ZingTruyen.Info

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 156 Bắt đi đi làm việc

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ

Bên ngoài Trường Long Đả Hành cũng cố gắng làm chiêu bài, lúc này, cửa nhà bọn chúng mở rộng thể hiện chào đón khách tới, một bộ làm ăn nghiêm túc.

Tưởng Chấn thấy thế có chút đáng tiếc.

Nguyên bản hắn còn muốn thử tình tiết trong phim một cước phá cửa vào......

Mấy năm nay sinh ý trên tay càng lúc càng lớn, hắn đã thật lâu không có đã làm hành vi côn đồ như vậy, còn rất hoài niệm......

Tưởng Chấn ngồi trên lưng ngựa làm cái thủ thế, người tiêu cục Kim Chấn liền lập tức vây chặt Trường Long Đả Hành, đồng thời, còn có người xông vào.

"Bọn mày muốn làm gì?" Người Trường Long Đả Hành bị vây trong phòng, sôi nổi lấy ra vũ khí nhìn về phía đám Tưởng Chấn.

Trường Long Đả Hành cũng có không ít người, lúc này ngay tại cửa tiệm cũng có hơn mười kẻ ở.

Chỉ là, cho dù nhân số bọn chúng nhiều đến đây cũng chẳng thể vượt hơn người tiêu cục Kim Chấn......

"Tưởng Chấn?! Ngươi muốn làm gì?" Chủ sự Trường Long Đả Hành lớn tiếng hỏi, trợn mắt giận nhìn khi thấy Tưởng Chấn.

Chủ sự Trường Long Đả Hành tên là Trần Vượng, bởi vì thích dùng rìu, được người ta gọi là Trần Rìu, gã là một nam nhân hơn 30 tuổi, để râu ria xồm xoàm, mặc áo hở ngực, thoạt nhìn cực kỳ hung hãn.

Nhưng dù bề ngoài tục tằng, nhưng có thể quản nhiều người như vậy cũng chứng minh Trần Rìu này không đơn giản.

Lúc Trần Vượng thấy bóng dáng Tưởng Chấn liền biết sự tình không xong.

Gã tính tìm phiền toái cho tiêu cục Kim Chấn, nhưng không ngờ còn dẫn Tưởng Chấn đến tận ổ nhà mình......

Trước kia bọn chúng đả hành cũng từng tìm phiền toái cho nhà giàu nào đó mở cửa hàng, nhưng dù sao cũng không dẫn ra đương gia nhà giàu đó được, sao tên Tưởng Chấn này lại tới tận đây luôn rồi?

Thậm chí hắn cũng không thèm tìm gã ngầm thương lượng một chút, cứ gióng trống khua chiêng mà tới ư!

"Ai bảo mi tới đối phó ta?" Tưởng Chấn hỏi.

"Tao không hiểu mày đang nói cái gì." Trần Rìu lập tức đáp, chúng có một quy định là không thể tiết lộ tin tức khách hàng ra ngoài, đương nhiên gã sẽ không chịu nói.

"Không nói đúng không?" Tưởng Chấn cười cười, sau đó nhìn người đằng sau: "Bắt sạch chúng lại!" Hắn cũng không trông cậy bọn chúng sẽ thành thật, cho nên...... Trước lăn lộn một trận đi.

Thủ hạ Tưởng Chấn vâng dạ vang rền, nhanh nhẹn nhào tới.

Người của Trường Long Đả Hành rất phẫn nộ, phản kháng ngược lại.

Kinh nghiệm đánh nhau của bọn chúng cũng thực phong phú, nếu để chúng đơn đả độc đấu với thủ hạ Tưởng Chấn thì hơn phân nửa chúng có thể thắng, nhưng mấu chốt ở chỗ thủ hạ của Tưởng Chấn nhiều như mây.

Không chỉ nhiều người, thủ hạ Tưởng Chấn còn phối hợp ăn ý!

Những người tạo thành vòng vây, rất nhanh đã bắt sạch người Trường Long Đả Hành.

"Lão đại, bắt dính hết rồi!" sau khi bắt được kẻ địch xong thủ hạ Tưởng Chấn liền báo cáo ngay.

"Ừ, trói lại mang đi!" Tưởng Chấn lại nói.

"Mày muốn làm gì? Tốt nhất là mày nên thả tao ra ngay!" Trần Rìu nói, vừa dứt lời liền bị người tát cho một cái: "Im lặng cho tao!"

