ZingTruyen.Info

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 166 Rời khỏi Đại Tề

bach_bach_duong

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Bạch Đường

Trước đây Tưởng Chấn vẫn luôn buôn bán qua lại với Nam Dương, nhưng gần dạo gần đây mối làm ăn này đã đứt gánh rồi.

Không chỉ có như thế, hắn còn phái một ít người tuần tra ở hải vực phụ cận phủ Hòa Hưng, một khi phát hiện hải tặc, liền bắt trói chúng lại.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy tên hải tặc này ngày càng càn rỡ, bởi vì bọn chúng đột nhiên phát hiện, ăn cướp của bá tánh Đại Tề dễ cực, trong đó phần lớn người gặp phải chúng chỉ biết mỗi quỳ xuống xin tha, không hề có sức phản kháng.

Mà cho tới bây giờ, mặc kệ mi là người Nam Dương hay Đại Tề, chỉ cần mi đi làm hải tặc, đều bị bá tánh và quan phủ thống nhất gọi là giặc Nụy Khấu.

Nạn Nụy Khấu càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều bá tánh vùng duyên hải gặp phải tai ương, nhưng ở ven biển phủ Hòa Hưng, cuộc sống của người dân không khác mấy so với ngày xưa.

Bọn giặc Nụy Khấu này căn bản không dám đến phủ Hòa Hưng gây sự.

Chuyện này đối với bá tánh phủ Hòa Hưng là chuyện tốt nha, nhưng với một vài người nào đó lại làm cho cuộc sống không lúc nào an bình.

Đông đi xuân tới, lúc cây đào lại trổ nụ hoa, một con thuyền dọc theo đường ven biển Đại Tề một đường xuôi Nam, cuối cùng dừng lại ở bến cảng thôn Vách Đá, không lâu sau đó, từ trên thuyền, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt lạnh lùng bước xuống.

Người canh giữ ở thôn Vách Đá lúc này là Tưởng Minh, phát hiện người nọ, Tưởng Minh có chút kinh ngạc: "Là Hầu gia ư?"

Hóa ra người đàn ông vừa đến này đúng là kẻ mấy năm nay vẫn luôn để Tưởng Chấn giúp đỡ mua sắm lương thảo, Tề hầu gia Tề Kình.

Lúc trước La Thiên Tứ mang người này mang đến Giang Nam, lại giới thiệu Tưởng Chấn với ông ta. Ban đầu ông ta không nói thân phận thật của mình cho Tưởng Chấn biết, nhưng sau đó có hợp tác, Tưởng Chấn cũng phát hiện, hóa ra người này thuộc về dòng dõi tông thất.

Đại Tề lập quốc đã hơn ba trăm năm, mới đầu hoàng thất không có mấy người, nhưng tới bây giờ đã khai chi tán diệp tới mấy ngàn; quan hệ một dòng này của Tề Kình đã hơi xa xôi so với hoàng gia, lại chưa xuống dốc, còn Tề Kình lại có chút bản lĩnh, hiện giờ đã kế thừa tước vị, thành một vị hầu gia, đồng thời còn là tướng lãnh của thiết kỵ Liêu Đông.

"Ta muốn gặp Tưởng Chấn." Tề Kình nói.

Rất nhanh Tưởng Minh đã đưa người này đến trước mặt Tưởng Chấn.

"Tề đại nhân tìm ta có chuyện gì?" Tưởng Chấn có chút khó hiểu mà nhìn Tề Kình.

"Tưởng Chấn, mùa đông năm ngoái, người Nhung không ngừng vọng động, thiêu hủy một cái kho lúa của chúng ta, thiết kỵ Liêu Đông chúng ta còn trưng binh...... Hiện tại lương thảo có chút không đủ, hy vọng ngươi có thể mua thêm một đám lương thảo, đưa đi Liêu Đông." Tề Kình thấy Tưởng Chấn lập tức nói.

"Chỉ thế thôi sao? Việc nhỏ này chắc là không cần tự đại nhân đến đây đâu?" Tưởng Chấn có chút khó hiểu mà nhìn Tề Kình.

