ZingTruyen.Info

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 157 Đem tiền tới mà chuộc người

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ đã gỡ bộ nail 

Nhóm người tiêu cục Kim Chấn canh giữ đám Trần Vượng đã sớm thay ca hết người này tới người khác.

Người canh ca đầu đã đi ngủ, còn ngủ no một giấc nữa kìa.

Bọn họ vừa đánh ngáp tới đổi gác, nhưng bị gió đêm thổi một trận liền thanh tỉnh, cũng có chút đói bụng.

Nấu một nồi nước, bỏ vào một muỗng mỡ heo, lại đánh vào mấy cái trứng gà, cuối cùng để mì sợi vào, một nồi mì sợi trứng hoa ra lò.

Người tiêu cục Kim Chấn vây quanh nồi mì sợi, nhanh nhẹn đánh chén, một bên ăn còn một bên nói chuyện phiếm.

Mì trứng với mỡ heo thật ra cũng rất bình thường, trước kia đám Trường Long Đả Hành thậm chí còn thấy chướng mắt, nhưng lúc này một ngày không ăn gì, nước miếng bọn chúng nhịn không nổi rơi xuống.

Ban đêm trên núi thật lạnh, nếu có thể ăn chút mì nước nóng hầm hập ......

Trần Vượng nuốt xuống một ngụm nước miếng, sắp không nhịn được mà mở mồm đòi một ít mì ăn.

"Bọn bây làm trò gì thế? Đừng lười biếng!"

"Mau làm việc!"

Người tiêu cục Kim Chấn thấy bọn chúng bất động, lập tức hô lên.

"Có thể cho ăn một xíu được không?" Trần Vượng hỏi.

"Không thể." Người tiêu cục Kim Chấn lập tức đáp, hì hì cười.

Lúc trước Trần Vượng muốn nhịn cho qua trận này, nhưng hiện tại vừa đói vừa mệt, gã có chút không thể nhịn được nữa.

"Các ngươi không cho chúng ta ăn cơm no, còn không cho chúng ta ngủ, chúng ta nào có sức lực làm việc?" Trần Vượng nói —— người của tiêu cục Kim Chấn làm việc thật ác độc!

"Tụi bây độc chết gà của bọn ta, còn muốn bọn ta cho tụi bây ăn cơm, tìm chỗ cho tụi bây ngủ, nào có chuyện tốt như vậy?" Người tiêu cục Kim Chấn cười nhạo nói.

Trần Vượng sửng sốt, cảm thấy có chút chột dạ, nhưng thực mau liền nói: "Ta bỏ tiền mua từ chỗ bọn ngươi!"

"Mắc cái gì đám này phải bán cho tụi bây?" Ngươi tiêu cục Kim Chấn hừ lạnh một tiếng.

"Các ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!" Sắc mặt Trần Vượng trở nên khó coi, gã nhìn thoáng qua người đằng sau, cả bọn Trường Long Đả Hành liền cùng nhau nhào tới đám người trước mắt —— hiện tại là buổi tối, nhân số người canh giữ không nhiều, hẳn là bọn chúng có thể chạy đi.

Trường Long Đả Hành nghĩ đến rất hay, nhưng đánh giá cao chính mình.

Bọn chúng rất đói bụng, lại luôn làm việc không ngơi tay, trên người còn không có vũ khí...... dựa vào đâu mà đánh được người của tiêu cục Kim Chấn?

Chỉ trong chốc lát, bọn chúng đã bị trấn áp.

"Giỏi ghê ha, bọn bây cũng dám phản kháng......" Dẫn người trông coi đám này đúng là Hà Hạ Sinh, người này không quá linh hoạt, không đảm đương được trọng trách lớn, hiện tại đang làm một tiểu đầu mục cạnh Tưởng Chấn.

Lúc trước Tưởng Chấn đã sớm dặn hắn phải làm thế nào, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn đám Trường Long Đả Hành, kêu người lấy tới một xô nước, đút cho bọn chúng mỗi thằng một muỗng: "Đây là nước tụi bây hạ độc đó, tới, một thằng một miếng!"

