ZingTruyen.Info

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 170 Phiên ngoại đăng cơ ( hạ )

bach_bach_duong

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Bạch Đường

Chuẩn bị xong xuôi, Tưởng Chấn và Triệu Kim Ca liền cùng nhau đi ra ngoài.

Hôm nay Tưởng Chấn mặc quân trang. Triệu Kim Ca cũng giống hệt hắn.

Ngay từ đầu, thủ hạ của Tưởng Chấn muốn tìm người làm một kiện long bào, nhưng ý tưởng này bị Tưởng Chấn phủ quyết.

Về mặt này, bọn họ không có tiền cũng không có tâm tư đặt lên trên, về mặt khác...... cái thứ tên long bào này là một cục phiền toái lớn.

Đại Tề vẫn còn ở bên kia đại dương, như hổ rình mồi với bọn họ. Nếu để Triệu Kim Ca mặc long bào, không chừng bọn họ liền thẹn quá thành giận!

Mà Tưởng Chấn, hắn không có ý định khơi mào chiến tranh, cũng không muốn ra tay với đồng bào mình.

Đương nhiên, kỳ thật còn có một ít nguyên nhân khác, ví như Tưởng Chấn không muốn giữ lại phong cách quần áo của Nam Dương và Đại Tề.

Truyền thống văn hóa nhất định cần xem trọng, nhưng nhưng giai đoạn quần áo rườm rà này phải sửa lại đã!

Có đôi khi, muốn càng phát triển nhanh, nhất định phải vứt bỏ một số thứ, đương nhiên, khi ổn định rồi, có thể góp nhặt lại những giá trị cũ.

Hiện giờ, tuy rằng quan niệm của thủ hạ Tưởng Chấn đã thay đổi rất nhiều, nhưng nếu có long bào các thứ xuất hiện...... Không chừng bọn họ liền muốn học hết theo Đại Tề!

Hắn định ra pháp luật Kim Quốc, chân chính cho rằng vương tộc phạm pháp tội như thứ dân, nhưng ở Đại Tề, người có quyền thế đánh chết mấy hạ nhân cũng chẳng ai đi quản.

Thủ hạ nào đó của hắn thật ra cũng hướng tới sinh hoạt của quan viên Đại Tề.

Hơn nữa, hắn vẫn luôn cổ vũ nữ nhân song nhi mặc quần như đàn ông, ở thời điểm này Triệu Kim Ca mặc long bào, chẳng lẽ Triệu Minh Châu phải mặc cung trang công chúa phức tạp hoa lệ?

Mặc ba cái quần áo rườm rà này lãng phí rất nhiều vải dệt!

Cuối cùng cả nhà bọn họ đều mặc quân trang, trong đó người mặc đẹp nhất là Triệu Minh Châu.

Tưởng Chấn nhìn con gái rượu của mình, chỉ cảm thấy đắc ý cực kỳ.

Phải đăng cơ thế nào, thủ hạ của Tưởng Chấn không hiểu cho lắm, rốt cuộc phần lớn bọn họ đều là chân đất sinh ra, bởi vì điều này mà có người còn muốn học theo Nam Dương.

Người nọ bị Tưởng Chấn chửi một trận.

Sau đó Tưởng Chấn tự mình nghĩ ra một bộ lưu trình, cùng lắm ở hiện tại hắn cũng từng xem một ít nghi thức trên ti vi gì đó......

Toàn bộ nghi thức được Tưởng Chấn thực hiện rất đơn giản.

Lúc này đừng nói TV, ngay cả ảnh chụp cũng không có, hắn cũng chỉ để người ta vẽ cho mình và Triệu Kim Ca một bức họa, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, chờ thế cục ổn định rồi, nhất định phải tập trung phát triển khoa học kỹ thuật.

Khoa học kỹ thuật là sức sản xuất mạnh mẽ nhất, lời này không phải nói ngoa nha!

Toàn bộ nghi thức đối với Tưởng Chấn đúng là bình thường, kỳ thật hắn cũng không có quá kích động, nhưng những người khác lại không giống, rất nhiều người đều phấn khích muốn chết, đại đa số người còn rơi lệ tại chỗ.