"Tưởng Chấn, ta tự mình lại đây, là bởi vì bây giờ Liêu Đông lấy không ra bạc, nếu như có thể, hy vọng ngươi có thể ứng cho chúng ta." Tề Kình nói.

Liêu Đông thiết kỵ không có bạc, cái này Tưởng Chấn tin.

Đừng nhìn Giang Nam phi thường phồn hoa, ngoại trừ vùng duyên hải có giặc Nụy Khấu, cuộc sống người dân tương đối khổ sở; còn những vùng khác bá tánh sống cũng tàm tạm; nhưng tính trên toàn bộ Đại Tề, thì không thể xưng là thiên hạ thái bình được.

Ví dụ như năm xưa hắn đi theo Trịnh Dật lên kinh, dọc đường có một nơi kia gặp hạn hán nặng; lại ví như mấy năm trước, còn có lũ lụt phát sinh, đừng nói tới người Nhung vẫn luôn ngo ngoe rục rịch......

Hơn nữa quan viên nhiều tông thất nhiều quân đội nhiều, chi tiêu khắp mọi mặt cực lớn, triều đình thường thường thu không đủ chi, nghe nói đôi khi còn phải khất nợ bổng lộc quan viên.

Tuy rằng triều đình luôn rất coi trọng thiết kỵ Liêu Đông, cũng không bạc đãi bọn họ, nhưng cũng không khả năng luôn cấp đủ quân lương.

"Có thể khất nợ một bộ phận, nhưng trước lần giao hàng sau phải thanh toán hết nợ đã." Tưởng Chấn nói.

"Được chứ." Tề Kình thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bởi vì ở Giang Nam, bá tánh càng thích trồng dâu hoặc bông hơn các loại lương thực, sau đó dệt vải bán lấy tiền; giá lương thảo ở Giang Nam cũng không rẻ, mua nhiều không có lời.

Đương nhiên, cho dù mắc đến đâu thì vẫn đỡ hơn phía bắc rồi.

Tưởng Chấn tốn chút công sức mới mua được một bộ phận lương thảo, dưới sự thúc giục của Tề Kình đưa một mớ lương đến Tây Bắc.

Đội tàu đi rồi, Tề Kình lại không đi, ông ta tính mua thêm càng nhiều lương thực.

Tưởng Chấn cũng không lạ gì cách làm của ông ta; nơi đây là cổ đại, không chừng đột nhiên lại có cái thiên tai, bá tánh sẽ phải không có thu hoạch, cho nên hầu hết người dân đều thích cất giữ lương thực, thiết kỵ Liêu Đông muốn cất giữ lương thực thì càng bình thường.

Hôm nay ăn cơm chiều với Tề Kình xong, Tưởng Chấn liền trở về chỗ ngủ của mình ở thôn Vách Đá.

Kết quả sau nửa đêm hắn bị tiếng kèn báo động làm bừng tỉnh.

Có người đánh lén thôn Vách Đá, này còn chưa tính, người lén phéng đến lại là quan binh.

Nếu mình chỉ là một thương nhân bình thường không có tiếng nói gì, quan viên địa phương tùy tiện định cho cái tội, mình liền bị nhốt vào đại lao, tiền bạc của cải cũng bị sung công.

Nhưng nếu mình xây dựng thế lực quá lớn...... Có vết xe đổ của Trình Vĩnh Chân, Tưởng Chấn rất rõ ràng, khẳng định sẽ chọc người kiêng kị.

Chỉ là cho dù Tưởng Chấn có nghi, cũng không đoán được động tác của triều đình lại đột ngột như thế.

Trịnh gia có người trên kinh, hắn vẫn luôn để Trịnh Dật trông chừng dùm, nhưng lần này, Trịnh Dật không hề truyền tin cho hắn!