Là nước bọn chúng hạ độc xuống sao? Sắc mặt Trần Vượng đại biến, giãy giụa tưng bừng nhưng không ích gì, cuối cùng vẫn bị rót không ít nước vào bụng.

Người của tiêu cục Kim Chấn buông Trần Vượng ra, gã tuyệt vọng mà dùng ngón tay móc họng, muốn ói thứ nước đáng sợ mới nuốt vào kia ra, nhưng uống vô dễ nhổ ra khó, đâu có dễ mà làm được.

Rất nhanh, Trần Vượng liền ôm bụng hô đau.

Người Trường Long Đả Hành thấy một màn như thế, sắc mặt tức khắc thay đổi, nhưng bọn chúng cũng giống hệt Trần Vượng, cũng bị buộc uống mấy ngụm nước.

Lẽ nào bọn chúng phải bị độc chết ở đây sao?

Bụng cả đám đều đau lên, hai tay chúng ôm bụng mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

"Bọn bây yên tâm, bọn bây không phải gà, cho dù uống vào chút nước nhưng sẽ không bị độc chết." Hà Hạ Sinh nói: "Bất quá...... Lần sau chúng ta không cho uống một tí vậy đâu!"

Nghe được lời Hà Hạ Sinh nói, đám Trần Vượng đầu tiên là buông lỏng trong lòng, sau đó lại bắt đầu căng thẳng.

Sau đó...... cả đám bắt đầu tìm chỗ xả.

Bọn chúng xả thật lợi hại, không chỉ xả sạch hàng trong bụng còn xả tới nôn ra mật vàng, cuối cùng cả người vô lực.

"Cho bọn nó uống nước." Hà Hạ Sinh nói.

"Không cần!" Trần Vượng tuyệt vọng mà nói.

"Lần này nước không có độc! Bọn bây uống nhiều để làm nhạt độc tính, sau đó lập tức đi làm việc, đừng nghĩ lười biếng nhá!" Hà Hạ Sinh nói.

Kỳ thật trong nước bọn chúng uống cũng không có độc gì, bất quá thả một ít ba đậu mà thôi.

Đương nhiên, ba đậu cũng có một ít độc tính, có thể làm người tiêu chảy.

Đám Trần Vượng lúc bắt đầu không nghĩ uống nước, nhưng ói đến quá lợi hại, không uống nước hiển nhiên không được, rút cuộc chúng vẫn phải uống.

Mới vừa uống xong còn lập tức bị buộc đi làm việc.

Cả đêm lăn lộn như thế, đám Trần Vượng mệt cực kỳ, cơ hồ một nằm xuống là có thể ngủ.

Nhưng bọn chúng không thể ngủ, người của tiêu cục Kim Chấn vẫn luôn ép bọn chúng làm việc.

Trần Vượng trước kia chưa bao giờ cảm thấy ăn cơm và ngủ là chuyện quan trọng cỡ nào, nhưng hiện tại gã tâm tâm niệm niệm bất quá chỉ là hai việc đơn giản này thôi.

"Mau làm việc!"

"Lẹ lên mày, đừng lười biếng!"

Hà Hạ Sinh trên tay cầm một ly nước ba đậu, đi vòng quanh đám Trần Vượng, nếu ai lười biếng không làm việc, hắn liền cho thằng đó uống nước: "Độc này sẽ tích trong cơ thể bọn bây đấy nhá, bọn bây uống ít thì không có việc gì, nhưng nếu uống quá nhiều...... Cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì, ta cũng không thể bảo đảm."

Còn có thể biến thành bộ dáng gì? Bọn chúng nhất định sẽ chết!

Đám Trần Vượng kiên cường chống đỡ, cũng may người tiêu cục Kim Chấn chỉ bắt chúng làm việc mà thôi, cũng không để ý bọn chúng làm tốt hay không tốt.

Lúc đám Trần Vượng kêu trời không thấu kêu đất không hay, người nhà của gã lại nơi nơi tìm người đến cứu gã.

Hơn nữa, có người đồng ý cứu bọn chúng rồi.

Đêm qua Tưởng Chấn về nhà ngủ, nhưng đến sáng hắn vẫn tiếp tục đến trại nuôi gà.