Thấy lớp lớp người xung quanh ngập tràn không khí nghiêm túc như vậy, Tưởng Chấn không khỏi chịu cảm nhiễm, cuối cùng thở dài một hơi.

Bọn họ thắng lợi, nhưng rốt cuộc rất nhiều người đã chết......

Buổi sáng, Tưởng Chấn cử hành nghi thức đăng cơ, buổi chiều, Tưởng Chấn lại mang theo thủ hạ đi mộ liệt sĩ, tế bái những chiến sĩ đã hy sinh trong những năm này.

Trong đó làm cho Tưởng Chấn khó dằn lòng nhất là cái chết của Vương Hải Sinh.

Năng lực của Vương Hải Sinh cũng không mạnh mẽ thế nào, nhưng lại là người đi theo Tưởng Chấn lâu nhất, lúc tới Nam Dương, Tưởng Chấn cũng sắp xếp cho hắn một ít nhiệm vụ nhỏ, không ngờ lại bị người đánh lén......

May mắn hai đứa con của Vương Hải Sinh đã trưởng thành, cũng rất có tiền đồ.

Hồi chúng nó còn ở thôn Hà Tây đã được đi học, sau đó Vương Ngư Nhi đi theo Triệu Kim Ca, trở thành bí thư bên người Triệu Kim Ca, còn Vương Đại Ngưu đi tòng quân, hiện giờ đã là một vị tướng trẻ tuổi.

Ở mộ viên, mọi âm thanh dần dần biến mất, mọi người an tĩnh nhìn từng hàng bia đá có mới có cũ.

Tưởng Chấn đã loại trừ rất nhiều tập tục xưa, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện chối bỏ chuyện tế bái tổ tiên.

Bọn họ đều sẽ nhớ nguồn cội của bản thân ở nơi nào.

Tối hôm nay, Tưởng Chấn cùng một đám thủ hạ khai quốc công huân ăn cơm với nhau, sau khi dùng bữa xong liền về nhà.

Hiện tại nhà của hắn là hoàng cung Nam Dương xưa, cũng đã được cải tạo lại.

Ban đầu hoàng cung rất lớn, nhưng bọn họ chỉ ở trong một cung điện nhỏ...... Đương nhiên, tuy không ở hết nhưng hoàng cung này vẫn thuộc sở hữu của Tưởng Chấn.

Không chỉ có như thế, đất vùng phụ cận cũng thuộc về hắn luôn.

Đương nhiên là không ai phản đối, đất nước này vốn là Tưởng Chấn đánh chiếm mà có, theo lý "Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử", hiện tại hắn chỉ cần một chút đất như vậy thì có sao đâu?

Chỉ là, người khác không cho rằng đây là chuyện lớn, Tưởng Chấn lại biết mình tuyệt đối là chiếm đại tiện nghi.

Trăm năm sau, nơi này là thủ đô Kim Quốc, khẳng định tấc đất tấc vàng...... Hắn đây là ôm tiền cho hậu nhân nhà mình.

Người đều có tư tâm, hắn cũng giống thế, tự nhiên hy vọng hậu đại của mình có thể có cuộc sống tốt.

"Bệ hạ, nên nghỉ rồi." về đến nhà, Tưởng Chấn lập tức kéo Triệu Kim Ca.

"Đêm qua không phải đã làm sao......" Triệu Kim Ca có chút bất đắc dĩ, hôm nay y đứng bên ngoài thật lâu, bây giờ có chút mệt mỏi, sao hắn còn muốn tới nữa?

"Ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, ngươi ngày hôm qua ăn cơm xong, hôm nay chẳng lẽ không ăn?" Tưởng Chấn nghiêm túc nhìn Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca: "......"

Thuộc hạ của Tưởng Chấn có biết hắn thích ngụy biện như vậy không?!

"Không phải nói chỉ có mệt chết trâu, không có cày hư sao?" Tưởng Chấn lại nói: "Ngươi yên tâm, không cần ngươi xuất lực."

Triệu Kim Ca: "......"

