ZingTruyen.Com

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 168 Chính văn kết thúc

bach_bach_duong







Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Bạch Đường

Bản thân Tưởng Chấn không thích Nam Dương, hồi còn ở Đại Tề, hắn cũng không giống thương nhân khác thích thuê người lưu lạc trên biển làm việc.

Nhưng dù không thích, hắn cũng không tự nhiên muốn giết người...... Để bọn họ học ngôn ngữ Đại Tề là được rồi.

Lúc vừa đến Nam Dương, Tưởng Chấn vượt qua một thời gian hỗn loạn, nhưng sau đó có thủ hạ cũ của Trình Vĩnh Chân đến đầu nhập, đội tàu chở lương cho thiết kỵ Liêu Đông cũng được Tưởng Chấn phái người thu hồi về, còn mang theo lương thực vốn tính chở ra Bắc theo, cuộc sống của Tưởng Chấn liền dễ chịu rồi.

Sau đó, Tưởng Chấn liền nhân cơ hội này, cùng Triệu Kim Ca và vài thuộc hạ phòng thu chi, biên soạn hai bộ giáo án, hai bộ này lần lượt là giáo án chữ giản thể và toán học.

Chữ viết của Đại Tề vốn là chữ phồn thể.

Sau khi Tưởng Chấn sống ở Đại Tề liền học chữ phồn thể, hắn cũng không thể không thừa nhận, tuy chữ phồn thể có vẻ đẹp độc đáo riêng nó, nhưng đồng dạng, chữ phồn thể có cái khuyết điểm —— quá khó học.

Một số quốc gia có chữ viết đặc biệt đơn giản, rất nhiều người không cần đi học đã học được chín mười phần chữ của nước mình, nhưng ở Đại Tề nói dễ hơn làm, bởi vì một đống chữ như đám rừng này đâu có dễ học đến vậy.

Mấy năm nay, Tưởng Chấn vẫn luôn để thuộc hạ của mình đi học, ít nhất cũng nhận biết được cái chữ, nhưng tài học thủ hạ của hắn đều thực bình thường, không biết được nhiều chữ lắm thì thôi, có đôi khi nhận ra mặt chữ, nhưng bảo viết lại dốt đặc cán mai.

Muốn để một người trước giờ chưa từng học chữ học được nhiều văn tự như vậy là chuyện không dễ dàng.

Lúc trước ở hiện đại, chữ giản thể và ghép vần được phát minh vì để giáo dục được phổ cập càng nhanh, để những người chưa từng đọc sách mau biết đọc chữ...... Hiện tại, Tưởng Chấn cũng bê nguyên cách làm này đến xây dựng đế chế nhỏ của mình.

Mà việc này xác thực có chỗ lợi, sau khi đổi sang chữ giản thể rồi, người ta liền học nhanh hơn, mà ghép vần tồn tại lại làm tất cả mọi người thống nhất khẩu âm.

Đương nhiên, xét thấy rất nhiều thứ Tưởng Chấn đã quên bớt rồi, có rất nhiều thứ không thể phục chế lại...... nhưng cũng không sao mà, đúng không?

Tưởng Chấn để thủ hạ mình học chữ, đương nhiên cũng để người Nam Dương học cùng, đặc biệt là con cái họ.

Tưởng Chấn xây trường học, buổi sáng, giáo viên sẽ dạy dỗ bọn nhỏ học văn, tới buổi chiều sẽ mang lũ trẻ làm một số việc, như đóng sách, trồng rau linh tinh......

Đọc sách được miễn phí, nếu tụi nó muốn luôn được đọc sách, vậy thì phải làm việc.

Những người Nam Dương này cũng không thấy Tưởng Chấn đang dùng lao động trẻ em, lại rất thực cảm kích Tưởng Chấn, rốt cuộc Tưởng Chấn làm thế đã cho con cái bọn họ cơ hội được giáo dục, nhưng Tưởng Chấn làm vậy cũng có tư tâm.

Trong những trường học này đều có quy định, ở trong trường học cần phải nói tiếng phổ thông...... Cũng chính là tiếng phổ thông Đại Tề.

Hồi Tưởng Chấn học tiểu học, trường của hắn cũng có quy định như vậy.

Nơi hắn sinh ra ngôn ngữ địa phương cũng có rất nhiều đặc sắc riêng, nhưng bởi vì có một cái quy định như vậy, rất nhiều con nít ở tuổi hắn nói không tốt tiếng địa phương, thậm chí còn không nói được.

Hắn thu lưu người Nam Dương đều là bá tánh tầng chót xã hội, vốn chẳng biết mấy chữ Nam Dương, Tưởng Chấn để bọn họ học chữ Đại Tề, dạy con bọn họ nói tiếng Đại Tề...... Chờ tương lai, những người này phỏng chừng sẽ hoàn toàn quên chữ viết và ngôn ngữ Nam Dương.

Xâm lấn một quốc gia, kỳ thật tàn nhẫn nhất là huỷ hoại nền văn minh của quốc gia này.

Mà người Nam Dương đã quên mất văn minh Nam Dương, còn được xem như người Nam Dương sao?

