ZingTruyen.Info

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 163 Bắt hải tặc làm tù binh

bach_bach_duong


Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ ngày càng lười, tui không muốn chửi truyện tui đã edit nhưng thật sự càng lúc càng thấy kì cục mọi người ạ, truyện của tác giả TQ nên quá sức ghét Nhật, như tui đã nói từ trước, cái gì tui thấy kì tui xóa, tui bỏ. Đoạn kì thị Nhật tui cũng bỏ luôn, đổi Nhật thành nước khác, ai không thích có thể ngưng ở đây. Dạo này tui mê HP với lại đoạn này tui hơi không thích nên có lẽ sẽ ra chương hơi chậm, mn thông cảm nhé.


Từ sự việc ba năm trước của tiêu cục Kim Chấn, Tưởng Chấn càng ngày càng nghiêm khắc với việc quản lý thủ hạ của mình, thậm chí biến thành kiểu quản lý quân sự.

Mà thủ hạ của hắn cũng không làm hắn thất vọng.

Hiện giờ thôn Vách Đá có nguyên một bộ phương pháp xử lí tình huống bất ngờ, ứng với các tình huống khác nhau, áp dụng cho các tình huống khác nhau.

Hiện tại xem ra......

Tiếng kèn như vầy đã nói lên số lượng kẻ đột kích rất lớn.

Vẻ mặt Tưởng Chấn có chút ngưng trọng, sau đó chạy nhanh về phía thủ hạ dặn dò các loại sự tình, kêu thủ hạ chú ý phòng thủ, bản thân hắn cũng đi bến cảng xem.

"Rốt cuộc là bao nhiêu kẻ tới? Bao nhiêu thuyền? Đã điều tra xong sao?" Tưởng Chấn leo lên một chiếc thuyền lớn ở phụ cận bến cảng, nhìn ra ngoài khơi xa, sau đó hỏi.

"Lão đại, tới vài con thuyền lớn, nhưng nhân số cụ thể không biết, người đi ra ngoài điều tra còn chưa về." Có người từ từ trên cột buồm leo xuống báo với Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn gật gật đầu, lại kêu người chở máy bắn đá và ống pháo lên.

Không sai, lúc này đã có pháo, việc này ngay từ đầu Tưởng Chấn không biết, sau lại nghe Văn Minh nhắc qua mới biết được, sau đó liền dùng nhiều tiền trang bị một ít cho đội tàu của mình.

Đương nhiên, mấy khẩu pháo này tác dụng không lớn, pháo thời này còn xài không tốt như máy bắn đá.

Tuy rằng xài không tốt, nhưng có đôi khi vận khí tốt bắn một viên đạn qua cũng có thể đục thủng thuyền kẻ địch, hai con thuyền đến càng lúc càng gần sẽ nhìn thấy dấu hiệu trên lá cờ là gì, là kẻ địch thì ngại gì không cho nó một pháo, cho nên vẫn phải có mới được.

Lúc này còn chưa có kính viễn vọng, Tưởng Chấn chỉ có thể dùng mắt thường nhìn nơi xa, sau đó lại kêu thủ hạ mình sơ tán bá tánh phụ cận bến cảng.

Mà lúc này người đi ra ngoài điều tra cuối cùng đã trở lại.

Bọn họ đi trên một con thuyền thuyền nhỏ, chèo lẹ như bay quay về rồi kể tất cả tình huống kẻ sắp tập kích cho Tưởng Chấn: "Lão đại, những người đó hẳn là bộ hạ cũ của Trình Vĩnh Chân, bọn chúng tổng cộng có năm con thuyền vượt biển, còn có mười mấy con thuyền lớn, nhân số thì không rõ lắm."

Cái gọi là thuyền vượt biển là lúc này biệt xưng của loại thuyền lớn nhất Đại Tề, thuyền nầy cho dù là Tưởng Chấn cũng chỉ có tổng cộng mười một chiếc, hiện tại đang đậu ở cảng cũng chỉ có 2 chiếc.

Bởi vì từng có đội tàu bị công kích nên Tưởng Chấn đã sắp xếp người đi tuần tra biển, thuộc hạ Tưởng Chấn mới có thể thổi kèn báo hiệu kịp lúc, thực rõ ràng đối phương thế tới rào rạt.

"Lên thuyền, ra chặn đầu chúng." Tưởng Chấn nhìn mấy con thuyền đã xuất hiện ở trong tầm mắt, nói thẳng.

"Dạ!" Thủ hạ Tưởng Chấn lên tiếng, sau đó lập tức đẩy thuyền lớn, rào rạt mở buồm, thuyền lớn vừa động, một ít thuyền nhỏ chung quanh cũng động.

Thực mau, mấy con thuyền đối diện liền xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, không chỉ thế, đối diện còn lập tức nổ pháo tấn công.

"Nã pháo." Tưởng Chấn nhìn thoáng qua quả pháo rớt vô biển vẫn chưa đánh trúng thuyền nhà mình kia, cũng ra lệnh giống hệt.

Chiến đấu chạm vào là nổ ngay.

Trong 6 năm này, Tưởng Chấn cùng thủ hạ của hắn cũng từng trải qua quá rất nhiều chiến tranh, trong đó phần lớn là tác chiến với hải tặc, hành động cũng rất thuần thục, mà mấy kẻ mới tới này tác phong hành sự có thể nói giống như đúc với lũ hải tặc.

Tưởng Chấn đứng trên boong tàu chỉ huy, thủ hạ của hắn thì mỗi người tự làm việc của mình hết sức đâu vào đấy, mà một khi có người bị thương, người nọ lập tức liền được đưa vào khoang thuyền bảo vệ và băng bó sơ qua.

Lúc này lửa đạn xa không lợi hại như đời sau, chiến đấu cũng chủ yếu dựa đánh giáp lá cà, hai con thuyền dựa vào cùng nhau, hai bên nhảy vô đánh nhau thành một cục.

Tưởng Chấn trải qua quá rất nhiều sinh tử, cũng coi như từng chết qua một lần, không sợ hãi chém giết máu me trước mắt, vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng thủ hạ của hắn có rất nhiều người sợ hãi.

Chỉ là rất nhanh nỗi sợ này liền biến mất.

Thấy bọn hải tặc làm huynh đệ của mình bị thương, làm thuyền của họ bị hỏng, tâm huyết bọn họ đều bị kích lên, trong lúc nhất thời quên đi sợ hãi, tràn đầy kích động huơ đao giơ kiếm vọt lên.

Tưởng Chấn đứng ở phía sau lại không xung động.

Cho dù hắn đánh nhau lợi hại nhưng trong một trận chiến như vậy cũng không yêu cầu một vị tướng xung phong phía trước, mà là một người nắm quyền có thể ổn định ở hậu phương ra quyết sách.

Bên cạnh Tưởng Chấn có một ít người đi theo, thỉnh thoảng hắn lại điều những người này đi hỗ trợ, rất nhanh liền ổn định thế cục trên thuyền của mình, còn vọt tới trên thuyền đối phương.

Chiến tranh thời cổ đại tính thời gian dài thì có dài, có thể đánh mấy năm, nhưng mỗi một trận cũng không quá lâu...... Dù sao cũng là người, cũng biết mệt, cũng có nhu cầu sinh lí cơ bản.

Mấy năm trước lần đầu tiên Tưởng Chấn tác chiến với hải tặc, có một thủ hạ của hắn đánh giặc đánh trong chốc lát, đột nhiên chạy khỏi chiến trường đi tè một cái lại trở về đánh giặc...... thật sự làm hắn sợ ngây người.

Lần này chiến đấu liền giằng co ước chừng hai canh giờ. (4 tiếng)

Hai canh giờ sau, đám hải tặc đánh tới cửa liền bắt đầu đầu hàng, sau khi xuất hiện kẻ đầu tiên, người đầu hàng càng lúc càng nhiều.

Những người này là bộ hạ cũ của Trình Vĩnh Chân, nhưng kỳ thật bọn chúng lúc trước bị Trình Vĩnh Chân đánh bại rồi đầu hàng ông ta, đối với bọn chúng, đánh bại thì đầu hàng, chẳng mất miếng thịt nào.

