ZingTruyen.Asia

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 169 Phiên ngoại đăng cơ ( thượng )

bach_bach_duong

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Bạch Đường

Đại điển đăng cơ của Hoàng đế Kim quốc và Thủ tướng được làm cùng nhau, nghi thức...thật đơn sơ.

Tưởng Chấn không biết hoàng đế Đại Tề đăng cơ thế nào, để bản thân hắn nói á... không có nhiều tiền, không cần làm to quá làm gì.

Đương nhiên, cần bảo đảm an toàn, đây là nhất định rồi.

Tưởng Chấn chiếm được Nam Dương rồi, phần lớn bá tánh dưới chính sách dụ dỗ của hắn đều không nghĩ tạo phản, mà an an ổn ổn sinh sống cùng hắn, nhưng vẫn có một đám người luôn phản kháng Tưởng Chấn.

Nhóm này phần đông là hậu nhân tiếp thu giáo dục quý tộc Nam Dương và thủ hạ, cũng có một phần là người thân của những kẻ bị Tưởng Chấn giết trong chiến tranh. Cho dù bọn họ đã thất bại, nhưng vẫn ẩn núp ở bên cạnh, luôn nghĩ cách phục quốc......

Những người này không quậy ra được sóng gió gì, lại qua vài thập niên, phỏng chừng liền không còn tồn tại nữa, bất quá ở hiện tại Tưởng Chấn phải phòng thủ tốt mới được, miễn cho bọn họ chạy tới nháo loạn.

Một ngày trước nghi thức, Tưởng Chấn và người nhà cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó liền ôm Triệu Kim Ca trở về phòng.

Hiện giờ hắn đã hơn bốn mươi tuổi, cuộc sống bôn ba bấy lâu nay làm mặt hắn không tránh khỏi mà để lại dấu ấn phong sương, trên đầu thậm chí đã mọc sợi bạc, nhưng bởi vì hắn vẫn luôn chú ý thân thể của mình, cũng chú ý rèn luyện, dáng người còn tốt lắm, tám múi cơ bụng chưa mất múi nào.

Còn Triệu Kim Ca ấy hả, tám múi cơ đã biến thành một rồi.

Mấy năm nay Tưởng Chấn vẫn luôn khắp nơi chinh chiến, Triệu Kim Ca lại dẫn theo một ít nữ nhân cùng song nhi tọa trấn phía sau, xử lý các loại chính vụ...... Cho dù y không ngừng rèn luyện, cường độ hoạt động cũng không đủ làm y giữ được đống cơ bắp trên người.

Bất quá, bảo dưỡng bên ngoài của y lại khá hơn Tưởng Chấn nhiều.

Y tọa trấn phía sau, không cần phải dãi nắng dầm mưa, tuy nói điều kiện bây giờ không đủ để y xa xỉ mà tiến hành các loại hưởng thụ, nhưng ít ra không thiếu ăn mặc. Ở địa vị cao lâu ngày còn làm khí chất y ngày một tốt...

Hiện giờ nhìn Triệu Kim Ca cùng lắm là ba mươi mấy tuổi.

Tưởng Chấn quả thật thích bộ dáng này của Triệu Kim Ca muốn chết.

Vốn trước đó Triệu Kim Ca lớn lên hợp khẩu vị hắn, hiện tại cắt tóc ngắn, mặc bộ quần áo Tưởng Chấn phát minh (hoàn toàn khác trường bào Đại Tề) – quần áo hiện đại....

Mỗi lần Tưởng Chấn nhìn thấy Triệu Kim Ca cài tới nút áo cuối cùng nghiêm trang ngồi đó xử lí chính vụ, liền có mong ước cởi y sạch sành sanh.

Chỉ tiếc, mấy năm nay vẫn luôn đánh giặc, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, số lần hắn cởi quần áo Triệu Kim Ca xuống không nhiều mấy...