Tưởng Chấn dẫn người ra khỏi chỗ ở, liền thấy được Tề Kình đang được một ít quan binh vây lấy. Tề Kình thấy hắn còn cao giọng nói: "Tưởng Chấn, ngươi sớm đầu hàng, ta liền báo cáo Thánh Thượng, cho ngươi một con đường sống."

Bởi vì chung quanh quá loạn, Tưởng Chấn vẫn nghe rõ Tề Kình nói cái gì, nhưng cũng hiểu được đại khái, đặc biệt là hai chữ "Thánh Thượng" như sấm bên tai.

Là Thánh Thượng, không phải Thái Hậu.

Cũng là lúc này, cuối cùng Tưởng Chấn cũng hiểu rồi, tại sao tất cả lại đến bất ngờ như thế, không hề có cảnh báo trước.

Bảy tám năm trước, lúc hắn theo Trịnh Dật nhập kinh là lúc Thái Hậu một tay che trời, nhưng hiện giờ bảy tám năm qua đi, tiểu hoàng đế năm xưa đã trưởng thành.

Nếu cậu ta đã lớn lên, liền bắt đầu có dã tâm, còn Trịnh Gia, cho dù mấy năm nay ân cần hữu hảo với Hoàng đế, nhưng sẽ không thể nào có tín nhiệm của cậu ta được.

Dưới tình huống như vậy, Trịnh Dật không nghe được tiếng gió gì cũng là bình thường.

"Tề Kình, ta vì thiết kỵ Liêu Đông tận tâm tận lực đã nhiều năm, các ngươi lại đối xử với ta như vậy à?" Tưởng Chấn cười lạnh nói.

Vốn nghĩ Tề Kình này là một chính nhân quân tử, hắn thật đúng là không ngờ ông ta sẽ đột nhiên ra tay với mình.

Tề Kình khẽ nhíu mày, sắc mặt không quá đẹp.

Ba năm trước, ông ta cũng là lần đầu tiên tới Giang Nam, thời điểm thấy tiêu cục Kim Chấn cũng đã biết tiêu cục Kim Chấn không đơn giản, chỉ là khi đó, mọi thứ vẫn trong tầm khống chế, ông ta cũng không có động tác gì.

Nhưng ba năm qua đi, tiêu cục Kim Chấn này lại càng lúc càng lớn mạnh.

Chỉ cần sơ sẩy một cái sẽ lại ra một Trình Vĩnh Chân khác cho xem!

Đương nhiên, đột nhiên ông ta ra tay với Tưởng Chấn không hẳn chỉ vì một nguyên nhân này.

Ông ta nguyện trung thành với Thánh Thượng, hiện tại quyền lợi ở triều đình phần lớn còn trên tay Thái Hậu...... Tưởng Chấn này nói ra cũng tính là người của Thái Hậu!

Tuyệt đối không thể giữ lại Tiêu cục Kim Chấn, mà điều này cũng là động tác đầu tiên Bệ Hạ đánh cờ với Thái Hậu, coi như thử trước.

"Tưởng Chấn, để thủ hạ của ngươi buông vũ khí đầu hàng, ta hứa sẽ không sẽ lạm sát kẻ vô tội." Tề Kình lại nói.

Tưởng Chấn cười nhạo một tiếng.

Hắn không phải Trình Vĩnh Chân, sẽ không dễ dàng giao tính mạng của mình vào tay người khác.

"Đợi đầu hàng rồi, lũ binh tướng này chỉ biết chém đầu chúng ta đi lãnh quân công! Các huynh đệ cùng ta liều một lần, có lẽ còn có đường sống!" Tưởng Chấn cao giọng nói.

Nếu Tưởng Chấn giống Trình Vĩnh Chân khi xưa, chưa từng có tâm tư khác, lúc này ắt là bị bức tới đường cùng rồi.

Nhưng từ trước tới nay hắn vốn chẳng giống hầu hết người ở đây.

Hắn đã sớm chuẩn bị đường lui, chưa bao giờ nghĩ sẽ trung quân ái quốc tới độ dâng lên mạng mình.

Hắn sẽ không lạm sát, cũng không có dã tâm mưu phản, nhưng hắn có thể lựa chọn rời đi.

