhân đều làm rất tốt, nghĩ đến việc mấy ngày nay cậu không tồn lương thực, "Ân, ta đi." Lâm Mộc nói xong vui vẻ chuẩn bị đi.

"Chờ một chút."

"Hả?"

Patrick kéo tay Lâm Mộc, "Cho ngươi."

Lâm Mộc nhìn hồng quả trong tay, nở nụ cười, "Ta đi đây."

Lâm Mộc đi đến nơi của Phil, vừa định cao hứng kêu cậu ta, lại kêu một tiếng sợ hãi, vội vàng muốn chạy.

"Lâm Mộc, ngươi đừng chạy." Phil đẩy Ryland ra, chạy đến bên cạnh Lâm Mộc, mặt đỏ không bình thường.

Lâm Mộc xấu hổ chết, cậu vừa chạy tới liền thấy Ryland đang đè lên Phil hôn môi. Lâm Mộc đều vì phản ứng của cậu khinh bỉ chính mình, không phải là nhìn thấy hai người kiss thôi sao, sao phản ứng lớn như vậy, chính cậu không phải đã bị hôn rồi sao, đình chỉ, lạc đề rồi.

Lâm Mộc quay người lại, "Phil, ta không phải cố ý."

Phil nghe được Lâm Mộc nói, mặt càng đỏ hơn, trừng mắt liếc nhìn Ryland làm như không liên qua tới ta một cái, lại thấy Ryland đối với cậu ta cười xấu xa, thú nhân cái gì, da mặt thực dày.

Phil không nghĩ dây dưa ở đề tài này, cậu nói sang chuyện khác: "Lâm Mộc, ngươi không phải muốn chỉ đạo xây phòng ở sao, tại sao trở về rồi?!"

Nghe được Phil hỏi, Lâm Mộc nghĩ đến mục đích của cậu: "Phil, chúng ta đi hái rau dại đi. Thuận tiện hỗ trợ nhặt củi." Trong mùa mưa củi lửa cũng phải chuẩn bị.

"Được a. Lâm Mộc, chúng ta chọn thêm chút rau dại, ta cảm thấy rau dại ăn chung với thịt rất là ngon."

"Ân. Nhìn xem chúng ta có thể tìm được thứ tốt hay không."

Phil thực thích Lâm Mộc, cậu ta cảm thấy Lâm Mộc so với giống cái trong bộ lạc của cậu ta rất thiện lương, hơn nữa, Lâm Mộc luôn mang đến cho người khác cảm thấy rất ấm áp.

"Chúng ta đi thôi." Nói xong lôi kéo Lâm Mộc hướng chân núi. Ryland ở phía sau chậm rãi đi theo.

Đang cùng Phil vừa đi vừa nhìn tình huống ven đường, một thân ảnh nhỏ màu trắng hướng Lâm Mộc chạy tới, "Cầu Cầu!"

Phil cũng rất thích Cầu Cầu đáng yêu, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu Cầu Cầu, Cầu Cầu rất phối hợp xuất ra vẻ mặt hưởng thụ.

"Lâm Mộc, Cầu Cầu thật đáng yêu."

"Ha ha." Lâm Mộc nhẹ vỗ về lưng Cầu Cầu, "Ngươi là đồ tiểu tử không lương tâm, còn nhớ ta là chủ nhân của ngươi sao."

Lúc này, bụi cỏ ở bên phát ra âm thanh tất tác, một lúc sau Casso cũng chui ra, vứt cỏ trên người, ngẩng đầu nhìn Cầu Cầu, ánh mắt kia thấy thế nào cũng là ủy khuất.

"Ta đang nghĩ tại sao không thấy Casso theo ngươi lại đây, thì ra đã tới rồi." Lâm Mộc dùng ánh mắt hoài nghi bắn phá hai tiểu tử, "Hai người các ngươi rất tốt làm ta ghen tị a."

Phil bị biểu tình u oán của Lâm Mộc chọc cười. Mà Ryland thì dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cầu Cầu trong tay Lâm Mộc.

Lâm Mộc đem Cầu Cầu đặt ở trên lưng Casso, hành động này thành công làm cho Casso vui vẻ. Chính là Cầu Cầu lại không vui lòng, cho Casso một móng vuốt, sau đó tìm nơi nương tựa chỗ Phil. Cho nên Casso lại u oán.

"Casso như thế nào đắc tội Cầu Cầu của chúng ta rồi?" Lâm Mộc cười hì hì tỏ rõ xem cuộc vui.

Casso không nói gì, kỳ thật nhóc cũng không có làm cái gì a, tại sao Cầu Cầu lại tức giận?

"Casso, Mischa sao không ở cùng các ngươi?" Lâm Mộc vừa đi vừa hỏi, dù sao cả ba đều chơi đùa cùng nhau, hơn nữa bởi vì bọn nó còn nhỏ, cũng không có nhiệm vụ cho bọn nó làm.

"Mischa nói muốn tự mình đi thám hiểm. Không cho chúng ta đi cùng." Ryland phiên dịch những gì Casso nói.

"Mischa tự mình đi không an toàn." Lâm Mộc cau mày, nhìn Casso, "Tại sao ngươi có thể để nó đi một mình? Hiện tại tất cả mọi người đều bận, ngươi hẳn là phụ trách an toàn của nhóc ấy."

"Ai bảo nó luôn khi dễ Cầu Cầu." Casso ở trong lòng nghĩ, nhưng vẫn cảm thấy để Mischa một mình không tốt, có chút hối hận không đi theo nó.

"Ngươi đi tìm nó đi." Thấy Casso nhìn Cầu Cầu, "Cầu Cầu trước đi theo chúng ta."

Casso thấy Cầu Cầu không muốn đi với mình, chỉ có thể tự mình đi.

"Chúng ta cũng đi thôi." Lâm Mộc nói với Phil đang cùng Cầu Cầu chơi vui vẻ.

"Được." Chính là cậu ta còn đi chưa được mấy bước, Cầu Cầu liền từ trong lòng của cậu ta chạy mất.

"Cầu Cầu!"

Lâm Mộc nhìn phương hướng Cầu Cầu chạy, buồn cười lắc đầu, "Đừng lo lắng, nó đi tìm Casso. Chúng ta cũng đi nhanh đi." Nói xong đi đầu hướng về phía trước.

-Hết chương 14-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info