Đương nhiên, bọn họ cũng không thể xem như người Đại Tề...... bởi vì rất nhiều tri thức Tưởng Chấn dạy cho những người này đều thuộc nền văn minh hiện đại.

Không chỉ có như thế, hắn cũng thay đổi rất nhiều phong tục tập quán của người dân.

Ví dụ như ở Đại Tề, đàn ông có thể tam thê tứ thiếp, nhưng ở chỗ này, Tưởng Chấn trực tiếp quy định, mỗi người đàn ông chỉ được phép có một thê tử mà thôi.

Nếu Tưởng Chấn ở Đại Tề mà làm vậy, đại khái sẽ bị người ta mắng chết, nhưng ở đây một khi đã nói, liền không có ai không nghe.

Tuy thủ hạ của hắn cũng có người biết chữ, nhưng cũng không coi là người đọc sách đứng đắn, không đến mức kiên trì một ít mạc danh lễ giáo, huống chi...... Bọn họ thiếu nữ nhân song nhi.

Mặc kệ là thủ hạ Tưởng Chấn hay thủ hạ cũ của Trình Vĩnh Chân đầu nhập vào đây, tuyệt đại đa số đều là đàn ông hết!

Một đám người như vậy đều là trai già ế! Lúc này Tưởng Chấn nói mỗi người chỉ có thể cưới một thê tử, bọn họ tự nhiên là giơ hai tay hai chân tán thành.

Mỗi người chỉ có thể cưới một thê tử, này thật tốt nha! Bằng không nữ nhân song nhi đều đòi gả cho cho Tưởng Chấn Hà Xuân Sinh gì đó, bọn họ không phải cưới không được tức phụ sao?

Mỗi người chỉ được cưới một vợ thật tuyệt!

Mệnh lệnh này của Tưởng Chấn, thủ hạ của hắn không ai phản đối, người Nam Dương dĩ nhiên cũng không phản đối.

Bọn họ đều nghèo, căn bản chính là tầng chót xã hội, rất nhiều người đều cưới không được tức phụ nhi...... Một khi đã như vậy, chỉ có thể cưới một vợ thì cưới một vợ thôi, có là tốt lắm rồi, có gì phàn nàn đâu?

Đây là mệnh lệnh đầu tiên Tưởng Chấn tuyên bố, không bao lâu sau, Tưởng Chấn lại tỏ vẻ, nữ nhân và song nhi cũng phải đi làm việc, con nít mặc kệ là nữ nhân hay song nhi đều phải được đi học.

Này cũng không ai phản đối.

Hiện tại bọn họ đặc biệt thiếu người, cánh đàn ông cần phải thay phiên huấn luyện hoặc tuần tra bảo vệ lãnh thổ, phải ra biển làm buôn bán, thật sự không đủ dùng, lúc này, để nữ nhân cùng song nhi cũng đi làm việc nghe cũng hợp lí mà?

Không thấy Triệu Kim Ca còn quản lí nhiều người đến vậy sao?

Còn con nít cho đọc sách cùng nhau cũng không có gì.

Phần lớn người đi theo Tưởng Chấn đến Nam Dương đều thuộc tầng lớp nghèo, hồi bọn họ còn nhỏ vốn là cả trai lẫn gái chơi cùng nhau, cùng đi học thì có sao đâu?

Huống chi con gái của Tưởng Chấn cũng đi học mà!

Thật ra Tưởng Chấn thực may mắn, may mắn là những người đi theo hắn tới đây đều sinh ra chân đất, có ăn có mặc là tốt rồi, đặc biệt dễ dạy dỗ.

Rất nhiều quan niệm xã hội đều vô tri vô giác mà tiến hành thay đổi.

Dưới sự cố gắng dẫn đường của Tưởng Chấn, cuộc sống trên mảnh đất này chậm rãi thay đổi theo hướng hiện đại hóa, rất nhiều quan niệm sống cũng dần dà mọc rễ nảy mầm trong tiềm thức người dân.

Một số nữ nhân bất mãn chồng mình vũ phu, tự dựa vào bản thân cũng kiếm tiền được bèn dọn ra khỏi nhà, Tưởng Chấn tỏ vẻ nàng có thể hòa ly, sau đó gả cho người tốt hơn.

Nữ nhân kia không chút do dự ly dị, sút phăng chồng cũ đi, kiếm một người khác gả cho hắn.

Phần lớn nam nhân đều không nhận thức được điều này nghĩa là gì...... rất nhiều người trong số họ kiếm không được vợ, còn thầm ao ước chuyện như vậy tốt nhất nên xảy ra mấy lần nữa đi.

Bất quá, Tưởng Chấn lại biết, cuộc sống ở đây đã thay đổi rồi.

Nếu bọn họ còn ở Đại Tề, muốn thay đổi được như vậy quá mức khó khăn, ít nhất phải đánh sập hệ thống giai cấp toàn xã hội mới thành, nhưng ở chỗ này lại đặc biệt đơn giản.

Đều là những kẻ rời xa quê hương đến đất khách xứ người, rất nhiều chuyện đã không quan trọng như vậy, còn sống là tốt rồi.