Mà thủ hạ của Tưởng Chấn cũng chẳng thường thường như bá tánh Đại Tề khác.

Bây giờ phần đông người bên cạnh Tưởng Chấn đều xuất thân từ Diêm Tràng Hồng Giang, những người vốn không phải đặc biệt tín nhiệm với triều đình, huống chi mấy năm nay lúc Tưởng Chấn huấn luyện bọn họ còn làm một ít tẩy não.

Buổi tối hôm nay, quan binh bất ngờ đánh thôn Vách Đá, sau đó Tưởng Chấn cũng giống như Trình Vĩnh Chân đã từng, lựa chọn rời đi.

Hắn thật đúng là...... dưới sự bao vây của vô số quan binh, mang theo thủ hạ rời đi!

Lúc lên thuyền rời bến, Tưởng Chấn phi thường trầm mặc.

Hắn không muốn nhấc lên chiến loạn gì đó, càng không muốn đối địch với quan binh, nhưng ở triều đại này chính là như thế.

Lần này Tề Kình muốn bắt giữ Tưởng Chấn nên đã chuẩn bị rất nhiều, trước tiên ông ta lấy lí do vận lương cho thiết kỵ Liêu Đông dẫn đi rất nhiều nhân thủ của Tưởng Chấn, sau đó lại để Tôn Khải Vân mang binh trộm vây quanh Tưởng Chấn, không chỉ có thế, ông ta còn phái người đi phủ thành phủ Hòa Hưng bắt giữ Triệu Kim Ca.

Lúc trước, Trình Vĩnh Chân bỏ chạy đến Lưu Cầu xưng vương, người nhà đều bị tóm vào đại lao, bọn họ không cảm thấy mình sẽ không tóm được người Triệu gia.

Nhưng bọn họ đúng là không bắt được Triệu Kim Ca.

Tưởng Chấn có chuyện gì, trước nay đều không gạt Triệu Kim Ca, nhiều năm như vậy, cũng vẫn luôn bồi dưỡng Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca cũng đã sớm đã không phải thôn phu quê mùa năm xưa.

Huống chi, tình báo của tiêu cục Kim Chấn làm vô cùng tốt.

Triệu Kim Ca cũng không biết việc hải quân triều đình muốn đánh lén thôn Vách Đá, nhưng y phát hiện gần nhà mình có người lén lén lút lút, hơn nữa rất nhanh đã phát hiện ra có lẽ có người muốn gây bất lợi cho y.

Nhóm người này...... số lượng rất nhiều! Thậm chí trong đó có cả người của triều đình!

Lúc Triệu Kim Ca phát hiện điều này rồi, liền đưa ra lựa chọn giống hệt Tưởng Chấn – rời đi!

Đây là Tưởng Chấn đã sớm dặn dò y, khi đó y không biết vì sao Tưởng Chấn lại nói như thế, nhưng bây giờ đã hiểu rồi.

Y không muốn chết, càng không thể liên luỵ Tưởng Chấn, nếu như thế, gặp được nguy hiểm, tất nhiên y phải nhanh chóng chạy trốn.

Những kẻ mai phục tại phụ cận Triệu gia muốn động thủ với Triệu Kim Ca cuối cùng đều bị tiêu cục Kim Chấn xử gọn, không chỉ có thế, Triệu Kim Ca mang theo vợ chồng Triệu Lưu thị, hai đứa nhỏ, và còn rất nhiều người thuộc tiêu cục Kim Chấn nữa, lên thuyền rời khỏi phủ Hòa Hưng.

Thuyền lớn từ cửa biển phủ Hòa Hưng tiến vào đại dương rộng lớn.

Rất nhiều người của tiêu cục Kim Chấn, đặc biệt là mấy người nhà của đám Hà Xuân Sinh, thật ra đều phi thường mờ mịt, không rõ vì sao lại bị mang lên thuyền rời đi, mà Triệu Kim Ca nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, lại lập tức hạ một đám mệnh lệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info