Cho dù không cần xuất lực, y cũng không thể ngủ nha, nhưng bây giờ y...... chỉ muốn ngủ thôi.

Triệu Kim Ca muốn ngủ, nhưng một hồi hợp qua lại không buồn ngủ nữa.

Vì thế, Tưởng Chấn liền nhân cơ hội lại đến một hồi.

** Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều.

Hôm sau Triệu Kim Ca dậy muộn, cũng may, y chỉ là hoàng đế trên danh nghĩa thôi, không cần phải vào triều sớm, nhưng Thủ tướng Tưởng Chấn này lại có rất nhiều việc phải hoàn thành.

Duỗi người, Triệu Kim Ca quyết định tiếp tục ngủ.

Triệu Kim Ca vẫn ngủ đến giữa trưa mới dậy, kết quả vừa ra khỏi phòng, một cảnh vệ nhà bọn họ kích động nhìn qua: "Bệ hạ, ngài cuối cùng tỉnh!"

"Có việc gì à?" Triệu Kim Ca hỏi.

"Thủ tướng đại nhân nói ngài tỉnh liền qua tìm ngài ấy." vị cảnh vệ nói. Lúc Tưởng Chấn ra ngoài đã dặn hắn cái này, hắn liền nghiêm túc chờ Triệu Kim Ca tỉnh, kết quả là chờ suốt cả sáng......

"Ngươi đi an bài một chút, ta lập tức đi." Triệu Kim Ca nói, Tưởng Chấn tìm y, sợ là có chuyện gì...... Triệu Kim Ca có chút hối hận về hành vi ngủ nướng của mình.

"Không cần không cần, Thủ tướng đại nhân đã dặn, không thể quấy rầy ngài ngủ, đợi ngày tỉnh phải ăn cơm đã hẵng đi." Viên cảnh vệ lại nói.

Tuy hắn nói như vậy, nhưng Triệu Kim Ca vẫn hơi lo lắng, ăn cơm xong, y liền vội vàng chạy đi tìm Tưởng Chấn.

Kết quả......

"Ngươi tìm ta chỉ vì cái này?" Triệu Kim Ca vô ngữ mà nhìn Tưởng Chấn, Tưởng Chấn tìm y chỉ để hỗ trợ công tác của Thủ tướng...

"Nhưng mấy cái này ngươi làm quen rồi mà......" Tưởng Chấn có chút chột dạ.

Lúc trước hắn không chịu làm Hoàng đế là vì tránh cho sự tình sùng bái cá nhân các kiểu phát sinh, kết quả...... công việc của Thủ tướng hắn làm không nổi nha.

Hắn cũng cũng chỉ có thể xin Triệu Kim Ca giúp đỡ.

Triệu Kim Ca bất đắc dĩ mà nhìn Tưởng Chấn một cái, nhâm mệnh mà bắt đầu xem văn kiện.

Tưởng Chấn thấy vẻ mặt này của y, cười cười, sau đó cũng bắt đầu xem văn kiện.

Tuy rằng hắn tìm Triệu Kim Ca đến giúp hắn làm việc, nhưng bản thân hắn cũng có rất nhiều chuyện cần hoàn thành, khác không nói, pháp luật linh tinh, rất nhiều phương diện yêu cầu Tưởng Chấn tới trấn ải.

Bất quá, cũng may xã hội này đang từng bước một phát triển rất tốt.

Tưởng Chấn và Triệu Kim Ca thành lập Kim Quốc ở Nam Dương, không hề nghi ngờ làm cho hoàng thất và quan viên Đại Tề phi thường phẫn nộ, nhưng bọn họ cũng không có năng lực ngăn cản.

Bởi vì chuyện của Trình Vĩnh Chân và Tưởng Chấn, trước kia triều đình Đại Tề nhắm một con mở một con với mậu dịch biển, đột nhiên bắt đầu động thủ với Hải Thương.

Có lẽ những người bên trên chỉ muốn những Hải thương này không ra khơi buôn bán nữa, nhưng mệnh lệnh một tầng lại một tầng truyền đi......

Rất nhiều quan viên địa phương dứt khoát mượn cơ hội gom tiền —— sao sạch những Hải thương này không phải sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát sao?

