ZingTruyen.Com

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 164 Đường lui

bach_bach_duong







Những quan binh này đều không phải người của Phủ Hòa Hưng, chúng chẳng hiểu biết gì về Tưởng Chấn, chỉ là lúc này, cả bọn đều không dám xem thường Tưởng Chấn.

"Đám Hải Thương này thật là cả gan làm loạn, cứ trắng trợn tổ chức một đội tàu lớn thế à!" Võ quan trước đó từng gặp Tưởng Chấn nói, chân mày cau lại.

Nơi này khẳng định là có đội thuyền lớn mới có thể bắt lấy đám hải tặc này!

"Chỉ cần có tiền, bọn họ có cái gì không dám làm?" Một người khác nói.

"Những người này không nghe hiệu lệnh của triều đình, tranh lợi với dân chúng, nên tống toàn bộ vào đại lao!" Lại có kẻ bảo.

Cả bọn làm bộ như bất bình, nhưng kỳ thật trong bụng đều rất rõ ràng, việc tranh lợi với dân này chẳng có can hệ gì tới đám Hải Thương này cả.

Nhưng cũng chẳng sao hết, bọn họ muốn nói gì thì nói thôi.

Trong dạ bọn họ ghen ghét với Hải Thương, dạo gần đây hải quân đánh tan một vài bộ hạ cũ của Trình Vĩnh Chân, liền thu hoạch rất nhiều chiến lợi phẩm, có thể tưởng tượng ra lúc trước bè đảng Trình Vĩnh Chân kiếm được lắm tài lắm của thế nào......

"Được rồi, đừng nói nữa!" Thống lĩnh nhóm hải quân nói.

Thống lĩnh nhóm hải quân tên là Tôn Khải Vân, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, sau khi quát lớn một tiếng, gã lại nói: "Chủ sự bến tàu này tên Tưởng Chấn chứ gì? Chẳng phải hắn đã tới sao? Gọi hắn đến cho ta!"

Rất nhanh Tưởng Chấn đã bị "mời" lên thuyền lớn của quan binh, gặp được Tôn Khải Vân.

Tưởng Chấn có thể cảm giác được những quan binh này chẳng thân thiện mấy với mình, nhưng ít ra không có ác ý quá lớn, sau khi hắn vào, Tôn Khải Vân còn cười nói: "Tưởng tiên sinh bắt được nhóm hải tặc mà bọn ta một đường đuổi theo, chính là giúp bọn ta ân lớn rồi!"

"Không dám, cũng do ta may mắn, nếu không phải những tên hải tặc đó bị đại nhân truy đuổi một đường chạy chối chết lại còn chẳng có tiếp viện, sao tại hạ bắt được bọn họ chứ?" Tưởng Chấn nói.

Thời điểm nên khéo léo đưa đẩy, Tưởng Chấn vẫn rất có năng lực cù cưa, hắn cực lực khích lệ nhóm quan binh trước mắt một phen, lại lần nữa tỏ vẻ, mình có thể tóm cổ bọn hải tặc này toàn là do may mắn cả thôi.

Nghe thế, trong bụng đám người Tôn Khải Vân rất ưng ý thoải mái.

"Các đại nhân, ta vẫn luôn không dám động vào nhóm hải tặc và thuyền của chúng, còn cần các đại nhân đi thu." Tưởng Chấn nói.

Tôn Khải Vân nghe vậy, trên mặt lập tức vui vẻ, Tưởng Chấn mở miệng là "nhờ", thoạt nhìn như việc đi thu thuyền hải tặc là một việc rất tốn sức, nhưng thực tế thì......

Đó là chuyện tốt trên trời rớt xuống nha!

Bọn họ vẫn luôn đuổi theo đám hải tặc này, còn không phải là vì bạc trên thuyền của đám hải tặc sao?

Hiện tại chẳng cần họ vây đánh, thuyền và tiền đã về tay bọn họ rồi......

"Ha ha, vậy ta không khách khí chi nữa!" Tôn Khải Vân cũng không chối từ, nghe được Tưởng Chấn bảo, liền đồng ý ngay, còn lập tức căn dặn: "Người đâu, mau truyền lệnh ta, kêu mấy thằng nhãi ranh kia lẹ lên, giúp đỡ Tưởng tiên sinh đi xử lý lũ hải tặc đi!"

Đây là...... một tối cũng chờ không nổi, muốn thức suốt đêm thu chiến lợi phẩm à! Tưởng Chấn có chút bất đắc dĩ, trên mặt nhưng vẫn mang theo tươi cười.

Tôn Khải Vân liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái, không tránh được xem trọng kẻ đứng thẳng tắp không kiêu ngạo không xiểm nịnh này hơn một chút, bỗng thấy thân thiết hơn nhiều.

Những quan vên lúc trước có địch ý với Tưởng Chấn lúc này nhìn mặt cũng trở nên ôn hòa, hiền lành hơn.

Cùng lúc, binh lính trẻ tuổi đang chuẩn bị đi ngủ đều bị kêu dậy tập họp.