Đương nhiên, tối hôm nay hắn có thể lột thoải mái rồi.

Tưởng Chấn không chút do dự liền cởi sạch Triệu Kim Ca, sau đó nhào lên...

Dưới lầu, Triệu Minh Châu, Triệu Thừa Dự và vợ chồng Triệu Phú Quý ăn cơm xong, đang ăn trái cây tráng miệng.

Hiện giờ Triệu Minh Châu đã mười lăm, lớn lên thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, tuy rằng có hơi cao chút, bởi vì thường xuyên chạy bên ngoài vận động nên da hơi đen, nhưng tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp, rốt cục Triệu Kim Ca hay Tưởng Chấn đều có ngũ quan không tồi mà.

So sánh với lớp dưới, Triệu Thừa Dự lớn lên có hơi xấu chút...... Đương nhiên, không phải cậu thật sự xấu, mà gần đây đang nhổ giò, thoạt nhìn không khác gì cây gậy trúc phất phơ trong gió...

Ước chừng là vì còn đang phát triển, đừng thấy Triệu Thừa Dự ốm nhom mà lầm, cậu đặc biệt có thể ăn, lúc ăn cơm còn ăn nhiều hơn cha cậu, lúc này ăn xong rồi còn cầm thêm một quả táo to, mồm to gặm, thấy Triệu Minh Châu mang một dĩa điểm tâm tới còn nhào qua......

"Thừa Dự, đệ ăn khỏe thật đấy......" Triệu Minh Châu cảm khái nhìn em trai mình, sau đó có điểm mất mát phát hiện, hóa ra đệ đệ đã cao bằng cô rồi!

Cô đã cao hơn vô số nam nhân, đệ đệ cô không chừng... sẽ là hạc giữa bầy gà nha!

"Có thể ăn là tốt, có thể ăn là tốt." Triệu Lưu thị vui vẻ rạo rực, đột nhiên lại nhớ tới chuyện trước kia: "Ai, hồi xưa khi Kim ca nhi lớn bằng các cháu, cả ngày ăn không đủ no, còn có cha các cháu, khi đó hắn vẫn luôn chịu đói, có một hồi bà nhìn thấy, hắn lựa mấy hạt giống đậu tằm dư ra, cũng không thèm nấu, cứ như vậy bỏ vào miệng nhai......"

Bây giờ đầu tóc Triệu Lưu thị đã hoa râm, có lẽ là do lớn tuổi, bà càng thích ngẫm chuyện trước kia, càng thích kể cho hai đứa cháu nghe chuyện ngày xưa của bà và cha chúng nó.

Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự cũng rất thích nghe mấy chuyện này, nghe xong liền không nhịn được thấy may mắn.

Vận may của bọn họ tốt lắm, tuy nói cũng có lang bạt kỳ hồ mấy năm, nhưng chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc...... cha mẹ họ vẫn luôn chăm sóc hai đứa con của mình rất tốt, chưa bao giờ thiếu thốn yêu thương.

Triệu Minh Châu nghĩ đến cái ôm trước khi ăn cơm Tưởng Chấn cho mình kia, còn có lời cha bảo, khóe miệng nhịn không được cong lên: "Nhất định là hồi xưa cha sống khổ lắm, mới có thể cố gắng như vậy! Sau đó để chúng ta được sống ngày lành!"

Cha cô làm việc, chưa bao giờ tránh cô, còn để cô bên cạnh dạy dỗ, kiến thức của cô không phải nghi ngờ là vô cùng uyên bác, cũng hiểu rất rõ phần lớn con người trên thế giới này phải trải qua cuộc sống thế nào.

Cuộc sống hiện tại của cô thật sự quá đáng quý.

"Đúng vậy," Triệu Lưu thị cười rộ lên, "Cuộc sống của chúng ta đều tốt đẹp rồi!" Đâu chỉ là "tốt đẹp" đơn giản nha...... cuộc sống như bây giờ bà trước kia nằm mơ cũng không dám!