Người này đầy mặt hung hãn mà đánh Trần Rìu, xoay người nhìn về phía Tưởng Chấn lại thay đổi một bộ gương mặt khác, cười tủm tỉm: "Lão đại, mang bọn chúng đi thế nào ạ?"

"Ban nãy cửa hàng nhà mình không phải ra ngoại thành bắt gà sao? Để bọn chúng lên xe bò đưa đến đó." Tưởng Chấn nói.

"Dạ!" Thủ hạ Tưởng Chấn lên tiếng, lập tức liền đuổi xe bò đi.

Lúc này Tưởng Chấn lại từ trên ngựa xuống đất, sau đó thong thả ung dung mà tìm cái ghế dựa trong Trường Long Đả Hành ngồi xuống.

Ghế ấy trên mặt lót da hổ, vừa thấy liền biết là chỗ của người địa vị cao, vốn là vị trí của Trần Vượng.

Thấy Tưởng Chấn cứ như vậy chiếm ghế của mình, Trần Vượng đang bị trói nhịn không được liền trợn mắt giận nhìn Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn bỏ qua gã, không chỉ thế mà chờ lát sau xe bò chở gà tới còn ném gã và đồng bọn lên xe chở đi.

Thùng xe phía sau xe bò phi thường to, trên xe không chỉ có hàng rào phòng hàng hóa rơi xuống, còn dùng cây trúc và chiếu làm một cái lều che mưa.

Vịt còn đỡ chứ gà mà mắc mưa thì sẽ bệnh mất, đặc biệt là gà con.

Xe có thiết kế như thế có thể nhét vừa mười mấy người.

Bất quá, Tưởng Chấn thực khoan dung, cũng không nhồi bọn chúng như nhồi vịt, bởi vì tổng cộng có ba chiếc xe bò nên cả bọn có thể ngồi 8 người một xe.

Nhưng dù là thế bọn chúng cũng chẳng vui ngồi xe bò được.

Xe bò nầy bình thường là dùng để chở gà vịt trứng gà trứng vịt, trứng gà trứng vịt còn đỡ, còn gà vịt sống......

Lúc đám Trần Vượng bị nhét vào xe bò, bên trong có không ít phân gà phân vịt.

Trong lỗ mũi quanh quẩn mùi thúi của phân, Trần Vượng đã có chút tuyệt vọng.

Đương nhiên, gã tuyệt vọng không phải vì Tưởng Chấn an bài chiếc xe kém vậy cho chúng, mà là bởi vì...... Tưởng Chấn gióng trống khua chiêng mà tới tìm phiền toái cho chúng như vậy nhưng không ai tới cứu chúng cả!

Bọn chúng vốn có quan hệ tốt với người trong nha môn mà, trước kia có việc gì người trong nha môn đều giúp chúng, tới cứu chúng, nhưng hôm nay đã qua lâu vậy mà người trong nha môn cả mặt mũi cũng chưa lộ diện!

Còn có người ủy thác bọn chúng tìm phiền toái cho tiêu cục Kim Chấn nữa.

Sự tình bại lộ, theo lý người đó sẽ đến cứu bọn chúng, nhưng hiện tại...... một chút động tĩnh cũng không có ư?

Trong lòng Trần Vượng nôn nóng, nhịn không được lo lắng muốn chết, mà lúc gã đang thất thần suy nghĩ, xe bò động, xóc nảy một chút.

Hắn tức khắc liền té ụp mặt, chưa kể còn 'tình cờ' đập đầu vào một bãi phân gà.

Trần Vượng: "......"

Tưởng Chấn cười nhạo một tiếng: "Bịt miệng chúng lại hết." Nói xong, lại cho người buông mành trên xe bò xuống.

Trần Vượng theo bản năng muốn giãy giụa, Tưởng Chấn lại nói thêm một câu: "Mi đoán ta có biết người nhà bọn mi ở đâu không?"

Động tác Trần Vượng cứng đờ, tức khắc không dám động.

Cho dù chúng làm cái nghề này nhưng vẫn có thân nhân.

Mấy chiếc xe bò chậm rãi chạy ra ngoại thành, trên xe ngẫu nhiên sẽ truyền ra một chút thanh âm.