Sau đó, những người này liền cầm cây đuốc đi tới những chiếc thuyền hải tặc kia.

Tâm tư những quan binh này đều đặt lên thuyền tàu và tiền của trên đó, thấy thế Tưởng Chấn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tưởng Chấn đã sớm cho thủ hạ của mình đưa hải tặc xuống đất hết, quan binh tiếp nhận thuyền cũng cực kỳ nhanh.

Sau đó, một việc mà Tưởng Chấn chẳng nghĩ tới ngay từ đầu, sau đó phát hiện chuyện này không thể tránh được, liền xảy ra ngay thời khắc này đây.

Những quan binh nọ bắt đầu tàn sát đám hải tặc.

Bọn họ nhanh chóng chặt phăng đầu của đám hải tặc đã bị thủ hạ Tưởng Chấn trói lại, sau khi giết xong rồi liền ném thẳng thi thể vào trong biển......

Đầu hải tặc có thể đổi quân công.

Tiếng hải tặc trên thuyền rú từng trận thảm thiết, âm thanh xin tha khóc lóc trong đêm khuya thanh vắng, làm không khí chợt âm trầm......

Mày Tưởng Chấn hơi hơi nhăn lại, tâm tình không tốt lắm.

Những hải tặc đó cũng không phải người tốt lành gì, trong đó có rất nhiều tên chết cũng chưa hết tội, nhưng tàn sát đơn phương như vậy, rốt cuộc vẫn làm hắn có hơi khó tiếp thu.

Bất quá, ở niên đại này, ở xã hội này, căn bản không có ai cảm thấy chuyện này có vấn đề.

Buổi tối này, người thôn Vách Đá đều thức trắng, Tưởng Chấn và thủ hạ cũng đều không ngủ, những quan binh này càng chẳng thể vào giấc.

Đoàn người Vương Thụy Thành cũng thao thức trong đêm, bọn họ bị giam cùng một chỗ, vị trí hoàn cảnh rất kém cỏi, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân khiến bọn họ không ngủ được.

Thao thức chẳng qua là vì sợ hãi và âu lo.

Từ trên biển truyền đến đủ loại thanh âm làm lông tơ bọn họ dựng ngược, sợ rằng rồi mình cũng rơi xuống kết cục như thế.

"Vương thúc, nếu bọn họ giao chúng ta ra ...." Một thiếu niên trong đội ngũ của Vương Thụy Thành tràn đầy lo lắng nói.

"Sẽ không." Vương Thụy Thành an ủi, nhưng ông ta cũng chẳng dám chắc chắn điều gì.

Tên Tưởng Chấn này xác thật không tồi, nhưng ai có thể bảo đảm, hắn sẽ không vì tiền tài hay điều gì đó mà giao bọn họ ra?

Cho dù Tưởng Chấn cự tuyệt ông, không muốn kho báu Trình Vĩnh Chân lưu lại, Vương Thụy Thành cũng không thể yên tâm nổi.

Bọn họ nhỏ giọng nghị luận, nhưng rút cuộc cũng chẳng thể làm được gì ngoài an ủi lẫn nhau.

Mặt trời đỏ chót chậm rãi ngoi lên phía chân trời, rất nhiều người cả đêm lo lắng không ngủ đều có cảm giác nhẹ nhàng hơn.

Ánh dương chiếu soi nước biển thành màu xanh biếc, cảnh bình minh luôn luôn đẹp đẽ đầy hy vọng, nhưng hôm nay lại không giống thường ngày.

Nước biển chẳng còn màu xanh dịu dàng mà đục ngầu đỏ máu, tản ra mùi hương tanh nồng nghẹt thở.

Số lượng nhóm hải tặc rất nhiều, cho nên tiếp viện bao nhiêu cũng không đủ, sau đó lại vì duy trì sinh hoạt, không hề điều tra mà xông đến tấn công thôn Vách Đá, để rồi kết cục......

Hiện tại, phần lớn hải tặc đều vong mạng rồi, người nhà của chúng ở trên thuyền cũng đều bị gϊếŧ.

Xác người trôi ở trong biển có cả phụ nữ và trẻ con.

Cũng may đến hừng đông những quan binh đó đều rời đi.

Bọn họ mang đi những chiếc thuyền cùng với thủ cấp của đám hải tặc, chỉ để lại cho thôn Vách Đá một bãi biển dài bị máu tươi nhiễm đỏ.

Nhưng máu tươi cũng chẳng ô nhiễm dải đất này được lâu.

Mùi máu đưa tới rất nhiều loài cá ăn thịt, không bao lâu những thi thể đó đã bị gặm sạch sẽ, đồng thời từng đợt sóng biển vỗ vào bờ cát, hòa tan nước biển đỏ ngầu, cũng rửa sạch sẽ huyết tanh đó rồi.

Đến giữa trưa, đã không thể nhìn ra nơi này từng chết mấy nghìn người.

Nhưng cho dù thế, không khí thôn Vách Đá cũng không thể tươi vui lên như bình thường được.