Cứ như thế đi xuống, có không ít Hải thương chọn lên con đường cũ của Trình Vĩnh Chân.

Hải vực Đại Tề rất lớn, trong đó có rất nhiều đảo nhỏ, những Hải thương này chiếm cứ một phần đảo nhỏ, sau đó liền bị gán vào hàng ngũ giặc Nụy Khấu.

Những người này bám trụ hải quân Đại Tề, làm cho bọn họ không rảnh tìm Tưởng Chấn phiền toái, cho dù biết Tưởng Chấn đánh hạ Nam Dương cũng chỉ có thể phái người đi hòa đàm.

Chỉ là, Trình Vĩnh Chân sẽ muốn hoà đàm, Tưởng Chấn lại không muốn, dầu muối không ăn.

Kể từ đó, Đại Tề liền không thể làm gì hắn.

Huống chi......

Mấy năm nay, phía bắc Đại Tề cũng xảy ra vấn đề.

Thiết kỵ Liêu Đông rất lợi hại, nhưng vẫn luôn không đủ lương, lúc trước có Tưởng Chấn hỗ trợ, bọn họ cơm no áo ấm đã nhiều năm, nhưng hiện giờ có ai cho bọn họ mua lương chuyển lương nữa?

Triều đình tự mình trưng thu lương thảo, không thiếu được bị tầng tầng bóc lột, chuyển xuống tới dưới chỉ còn phân nửa bạc đã là cám ơn trời đất, còn tìm người khác thì sao? Kết cục của Tưởng Chấn rõ ràng trước mắt, còn có thương nhân nào nguyện ý nữa?

Mà lương thảo không đủ, sức chiến đấu của thiết kỵ Liêu Đông tự nhiên cũng sẽ giảm xuống, người Nhung cũng liền càn rỡ lên.

Phía bắc Đại Tề, người Nhung không an phận, trong biển lại hải tặc hoành hành, này còn chưa tính, chỉ trong năm nay, Đại Tề thế nhưng còn bị nạn lũ lụt, vô số bá tánh trôi giạt khắp nơi.

Thứ như thiên tai này sẽ luôn có, trên cơ bản cách mấy năm Đại Tề liền sẽ phát sinh một lần, chuyện này trước giờ cũng không phải chuyện lớn gì.

Những bá tánh thấp cổ bé họng này đói chết một ít thì có làm sao đâu? Cho dù có kẻ phản thì trấn áp là được...... Đương nhiên, chuyện cứu tế vẫn phải làm.

Nhưng hiện giờ tình huống không giống nữa.

Hiện tại triều đình không có tiền.

Không có biện pháp cứu tế, không có biện pháp phái binh khống chế nạn dân...... Cuối cùng, thật nhiều nạn dân đói bụng tụ tập lại với nhau, thấy cái gì cướp cái đó, thế nhưng làm nguyên một châu phủ hoàn toàn rối loạn, còn vọt vào trong thành.

Mỗi một triều đại đều có lịch sử lâu dài, nhưng không phải là mãi mãi, một đế chế ngã xuống, một triều đại khác lên thay. Hiện tại Đại Tề còn có thể chống đỡ, nhưng về sau không biết sẽ thế nào...

Tưởng Chấn tự nhiên không lo lắng chuyện này, nhưng hắn biết, ở Đại Tề khẳng định có người dốc lòng lo toan việc ấy.

Bất quá, tuy rằng hắn không có bản lĩnh thay đổi triều đại, nhưng hắn có thể nhân cơ hội này tuyển mộ nhiều người từ Đại Tề.

Thật ra bây giờ hắn rất thiếu nhân lực, người nào cũng thiếu.

Hắn đã là Thủ tướng Kim Quốc, đương nhiên muốn phát triển quốc gia của mình!

Sau khi Tưởng Chấn lên làm Thủ tướng, mệnh lệnh đầu tiên là đến Đại Tề cứu người, mang nạn dân đến Kim Quốc.

**

Thông báo: Tạm ngưng ra chương tới cuối tuần vì phải đi chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info