"Các ngươi là tiêu cục Kim Chấn? Trên xe chở gì vậy?" Có bá tánh phủ Hòa Hưng lá gan lớn chút hỏi.

"Chở mấy con heo thôi." Thủ hạ Tưởng Chấn cười nói.

Xe bò dơ hề hề, nói bên trong có mấy con heo cũng bình thường.

Mọi người cũng không hoài nghi gì, cho dù có người hoài nghi cũng không dám làm gì, tiêu cục Kim Chấn cũng không phải dân chúng bình thường có thể chọc.

Một nha dịch tuần tra trên phố sợ là đã được tin tức gì, muốn lại đây xem xét, nhưng rất nhanh một nha dịch lớn tuổi hơn cạnh gã đã kéo gã lại.

"Mấy chiếc xe bò đó có vấn đề." Nha dịch trẻ tuổi có điểm sốt ruột: "Bên trong có động tĩnh, ban nãy người tiêu cục Kim Chấn còn đi tìm Trường Long Đả Hành phiền toái!"

"Nếu biết đó là tiêu cục Kim Chấn, không muốn xui xẻo thì đừng quản quá nhiều." Nha dịch lớn tuổi hơn nói.

Nha dịch trẻ tuổi sửng sốt, rốt cuộc không nói chuyện nữa, theo nha dịch lớn tuổi hơn đi chỗ khác.

Bọn họ biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội.

Thủ hạ Tưởng Chấn rêu rao khắp nơi như vậy, tức khắc đắc ý dào dạt vô cùng.

Ngựa của Tưởng Chấn đi tuốt đàng trước, chú ý tới điểm này lại nhíu nhíu mày, đồng thời hạ quyết tâm, tương lai phải gõ thủ hạ nhà mình, đừng để bọn họ bởi vì đắc ý vênh váo mà làm ra việc gì sai trái.

Tưởng Chấn còn rảnh cân nhắc xem phải dạy dỗ thủ hạ thế nào, đám Trần Vượng lúc này lại thống khổ cực kỳ.

Đời này của bọn chúng chưa từng ngồi qua cái xe tệ lậu như vậy!

Mà lúc này xe bò một đường xóc nảy, rốt cuộc đã đến ngoại thành, tiếp theo lại đi tới cái trại gà từng bị hạ độc kia.

Trại nuôi gà không ngừng tản mát ra hương thơm gà nướng, khói đặc cuồn cuộn bốc lên bầu trời xanh thẳm.

Mấy cụ già nhìn khói bay lên trời, len lén lau nước mắt.

Bất quá lúc thấy đám Tưởng Chấn đến, bọn họ lập tức không khóc nữa, chạy đến trước mặt Tưởng Chấn: "Tổng tiêu đầu đã trở lại? Có bắt được hung thủ không?"

"Bắt được." Tưởng Chấn nói, ngay lúc này thủ hạ xốc mành mấy chiếc xe bò lên, để lộ ra đám người mặt xám mày tro trước mặt các cụ.

Mọi người thấy kẻ trên xe bò đầu đầy phân gà phân vịt, đầu tiên là có chút đồng tình, ngay sau đó lại chuyển sang phẫn nộ trừng bọn chúng.

Lũ này là kẻ độc chết gà vịt chứ gì?

"Chính là gã! Ngày hôm qua ta thấy gã trên núi!" Một ông lão đột nhiên phẫn nộ hô lên với kẻ trong xe bò: "Tổng tiêu đầu, gã độc chết gà nhà chúng ta, chúng ta đánh chết hắn!"

Đây là cổ đại, lực lượng tông tộc rất mạnh, tư hình cũng nhiều, trộm đồ của người ta bị người ta đánh chết, mọi người đều cảm thấy xứng đáng, nha môn cũng sẽ không nhận án tử như vậy.

Bởi vậy lúc ông cụ ra kiến nghị không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì.

Tưởng Chấn nhìn ông một cái, lại nói: "Không được, bọn chúng độc chết gà của chúng ta, trước tiên phải để chúng bồi thường đã."

Ông cụ mặt đầy khó hiểu mà nhìn về phía Tưởng Chấn.

Trần Vượng này một đường lại đây cũng đã nhận mệnh, lúc này vội vàng nói: "Mày thả tau đi! Tổn thất tau bồi thường cho bọn mi!" Không phải chỉ là một đám gà sao? Cao lắm cũng chỉ mấy trăm lượng bạc, bọn chúng đồng ý bồi thường!