Phụ cận Thôn Vách Đá hiện giờ cư trú hơn một vạn người, trong số này có rất nhiều con nít, ngày thường luôn có mấy chục đứa trẻ chạy giỡn rần rần trên bờ cát, nhưng hôm nay, người lớn trong nhà chẳng cho chúng bé mảng tới dải đất kia nửa bước.

Tưởng Chấn đứng chốc lát trên bến tàu, sau đó nói với Tưởng Minh: "Ngươi đi an bài một chút, ngày mai ta muốn đi một chuyến đến đảo Thanh Hoa."

Đảo Thanh Hoa là một đảo nhỏ chỉ cách thôn Vách Đá hai ngày đi thuyền về hướng đông nam.

Ở bên hải vực đó có rất nhiều rất nhiều đảo, đảo Thanh Hoa là một trong số đó.

Đảo này ban đầu không có tên, sau khi bị Tưởng Chấn chiếm, Tưởng Chấn mới đặt tên cho nó là đảo Thanh Hoa, kỳ thật cũng có chút tâm tư kỉ niệm - hắn muốn bồi dưỡng nhân tài trên mảnh đất nhỏ này.

Hiện tại ở trên đảo đều là một số người trẻ tuổi.

Bọn họ đều được Tưởng Chấn lựa chọn đưa đến đây, trong đó phần đông là cô nhi, ở chỗ này, tụi nó có thể đọc sách biết chữ, học tay nghề, đồng thời xây dựng đảo này càng ngày càng tốt.

Hiện giờ có ước chừng hai ngàn người cư trú trên đảo, những người này đều được Tưởng Chấn giấu khỏi tầm mắt thế nhân - vì đây là đường lui mà hắn tự an bài cho chính mình.

Cũng chỉ là một đường lui mà thôi, nếu ở phủ Hòa Hưng sống vui sống khỏe, Tưởng Chấn cũng chẳng nghĩ tới đường lui này; nhưng hiện tại, hắn ẩn ẩn cảm thấy mình đã sắp chẳng trụ nổi ở phủ Hòa Hưng này nữa.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tưởng Chấn liền xấu hẳn đi rồi.

Ngày hôm sau, Tưởng Chấn dong thuyền đến đảo Thanh Hoa.

Cùng lúc đó, Tôn Khải Vân lại viết tấu chương, trong tối ngoài sáng tự ca ngợi bản thân một phen, nói chính gã trảm một vạn đầu địch, bắt được rất nhiều thuyền của loạn đảng.

Trong tấu chương gã chẳng nhắc nửa chữ tới Tưởng Chấn, nhưng ngoại trừ tấu chương, gã còn viết một phong thư mật, kể sạch sành sanh sự tình xảy ra cho "chủ nhân" của mình.

Lúc Tôn Khải Vận cho người đi truyền tin, Tưởng Chấn đã đi tới đảo Thanh Hoa.

Đảo còn to hơn đảo ngày xưa hắn sắp xếp cho nhóm Chu Nhị Lâm nhiều, bất quá do vị trí địa lí nên nơi này trước nay không có người sinh sống, nhưng hiện giờ đâu đâu cũng là nhà ở.

Người trên đảo Thanh Hoa thấy có thuyền đến gần, liền tập họp ở bờ biển, khi nhìn thấy Tưởng Chấn từ trên thuyền bước xuống, bọn họ liền cùng nhau kêu lên.

"Lão đại!"

Người trên đảo đều còn rất trẻ, gương mặt vẫn còn bồng bột nhưng đầy phấn chấn, Tưởng Chấn trông thấy họ, tâm tình tức khắc tốt hơn rồi.

Hắn nhìn một vòng trên đảo Thanh Hoa, trong bụng cũng rất hài lòng với nơi này.

Người quản lí trên đảo này chính là Chu Nhị Lâm.

Trước đây Chu Nhị Lâm nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng mấy năm nay hắn ta lại học được nhiều thứ, lúc này liền cầm sổ sách tới tìm Tưởng Chấn báo cáo. Nhưng chẳng cần cầm sổ Chu Nhị Lâm cũng có thể thao thao bất tuyệt mọi sự trên hòn đảo này.

"Tưởng lão đại, hiện tại đảo đã có thể tự cấp tự túc rồi nha!" Chu Nhị Lâm có chút đắc ý mà nhìn Tưởng Chấn, không chỉ có có thể tự cấp tự túc, gà vịt bọn họ nuôi còn đẻ quá trời quá đất!

"Ngươi làm rất tốt." Tưởng Chấn nói.

Tưởng Chấn đi một vòng đảo quan sát, lại dặn dò một ít việc rồi rời đi, hắn lại bắt đầu không yên tâm về thôn Vách Đá, phải gấp rút quay về.

Hắn ẩn ẩn có cảm giác bất an, mới có thể đặc biệt chạy tới đây xem đường lui này của mình, nhưng Tưởng Chấn chẳng ngờ được là không mấy lâu sau hắn đã phải dùng tới đường lui này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com