Sinh ra trong một thôn nhỏ nghèo nàn, nửa chữ cũng không biết, một bà già nhà nông như bà bây giờ còn được làm Hoàng Thái Hậu!

Lúc này Triệu Lưu thị còn có cảm giác không chân thật.

Bị Triệu Kim Ca mang đi khỏi phủ Hòa Hưng, sau đó biết bọn họ trở thành đào phạm rồi, Triệu Lưu thị và Triệu Phú Quý phi thường sợ hãi, đoạn thời gian đó Triệu Lưu thị còn sợ tới ngã bệnh.

May mắn, rất nhanh cả nhà họ đã ổn định ở Nam Dương.

Lúc vừa đến mảnh đất này, bọn họ thiếu rất nhiều đồ vật, cuộc sống không khác gì ngày xưa ở thôn Hà Tây.

Cả nhà họ ở nhà làm bằng bùn đất, một đám người khai khẩn đất đai... nhưng bởi vì điều này mà tâm trạng hai ông bà mới ổn định lại.

Làm đào phạm cũng không sao hết, bọn họ còn có thể trồng trọt, cũng không đến mức đói chết...... Hai người Triệu Lưu thị và Triệu Phú Quý cuối cùng cũng phấn khởi bừng bừng.

Triệu Lưu thị và Triệu Phú Quý trồng một năm, sau đó thuộc hạ của Tưởng Chấn càng ngày càng nhiều, bọn họ dọn vào căn nhà to hơn, sau đó, Tưởng Chấn lại liên tục đi ra ngoài.

Bọn họ biết Tưởng Chấn đang làm "chuyện lớn", nhưng ngay từ đầu cũng chỉ cho rằng Tưởng Chấn đang đoạt địa bàn với người Nam Dương mà thôi, không ngờ...

Thế mà Tưởng Chấn đoạt được hết địa bàn của người ta mới ghê, còn chuẩn bị xây dựng nước mới!

Về sau, nơi này không phải Nam Dương nữa, mà là Kim Quốc!

Mỗi lần hồi tưởng hết thảy điều này, Triệu Lưu thị đều cảm thấy thực thần kỳ.

"Thứ này ăn ngon thật, tỷ, tỷ có muốn đem cho cha một chút không?" Lúc này, Triệu Thừa Dự đã ăn hết phân nửa mâm điểm tâm chị mình mang đến.

"Triệu Thừa Dự, đệ không sợ no bể bụng sao." Triệu Minh Châu có chút bất đắc dĩ, lại nói: "Còn có, lúc này đem đồ cho cha, cha nhất định không để ý tới đâu."

"Vì sao chứ?" Triệu Thừa Dự có chút nghi hoặc, sau đó lại đột nhiên phản ứng lại đây, tức khắc lộ ra biểu tình có chút xấu hổ.

Cậu thật khờ, hiện tại cha khẳng định có "việc quan trọng" cần làm nha! Hồi cậu còn nhỏ, không phải cha thường xuyên dùng lí do này đuổi cậu ra khỏi phòng sao?

Tình cảm giữa cha mẹ cậu vẫn luôn rất tốt.

Từ hai năm trước bọn họ đã thu phục Nam Dương không sai biệt lắm, từ khi đó bắt đầu, có vài tướng lãnh không muốn ở với vợ cũ mình nữa, nhưng cha của bọn họ trước nay đều không có ý niệm không tốt đó.

Như vậy thật sự khá tốt.

Bây giờ Triệu Thừa Dự đang đọc sách ở trường, có một người bạn của cậu, cha cậu ấy ở bên ngoài trộm nuôi người đàn bà khác; tình cảm cha mẹ cậu tốt, bạn cậu có không biết bao nhiêu hâm mộ......