Hắn cho người đem đám Trần Vượng đưa tới trước mặt hắn.

Bất quá một ngày một đêm, gã đàn ông cường tráng như trâu ngày hôm qua đã trở thành tiều tụy.

Trần Vượng ói ẻ đến hư thoát, đôi mắt cũng không mở ra nổi, lúc thấy tráng hán Tưởng Chấn đã sắp muốn khóc.

"Hoàn cảnh nơi này không tồi đi? Phong cảnh cũng rất đẹp phải không? Bọn mi có thể ở chỗ này vài ngày." Tưởng Chấn cười nói.

"Tưởng tiêu đầu, tha mạng!" Trần Vượng lập tức nói: "Tưởng tiêu đầu, ta nói, ta sẽ nói hết những gì ngươi muốn biết cho ngươi!"

"Không cần sốt ruột, bọn mi có thể từ từ tới." Tưởng Chấn như cũ cười.

Trần Vượng cũng đã chịu không nổi: "Là Trịnh Dật Trịnh đại thiếu cho bạc để chúng ta đối phó ngươi!"

"Ai không biết ta là người hợp tác với Trịnh Dật? Chẳng sợ bọn bây muốn bịa chuyện cũng không thể bịa tào lao thế được." Tưởng Chấn nói, hắn có tự tin Trịnh Dật tuyệt đối không thể hại hắn, lúc hại hắn cũng không thể dùng thủ đoạn óc chó như vậy.

"Là Trịnh Dật! Người tới tìm ta là quản sự Thanh Phong Lâu, ta có biết gã. Nếu không phải như vậy, ta cũng không dám đối phó các ngươi!" Trần Vượng kích động nói, hiện tại Trịnh gia ở Giang Nam có thế lực rất lớn, có Trịnh gia làm hậu thuẫn... còn bằng không gã sao dám đắc tội tiêu cục Kim Chấn?

"Là quản sự nào?" Tưởng Chấn hỏi.

"Là Lý quản sự." Trần Vượng nói.

Tưởng Chấn lập tức cho người thông báo với Trịnh Dật chuyện này, lại nói: "Đưa gã đi làm việc đi, lại tìm vài người khác đến hỏi cho ta."

"Ta đã nói hết những gì cần biết rồi, các ngươi thả ta ra!" Trần Vượng nói: "Ta có thể đưa tiền bồi thường!"

Trần Vượng nôn nóng muốn trở về, nhưng Tưởng Chấn không để ý tới gã.

Cùng lúc đó, Tưởng Chấn hỏi xong mấy thủ hạ của Trần Vượng liền xác định đây đúng là việc Lý quản sự làm rồi.

Lý quản sự này hiển nhiên có vấn đề.

Lý quản sự xác thật có vấn đề.

Rất nhanh Trịnh Dật đã cho người đến báo mấy ngày trước Lý quản sự đã rời khỏi Thanh Phong Lâu, chẳng biết đi đâu.

Cùng lúc đó, một đám người mênh mông cuồn cuộn chạy đến trại gà nhà hắn, trong đó có cả người của nha môn.

Người nha môn tới, vô luận thế nào Tưởng Chấn cũng phải ra ngoài nhìn xem.

"Chư vị tới nơi này là vì chuyện gì?" Tưởng Chấn hỏi.

"Tưởng lão gia, có người muốn tìm ngươi......" Người nha môn thấy Tưởng Chấn lập tức ngượng ngùng cười.

Quan hệ giữa Tưởng Chấn và Trịnh Dật rất tốt, trải qua mấy năm nay đã sớm đả thông quan hệ với quan phủ, lúc này, quan sai liền giải thích:"Tưởng lão gia, những người này tới nha môn đều nói ngươi mang người của Trường Long Đả Hành đi, ta liền dẫn người tới hỏi một chút."

Bọn họ đến cũng là bị buộc bất đắc dĩ...... Lúc trước những người này đã thấy Tưởng Chấn vào Trường Long Đả Hành, lại kéo ba "xe heo" ra cửa.