Tưởng Chấn đã nhúng tay từ sớm vào cuộc chiến giữa hoàng thất và Mộc Phủ, hắn dựa vào bán vũ khí cho hai bên kiếm rất nhiều tiền, lại chưa từng tham gia chiến tranh.

Quảng tích lương, hoãn xưng vương, đây cũng là phương châm hợp với tình huống của hắn nhất hiện giờ.

Nhưng chờ hoàng thất Nam Dương đánh nhau với Mộc Phủ tới không sai biệt lắm, phát hiện hắn tồn tại, bắt đầu sợ hãi hắn, thậm chí muốn đuổi hắn đi, lúc này, Tưởng Chấn không do dự động thủ.

Người Nam Dương hắn thu lưu từ sớm đã vô cùng trung thành và tận tâm với hắn, còn những người Nam Dương nơi khác...... Đi theo Tưởng Chấn có thể ăn cơm no, dưới tình huống Tưởng Chấn không đuổi giết, bọn họ liền không phản kháng.

Tưởng Chấn mang theo rất nhiều thợ thủ công từ Đại Tề, trên tay hắn có vũ khí tốt nhất, có huấn luyện quân đội nghiêm khắc, dẫn theo đoàn binh như vậy, thu phục hoàng thất và Mộc Phủ cũng không phải việc khó.

Nếu hai phe này chịu hợp sức với nhau có lẽ có thể đấu một trận ra trò với Tưởng Chấn, nhưng mấu chốt là hoàng thất và Mộc Phủ đấu đá nhiều năm, ra thâm cừu đại hận, làm sao mà cam lòng hợp tác cho được?

Dưới tình huống đó, đảo Nam Dương cũng không quá lớn, trong vòng hai năm Tưởng Chấn đã càn quét sạch Nam Dương.

Chiến tranh luôn phải có người chết, lúc này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Thủ hạ Tưởng Chấn chết một ít, nhưng càng nhiều người Nam Dương bỏ mạng.

Phần lớn quý tộc Nam Dương đều bị giết, tài sản của bọn họ bị Tưởng Chấn thu lại, đất đai của bọn họ được Tưởng Chấn phân cho bá tánh Nam Dương, cùng lúc đó, hắn lại bắt đầu chuẩn bị xây trường học ở những vùng hắn chiếm được.

Tưởng Chấn cũng không phải người lợi hại cỡ nào, ở một vài mặt, hắn còn kém hơn Triệu Kim Ca có thể xử lí những công vụ rườm rà.

Hắn không có biện pháp quản lý quá nhiều người, cũng không biết cách quản lí một vùng đất rộng lớn như thế, may mắn là Nam Dương không lớn lắm, người cũng không nhiều lắm.

Hơn nữa, Tưởng Chấn còn phát hiện...... bên trong những thuộc hạ thô nhân của mình cũng có chút nhân tài.

Đương nhiên, hắn vẫn bị thiếu người.

Bất quá, cho dù thiếu người cai trị quốc gia này, dưới tình huống Tưởng Chấn nắm trong tay quân đội cũng không có vấn đề gì lớn, đợi qua một vài năm, học trò trong trường lớn lên, hắn lại có nhân tài rồi.

Năm thứ tám Tưởng Chấn đến Nam Dương, hắn thành lập quốc gia mới, đặt tên là nước Kim.

Lúc Tưởng Chấn đưa ra ý định muốn lập quốc, thủ hạ của hắn đều ủng hộ, bọn họ muốn Tưởng Chấn lên làm hoàng đế, mình làm vương gia hầu gia gì đó, thậm chí còn muốn xây cung điện ăn sung mặc sướng, còn muốn tìm nữ nhân song nhi Nam Dương tới hầu hạ mình.

Nhưng mấy ý tưởng này đều bị Tưởng Chấn phủ quyết.

Tưởng Chấn trực tiếp lập ra chế độ quân chủ lập hiến.

Quân vương cũng không có quyền lợi quá lớn, chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, quyền lợi nằm trên tay tổng thống và nghị viện, tước vị chỉ là vinh dự, không có đặc quyền.

Ngay từ đầu, mọi người đều không hiểu vì sao Tưởng Chấn muốn làm như vậy, nhưng sau đó phát hiện họ tham dự nghị viện sẽ có rất nhiều quyền lợi, thậm chí không cần lo lắng bị hoàng đế trực tiếp ban chết, liền cảm thấy kỳ thật như vậy càng tốt.

Đương nhiên, không thể cưới nhiều vợ thì không tốt lắm, nhưng về lâu về dài rồi cũng thành quen.

Sau khi Tưởng Chấn lập ra chế độ quân chủ lập hiến cũng không muốn làm hoàng đế, mà để Triệu Kim Ca làm.

Bất quá, hắn làm Thủ tướng nha.

Trước nhậm chức một ngày, Tưởng Chấn ôm Triệu Minh Châu, đứa con gái đã lớn mà nhiều năm rồi hắn chưa ôm lại: "Minh Châu của cha, sau này con sẽ không bao giờ bị khi dễ nữa!"

***

Còn rất nhiều phiên ngoại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com