Triệu Thừa Dự và Triệu Minh Châu đều rất cao hứng, ước gì tình cảm của Tưởng Chấn và Triệu Kim Ca càng tốt hơn nữa, vợ chồng Triệu Phú Quý thấy vẻ mặt biết mà không nói của hai đứa cháu, lại cảm thấy có điểm xấu hổ.

Lứa tuổi này của bọn họ nào dám để con cháu nhìn thấy chuyện vợ chồng đâu! Còn Tưởng Chấn thì sao, có khi ở nhà thân Triệu Kim Ca còn không tránh mặt con!

Bất quá, bọn họ cũng cảm thấy như vậy khá tốt là được......

Ngày mai còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, vợ chồng Triệu Phú Quý  bèn đi ngủ, Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự cũng lên giường sớm.

Nhưng buổi tối này, Tưởng Chấn lại ngủ rất trễ.

Vội vàng chuẩn bị đăng cơ, lại đi ra ngoài quét sạch phản đảng một chút, hắn đã một hai tháng không cùng Triệu Kim Ca này kia, lúc này phải tranh thủ bù lại.

Sáng hôm sau, Tưởng Chấn tỉnh trước, lại còn tinh thần sáng láng.

Rất nhiều đàn ông tới tuổi 40 liền không được, hắn thì khác, hắn luôn rèn luyện, vẫn còn xài tốt chán!

Tưởng Chấn thực tinh thần, còn Triệu Kim Ca lại dậy không nổi.

Tuy dáng người y không biến dạng nhưng mấy năm nay lại thiếu rèn luyện, không bằng Tưởng Chấn.

"Nên rời giường, bệ hạ của ta." Tưởng Chấn hôn một cái lên miệng Triệu Kim Ca, nghĩ đến sau hôm nay Triệu Kim Ca liền là Hoàng đế, liền có hơi dạt dào cảm xúc.

Áp đảo hoàng đế gì đó, thật là ngẫm lại liền cảm thấy rất tuyệt.

"Ngươi......" Triệu Kim Ca nghe được xưng hô của Tưởng Chấn, mặt liền đỏ rần, y vẫn luôn cho rằng mình sẽ thành Hoàng Hậu, không ngờ lại được làm Hoàng đế...... Tưởng Chấn kêu y là bệ hạ, vậy y...... có thể kêu Tưởng Chấn là Hoàng Hậu sao?

Cũng tốt, thôi y vẫn là ngẫm lại đi.

Tưởng Chấn đề xuất, bọn họ lại nghiên cứu mấy tháng về đế chế quân chủ lập hiến, quyền lợi Hoàng đế không nhiều không ít, ít nhất không quyền lực bằng Thủ tướng, thật ra là so giữa y và Tưởng Chấn mà thôi.

Đương nhiên, y cũng không để ý cái này.

Tưởng Chấn vẫn luôn không rời không bỏ y, một đôi nhi nữ cũng trưởng thành, y sớm đã cảm thấy mỹ mãn.

"Kim ca nhi, ta cho hoàng thất quyền lợi không lớn, nhưng đây cũng là vì hậu nhân sau này của chúng ta." Tưởng Chấn lại hôn Triệu Kim Ca một ngụm, sau đó liền giải thích.

Hắn biết phương hướng phát triển tương lai.

Lập một Hoàng đế trung ương tập quyền, nói không chừng có lúc nào đó sẽ bị lật đổ, nhưng nếu hoàng thất chỉ mang ý nghĩa biểu trưng, lại có thể trường tồn theo năm tháng.

Khi hắn còn tồn tại không những kiếm chút đất đai, kiếm chút tài sản cho bản thân, còn không cần lo lắng hậu nhân sau này sẽ không tốt...

Đương nhiên, phải giáo dục con trẻ là điều quan trọng nhất, liền nói Triệu Minh Châu Triệu Thừa Dự, hắn tin tưởng chúng nó nhất định có thể khai phá một mảnh trời riêng!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia