ZingTruyen.Com

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 158 Phiền toái của tiêu cục

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ

"Chỉ có mấy ngày thôi mà......" Thê tử Trần Vượng có chút không tình nguyện.

Chuộc Trần Vượng cần 500 lượng thì thôi, thủ hạ của Trần Vượng mỗi tên 100 lượng......

Nhiều người như vậy mà bắt nàng ra tiền, bao nhiêu bạc trong nhà đem ra hết không biết đủ không nữa!

Để bọn này ở đây mấy ngày cũng không có gì đi?

"Mụ già thúi, còn không mau đi!" Trần Vượng nhịn không được mắng, không ăn không ngủ, uống nước còn không dám uống nhiều, lại qua mấy ngày nữa không chừng gã cũng mất mạng!

Thê tử Trần Vượng ẩn ẩn nhận thấy không thích hợp, lập tức không dây dưa gì nữa quay đầu về nhà.

Thấy thê tử mình rời đi, Trần Vượng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy trong lòng đau rỉ máu.

Lần này gã không chỉ mất sạch của cải mà tiền riêng cũng bay theo lá thu vàng mất rồi.

Nhưng dù thế gã vẫn muốn để thê tử đến chuộc người.

Gã không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

Trong lòng Trần Vượng buồn bực chịu hông nôit, Tưởng Chấn nhìn Trần Vượng lại khẽ nhíu mày.

Ngay từ đầu Trần Vượng tìm phiền toái cho hắn, hắn còn tưởng rằng là tiểu gia hỏa không có mắt nào làm ra, thậm chí cảm thấy có thể là thân thích Văn gia bị hắn làm mất mặt trả đũa, nhưng hiện tại...... Sự tình sợ là không đơn giản như vậy.

Người sau màn phỏng chừng không xem việc đám Trần Vượng làm là chuyện chính, phỏng chừng cũng hoàn toàn không trông cậy vào Trần Vượng có thể đem phiền toái đến cho hắn, nếu như thế...... chẳng lẽ mục đích của chúng là châm ngòi quan hệ của hắn với Trịnh Dật?

Nói như vậy người sau màn rốt cuộc là ai?

Tưởng Chấn cuối cùng kêu Hà Xuân Sinh tới.

"Gần nhất bên phủ Hòa Hưng có xảy ra việc gì không?" Tưởng Chấn hỏi.

Tiêu cục Kim Chấn ở mỗi huyện thuộc phủ Hòa Hưng đều có chi nhánh, cũng đều để lại một ít người, mạng lưới kết nối từ điểm này sang điểm khác...... tuyệt đối cực hợp với việc truyền tin báo khắp nơi.

Tuy mấy năm nay Tưởng Chấn không có thời gian đi quản tiêu cục Kim Chấn, nhưng cũng có dặn dò Hà Xuân Sinh chú ý thu thập tin tức khắp nơi.

Hà Xuân Sinh rất nhanh liền kể ra tin tức gần nhất mình thu được, lại nhắc tới: "Lão đại, lần chúng ta đi theo Trịnh thiếu đi kinh thành ấy, nửa đường cứu được thương nhân họ La kia, hắn tới Giang Nam, bên người còn dẫn theo một nam tử trung niên đó, tựa hồ thân phận người trung niên đó không bình thường thì phải."

"Còn có nữa là tiêu cục Kim Chấn chúng ta ngày hôm qua bị người khác đoạt mất một chuyến tiêu, cũng may bị cướp đi chỉ là một ít cục đá, ảnh hưởng không lớn."

"Bị cướp một chuyến tiêu?" Tưởng Chấn khẽ nhíu mày: "Ngươi nói tỉ mỉ hơn chút."

Hà Xuân Sinh sửng sốt, việc này hắn cũng không rõ ràng cho lắm.

Cũng may thủ hạ của hắn biết chuyện này, Hà Xuân Sinh rất nhanh đã kêu thủ hạ đó lại đây.

"Là như vầy ạ, trước đó vài ngày từ có một thương nhân từ phủ Ngô Trung tới, mua rất nhiều đá tảng nói là muốn mang về tu sửa lâm viên, bởi vì không có thuyền lớn, liền mướn thuyền và người của tiêu cục mình, không nghĩ tới nửa đường lại bị người ta cướp mất một ít du thạch."

Du thạch là tên gọi khác của đá cẩm thạch, lúc này đá cẩm thạch xem như là loại đá tương đối quý, nhưng cũng không quý giá dữ dằn gì, nếu chỉ mất có ít du thạch muốn bồi thường cũng không khó.

Tưởng Chấn gật gật đầu, đang muốn nói mình đã biết, đột nhiên có người từ nơi xa chạy tới, sau đó liền nói: "Tổng tiêu đầu, không hay rồi!"

"Chuyện gì?" Tưởng Chấn hỏi.

"Chính là cái chuyến tiêu chúng ta bị cướp kia, có vấn đề rồi." Người nọ thở hồng hộc dừng lại: "Tổng tiêu đầu, khách nhân nói đồ gã bị cướp không phải du thạch mà là bạc, hiện tại gã tới phủ thành, nói lần tiếp tiêu này là tiêu cục Kim Chấn chúng ta tự biên tự diễn, bạc của gã kỳ thật là bị chúng ta đoạt!"

Nguyên lai phải nói, sau khi bị đoạt tiêu, tiêu sư liền dẫn khách trở về phủ Hòa Hưng.

Khách nhân kia trên đường trở về vẫn luôn thực an tĩnh, nhưng khi tới phủ Hòa Hưng rồi lại đột ngột quậy lên, nói đồ bị cướp không phải đá mà là bạc.

Gã ta cảm thấy sở dĩ bị cướp, căn bản là tiêu cục Kim Chấn trông coi tự trộm, bằng không, vì sao kẻ tới cướp lại nhường nhịn tiêu sư tiêu cục Kim Chấn, nhưng lại giết hai gia đinh nhà gã?

"Lúc trước gã không nói muốn chúng ta đưa bạc đi à?" Tưởng Chấn hỏi, tiêu cục Kim Chấn có quy định, khách nhân muốn tìm tiêu cục hỗ trợ đưa hàng nhất định phải nói cho tiêu cục đồ cần đưa là gì, tiêu cục cũng sẽ nghiệm hàng thử...... hay là gã này giấu diếm ngay từ đầu?

"Tổng tiêu đầu, không có." Người tới báo trả lời.

Tưởng Chấn lưu lại Hà Hạ Sinh phụ trách sự tình kế tiếp của Trường Long Đả Hành, mình lại đi phủ thành.

Tưởng Chấn cưỡi ngựa đi, mà lần này hắn phát hiện trước cửa tiêu cục nhà mình có rất nhiều người vây quanh, giống hệt lần cửa hàng bán gà vịt của hắn bị ăn vạ vậy.

"Tiêu cục Kim Chấn các ngươi khinh người quá đáng!" Ở cửa tiêu cục, một nam nhân trung niên gầy gò cả người phát run, mặt đầy thống hận mà nhìn Triệu Kim Ca.

"Chử tiên sinh, ngài bình tĩnh một chút," Triệu Kim Ca nói, "Lần này là ngài không có nói rõ giá trị hàng hóa, chúng ta không có an bài đủ tiêu sư mới có thể phát sinh chuyện như vậy, việc này tiêu cục Kim Chấn có trách nhiệm, nhưng ngài cũng không phải không có chỗ sai."

Lúc này tâm tình Triệu Kim Ca không tốt lắm. Nguyên bản y cho rằng này chỉ là một việc nhỏ, không nghĩ tới cuối cùng lại càng nháo càng lớn.

Mà việc này cũng không phải không có liên quan tới vị Chử tiên sinh này.

Chỉ là hộ tống một ít cục đá, tuy rằng Chử tiên sinh này yêu cầu an bài nhiều thêm vài người, y cũng vẫn chưa coi trọng, những người được thu xếp đi theo phần lớn là tay mới...... Việc này y có sai, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn ở trên người vị Chử tiên sinh này đây.

Gã không nên giấu giếm giá trị hàng hóa.

"Ta nói rõ thì chẳng lẽ việc này không xảy ra à? Bọn cướp vẫn luôn nhường người của tiêu cục các ngươi, tiêu sư các ngươi còn xuất công không ra lực...... Đám cướp này kỳ thật là tiêu cục các ngươi an bài đi?!" Chử tiên sinh nọ trong ánh mắt che kín tơ máu, làm toàn bộ đôi mắt gã đỏ lên.

Việc này, Triệu Kim Ca thật là có chút chột dạ.

Y đã hỏi qua những tiêu sư đó, lúc ấy bọn cướp đến quá nhiều, đám tiêu sư liền có chút khiếp, hơn nữa cảm thấy hộ tống hàng hóa không đáng giá tiền, lúc chống cự cũng không muốn liều mạng lắm......

Chỉ là, tiêu sư thuộc hạ của hắn làm thế còn không phải vì người trước mắt chẳng nói cho bọn họ đồ trong rương là bạc sao?

"Chử chưởng quầy, tiêu cục Kim Chấn chúng ta có quy định, nếu hàng hóa và khế ước viết không giống, cho dù xảy ra chuyện, chúng ta cũng sẽ không bồi thường!" Tưởng Chấn từ bên ngoài tiến vào, lạnh mặt nói.

Trường Long Đả Hành tới tìm tra, người này chỉ sợ cũng thế.

Bởi vì cái này, ấn tượng của Tưởng Chấn với người trước mắt cũng không tốt mấy.

Tự biên tự diễn một vở diễn như vậy tới bại hoại thanh danh tiêu cục Kim Chấn, còn muốn bồi thường...... Nghĩ cũng hay quá ha!

Tiêu cục Kim Chấn xác thật có một cái quy định như vậy. Chỉ là lúc trước Chử chưởng quầy sợ có người đỏ mắt, liền không dám nói cho người khác mình mang theo mười vạn lượng bạc về nhà.

Kết quả hiện tại...... Mười vạn lượng bạc hoàn toàn không còn nữa.

Đó là ngân lượng gã phấn đấu cả đời để kiếm, nguyên là muốn áo gấm về làng, hiện tại toàn không còn nữa!

Chử chưởng quầy nhìn Tưởng Chấn, biểu tình kia quả thật hận không thể nhai đầu Tưởng Chấn.

"Đưa Chử chưởng quầy ra ngoài đi!" Tưởng Chấn nói thẳng, việc này vốn là bên mình chiếm lý, trực tiếp đuổi người đi là được!

Phải biết rằng lúc này thuê người khác hộ tống, trên đường xảy ra chuyện cũng chẳng ai mà bồi thường cho.

"Buông ta ra!" Chử chưởng quầy muốn phản kháng, nhưng rốt cuộc vẫn bị kéo đi ra ngoài, đúng lúc này, Tưởng Chấn lại lớn tiếng nói: "Tiêu cục Kim Chấn chúng ta hộ tống đồ vật, đều là giấy trắng mực đen viết khế ước, chư vị chỉ cần ăn ngay nói thật, chúng ta tất nhiên sẽ dựa theo khế ước trả bồi thường, nếu có người không tuân thủ khế ước, ta cũng sẽ không chiều theo đâu!"

Âm thanh Tưởng Chấn rất lớn, bá tánh chung quanh sôi nổi ứng.

Tưởng Chấn vừa nói như vậy, bọn họ cũng cảm thấy khách nhân kia có vấn đề.

Huống chi...... Người này luôn miệng nói gã cho người hộ tống bạc, gã có chứng cứ sao? Ai biết có phải gã mất đống đá kia sau đó muốn ăn vạ tiêu cục Kim Chấn để vớt thêm tiền?

Người ở phủ Hòa Hưng đều nhìn tiêu cục Kim Chấn từ nhỏ phát triển thành to như bây giờ, thậm chí tiêu sư của tiêu cục hiện tại có rất nhiều là người phủ thành, dưới tình huống như thế, bá tánh phủ thành tự nhiên cũng đứng bên Tưởng Chấn.

Chử tiên sinh kia bị đưa ra ngoài, liền thấy được ánh mắt hoài nghi của người chung quanh, trong lúc nhất thời vô cùng tức giận.

Những người này...... Những người này......

Gã nghĩ nghĩ, trực tiếp đi nha môn.

Tưởng Chấn đem người đuổi đi rồi, liền gọi toàn bộ tiêu sư tiêu cục Kim Chấn đang ở phủ thành tới: "Ngày mai tất cả mọi người theo ta đi ngoài thành huấn luyện! Các ngươi là tiêu sư, thời điểm ra ngoài quan trọng nhất chính là phải bảo vệ tốt khách nhân và hàng hóa! Sau này nếu tiếp tục có sự tình gặp cướp không dốc toàn lực, toàn bộ tiêu sư chẳng cần ở đây làm chi nữa!"

Tiêu cục Kim Chấn trả lương rất cao, tiêu sư đều luyến tiếc công việc này, lập tức liên tục gật đầu.

Tưởng Chấn tính toán hôm sau sẽ mang những người này đi ngoài thành huấn luyện một chút, nhưng không ngờ hôm sau lại xảy ra chuyện.

Vị Chử tiên sinh kia thế nhưng nửa đêm đâm đầu chết trước cửa tiêu cục Kim Chấn, còn để lại một lá thư máy.

Tưởng Chấn nhìn nhìn hiện trường, trong lòng lập tức "Lộp bộp" một chút.

Chử tiên sinh này xác thật là tự sát.

Hắn không biết người này muốn dùng mệnh tới vu hãm tiêu cục Kim Chấn, thật ra cũng là người bị hại; tình huống trước mắt này, tiêu cục Kim Chấn đã gặp phiền toái thực sự.

Người này đã chết, tất cả mọi người sẽ đồng tình gã, sau đó sẽ chỉ trích tiêu cục Kim Chấn...... Này còn chưa tính, ngay trong hôm nay một chuyến tiêu khác của tiêu cục cũng có vấn đề.

Mấy cái tiêu sư tiêu cục Kim Chấn lại giết khách hàng, cướp tiêu chạy mất!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com