"Nâng người bị thương của chúng ta ra sau, còn mấy kẻ đầu hàng trói lại hết đi." Tưởng Chấn nói.

Lúc này hắn hẳn là nên đi gặp thủ lĩnh của đám hải tặc này, hỏi một chút nguyên nhân bọn chúng tới tấn công nhà mình, chỉ là đối với Tưởng Chấn thì sức khỏe của thủ hạ càng quan trọng hơn.

Mấy năm nay Tưởng Chấn vẫn luôn cho mời tiên sinh dạy dỗ lũ trẻ thôn Hà Tây và thôn Vách Đá đọc sách, không chỉ có như thế, hắn còn sắp xếp một ít người đi học y, cũng tự mình dạy bọn họ phương pháp xử lý ngoại thương.

Lúc này rất nhiều thầy thuốc đều không muốn sử dụng phương pháp Tưởng Chấn cung cấp, không muốn thừa nhận, nhưng thầy thuốc do Tưởng Chấn tự mình bồi dưỡng thì không giống.

Bọn họ chưa từng tiếp thu giáo dục trung y quá mức chính quy cho nên học rất mau những thứ Tưởng Chấn truyền đạt, lúc Tưởng Chấn đi xem người bị thương, những người này đang giúp bệnh nhân khâu vết thương.

Bọn họ dùng kim chỉ khâu xong một miệng vết thương liền lập tức ném kim chỉ vừa dùng vào nồi nước sôi bên cạnh, sau đó đổi kim chỉ khác tiếp tục khâu vết thương cho người tiếp theo.

Người bệnh nơi này rất nhiều, đại phu rõ ràng có hơi bận tay bận chân......

Tưởng Chấn rửa sạch tay, kêu người nâng những người trọng thương ra, tự mình băng bó miệng vết thương cho họ, sau đó lại kêu thủ hạ đi điều tra, muốn mau chóng minh bạch ngọn nguồn sự tình.

Tưởng Chấn khâu miệng vết thương cho ba người xong, liền có người tới báo: "Lão đại, sự tình đã rõ ràng."

Những người này xác thật là bộ hạ cũ Trình Vĩnh Chân, bọn chúng đến nơi này còn tấn công bến cảng của Tưởng Chấn do một vài nguyên nhân.

Bọn chúng đuổi theo đoàn người Vương Thụy Thành tới nơi này, mà bọn chúng đuổi theo Vương Thụy Thành, sau lưng chúng lại có quan binh đi theo.

Trình Vĩnh Chân rất lợi hại, thậm chí có bản lĩnh xưng vương, nhưng triều đình kỳ thật cũng rất lợi hại.

Tuy rằng quy định giáp sắt không xuống biển, nhưng Đại Tề vẫn có hải quân, huống chi, trên đời này có rất nhiều nguyện ý vì triều đình ra sức, lại nói tiếp, lúc trước Trình Vĩnh Chân không phải từng giúp đỡ triều đình đi đánh hải tặc sao?

Những kẻ này bị quan binh đuổi theo thật lâu, vẫn luôn không có tiếp viện, này còn chưa tính, bọn chúng còn chẳng bắt được đám người Vương Thụy Thành......

Vì thế, bọn chúng liền cân nhắc muốn tìm một chỗ tiếp tế chút, tốt nhất lại cướp mấy con thuyền tới bù cho mấy chiếc đã bị quan binh bắn chìm...... Đúng lúc này, bọn chúng đi tới phụ cận thôn Vách Đá, còn phát hiện đám người Vương Thụy Thành tựa hồ đi tìm Tưởng Chấn.

Bọn chúng không chút do dự liền lựa chọn công kích Thôn Vách Đá.

Một Hải Thương nho nhỏ mà thôi, bọn chúng cảm thấy muốn đánh hạ hẳn là rất đơn giản, mà đợi bọn chúng chiếm được thôn này rồi, tiếp viện hay thuyền liền có cả, nếu có thể bắt được Vương Thụy Thành, nói không chừng còn có thể chiếm được bảo tàng Trình Vĩnh Chân lưu lại.

Trình Vĩnh Chân đã từng giấu rất nhiều vàng bạc ở một đảo hoang, việc này rất nhiều người đều biết, chỉ là không ai biết cái đảo hoang kia rốt cuộc ở nơi nào mà thôi.

Những người này nằm mơ sướng lắm, lại không nghĩ rằng một bến cảng nho nhỏ thế mà cũng là một cục xương khó gặm, thậm chí còn mắc kẹt trong họng, xém nữa làm chúng bị mắc cổ chết.

"Sau lưng chúng có quan binh đuổi theo à?" Tưởng Chấn nghe vậy trong lòng nhảy dựng.

"Đúng ạ." Thủ hạ Tưởng Chấn nhăn mặt đáp.

"Ngươi kêu người xử lý chiến trường một chút, sau đó để người đội tuần tra đều đi nghỉ ngơi đi, trên thuyền chỉ chừa thủy thủ là được, đúng rồi, mấy tên cầm đầu hải tặc đâu, tìm chúng ra rồi giết hết đi." Tưởng Chấn nói.

Có vết xe đổ của Trình Vĩnh Chân, Tưởng Chấn tính toán che giấu thực lực, vì thế ba năm này hắn chuyển rất nhiều thế lực xuống bóng tối.

Lúc này tự nhiên hắn phải cẩn thận che giấu chứ.

Thủ hạ Tưởng Chấn lập tức đi làm việc, Tưởng Chấn không yên tâm, cũng đi theo ra ngoài.

Lúc này muốn xử lý chút sự tình thực sự không dễ dàng, mãi cho đến sắc trời đen thui, tầm nhìn trên biển ngày một kém, đội ngũ của Tưởng Chấn mới sửa sang chiến trường xong xuôi, cũng chính là lúc này, lại có một đội tàu đi tới.

Quan binh đến rồi.

Tưởng Chấn làm người chủ sự bên này, hắn xuống thuyền lớn lên thuyền nhỏ đốt cây đuốc đi gặp quan binh.

"Ngươi là người chủ sự nơi này à?" Một võ quan khoảng 30 tuổi tới gặp Tưởng Chấn.

Lúc người nọ nhìn Tưởng Chấn, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu và khinh thường, từ trong xương lộ ra một cỗ khí phách cao cao tại thượng.

"Đúng vậy." Tưởng Chấn gật gật đầu.

"Vì sao thấy ta không quỳ?" Người nọ lại nói, bất mãn mà nhìn Tưởng Chấn.

"Quan gia, tại hạ lúc trước lập được chút công nhỏ, được thưởng gặp quan không quỳ." Tưởng Chấn nói.

"Gặp quan không quỳ?" Người nọ cười lạnh một tiếng, đang muốn nói gì đó, đột nhiên có quan binh kêu lên: "Đại nhân, bọn hải tặc đều bị họ bắt lại cả!"

Người nọ nghe vậy, có chút kiêng kị mà nhìn về phía Tưởng Chấn, sau đó không nói với Tưởng Chấn câu nào nữa, nhanh nhẹn đi mất.

Hiện giờ đã vào thu, gió trên biển vừa lớn vừa lạnh, mặn tanh ẩm ướt, nhưng Tưởng Chấn vẫn phải đứng trên boong tàu chờ.

Quan viên phủ Hòa Hưng, bởi vì hắn có tiền, bởi vì hắn có quan hệ tốt với Trịnh gia cho nên càng ngày càng kính trọng hắn, nhưng thực hiển nhiên, quan viên ở địa phương khác vẫn chẳng coi hắn là cái đinh gì.

Tưởng Chấn cũng đủ hiểu biết với hết thảy, cũng không thấy bất mãn gì, liền an tĩnh mà tiếp tục chờ, mà lúc này đám quan binh đều bị kinh hách với những gì vừa biết.

Bọn họ đuổi theo bộ hạ cũ của Trình Vĩnh Chân đã thật lâu, hai bên còn giao phong vài lần, mà mấy lần kia bọn họ không chiếm được chút tiện nghi nào.

Kết quả, bọn họ không làm gì được một đám hải tặc, nhưng bọn chúng lại bị những người này bắt lại! Tựa hồ là toàn bộ thuyền viên đều bị bọn họ bắt làm tù binh!

Những người này rốt cuộc là có địa vị gì?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info