Người của Trường Long Đả Hành chẳng biết sống chết ra sao, bọn họ không thể không đi một chuyến này.

"Tưởng Chấn, ngươi giao tướng công của ta ra đây!" Một nữ nhân nói.

"Còn có nhi tử của ta!"

"Còn có anh của ta!"

......

Người nhà của đám Trường Long Đả Hành tức đến khó thở, sôi nổi nói.

Nhưng Tưởng Chấn lại rất bình tĩnh: "Dựa vào cái gì?"

Tưởng Chấn đây là thừa nhận người của Trường Long Đả Hành ở trong tay hắn? Trên mặt quan sai kia cứng đờ, có chút xấu hổ —— nếu Tưởng Chấn không thừa nhận hắn có thể dẫn người đi a!

Những người theo tới lúc này lại đã sắp nổ: "Ngươi làm gì với con trai ta rồi?"

"Còn tướng công của ta đang ở đâu?"

Bọn họ đều sợ hãi cực kỳ, chỉ sợ Tưởng Chấn đã giết hết người nhà họ.

"Ta cho người đem bọn chúng lại đây." Tưởng Chấn nói: "Bọn chúng không có việc gì, chỉ là ở đây làm việc bồi thường tổn thất cho ta thôi."

Thực mau, đám Trần Vượng đã bị mang theo tới.

Bất quá một ngày không gặp, cả đám này đều uể oải không phấn chấn, này...... chỉ là làm việc trả nợ thôi à?

Tất cả người nhà của bọn chúng đều không tin.

"Ta không cho người đánh bọn chúng, cũng không cho người mắng bọn chúng, chỉ để chúng hỗ trợ làm việc mà thôi, không tin các ngươi có thể tới vài người xem thân thể bọn chúng xem có bị thương hay không." Tưởng Chấn nói.

Những người đó nghe vậy, tất cả đều muốn đi tới xem xét, lại bị người tiêu cục Kim Chấn ngăn trở, cuối cùng chỉ đi qua vài người.

"Trần Vượng, ngươi không sao chứ?" Thê tử Trần Vượng nôn nóng nhìn khắp mình mẩy trượng phu, kết quả ngoại trừ mấy vết bầm tím căn bản không tìm được miệng vết thương nào khác.

"Ta......" Trần Vượng toan mở mồm nói chuyện, nhưng người trông coi cạnh gã đưa qua một ánh mắt cười như không cười, tức khắc không dám mở miệng nữa.

"Các ngươi có thể mang bọn chúng về...... Nhưng để bồi thường tổn thất của bọn ta...... Ta cũng không thu nhiều đâu, kẻ cầm đầu 500 lượng, còn lại mỗi người 100 lượng, các ngươi mang tiền đến ta liền thả cả bọn."

Lúc trước đám người này lòng đầy căm phẫn, hiện tại phát hiện thân nhân của mình vẫn chưa bị thương bèn buông xuống cục đá đè nặng trên ngực.

"Chỉ là độc chết mấy con gà, nào cần bồi thường nhiều vậy?"

"Đúng thế, chỉ có mấy con gà thôi mà."

Sau khi thấy yên tâm rồi, bọn họ lại chẳng vui lòng bỏ tiền.

Đánh hành tuy rằng kiếm tiền, nhưng kiếm cũng không phải rất nhiều, đặc biệt là những kẻ tay dưới, ngày thường ăn nhậu chơi bời căn bản thừa chẳng được bao nhiêu tiền.

Một trăm lượng...... Bọn họ từ chỗ nào mà lấy ra nổi?

Nhưng đám Trần Vượng lại không muốn ở cái chỗ quỷ quái này chút nào nữa.

Bọn chúng phải rời khỏi đây!

"Mẹ sắp nhỏ à, ngươi về nhà lấy bạc tới chuộc ta đi!" Trần Vượng nói với thê tử mình: "Trong rương dưới giường ta có để tiền, ngươi cầm đến chuộc hết bọn ta đi!"

Nếu còn ngây người ở chỗ này gã sẽ chết mất thôi!

Còn thủ hạ của gã vốn làm việc cho gã, gã không thể mặc kệ được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info