Tưởng Chấn liếc mắt nhìn Trần Vượng một cái, cũng không tiếp lời gã nói mà căn dặn người bên cạnh: "Đưa bọn chúng lên núi đi, để chúng làm việc cho tốt vào."

"Dạ!" Thủ hạ Tưởng Chấn lên tiếng, một vòng người vây lại khiêng đám Trần Vượng lên núi.

Nơi đó cũng có mấy kẻ trà trộn vào Trại nuôi gà âm mưu hại Triệu Minh Châu bị Tưởng Chấn bắt.

"Lão Lý......" Trần Vượng trầm mặc.

"Trần ca......" đám Lão Lý cũng trầm mặc.

Bọn họ một bên dính phân gà, một bên bị đuổi vào hầm cầu, đảo cũng coi như là cùng chung hoạn nạn.

Tưởng Chấn kêu thủ hạ thu vũ khí của chúng, sau đó liền đem bọn chúng lên núi.

Xây thêm chuồng gà chuồng vịt hắn không ngại nhiều đâu.

Đương nhiên trước tiên phải để chúng tắm rửa cái đã.

Lúc đám Trần Vượng bị đuổi đến hồ nước bọn chúng từng hạ độc, mặt đều đen thui.

Bọn chúng nên ở dơ luôn hay xài nước này tắm rửa?

"Cũng không uống vào mồm, tắm rửa không có việc gì." Trần Vượng nói, sau khi gã có tiền làm quản sự liền mua hạ nhân, bắt đầu yêu sạch sẽ, không thể chịu đựng nổi trên người dơ hầy.

Bất quá dù nói thế nhưng gã cũng không thỏa chí mà tắm được.

Vì nước này có độc......

Những người này cuối cùng nơm nớp lo sợ mà tắm sạch sẽ, tốt xấu cũng làm cho bản thân không thối hoắc như vừa nãy.

Nhưng tẩy xong rồi vẫn là cảm thấy cả người không thoải mái, thậm chí cảm thấy có hơi đau mình.

"Mau làm việc, đừng nghĩ lười biếng!"

"Nhanh cái tay lên!"

"Nhanh lên!"

Lúc này, thủ hạ Tưởng Chấn thúc giục mạnh mẽ, còn múa may roi vút vút, quật bùm bùm lên mặt đất.

Đám người Trần Vượng không có vũ khí, đối phương lại người đông thế mạnh, tức khắc trong lòng có chút sợ hãi, đồng thời lại có chút may mắn —— may mắn chỉ bắt bọn chúng làm việc thôi!

Còn không phải là làm việc sao? Làm thì làm có sao đâu?

Đám Trần Vượng ngoan ngoãn bắt tay vào làm.

Tưởng Chấn nhìn bóng dáng bọn chúng, đôi mắt mị lên.

Đúng lúc này, bên ngoài có người tới báo: "Lão đại, đại tẩu tới!"

Triệu Kim Ca tới? Tưởng Chấn nhướng mày một cái, lập tức đi ra ngoài.

Đêm qua Tưởng Chấn ăn cơm chiều xong mới rời khỏi nhà.

Sau khi Tưởng Chấn đi Triệu Kim Ca vẫn luôn nhớ thương hắn, đáng tiếc hai đứa nhỏ không thể xa y, buổi tối y chẳng thể chạy đến tìm Tưởng Chấn được.

Tới buổi sáng...... cố tình tiêu cục Kim Chấn lại xảy ra chuyện.

Lúc tiêu cục Kim Chấn hộ tống khách và hàng hóa thì bị người đoạt.

Phạm vi phủ Hòa Hưng vẫn tương đối an toàn, thời điểm tiêu cục Kim Chấn cho người đi đưa hàng cũng sẽ không an bài quá nhiều tiêu sư.

Kết quả lần này bởi vì an bài tiêu sư quá ít nên trên đường bị người đoạt...... Cũng may mấy tiêu sư kia đều không có việc gì.

Địa điểm xảy ra sự việc có hơi xa, Triệu Kim Ca có tin tức nhưng tình huống cụ thể còn chưa rõ lắm, y an bài người đi tiếp chiếc thuyền đó về, xác định kim ngạch bồi thường khác hàng, lại xử lý một chút sự tình rồi mới đi tìm Tưởng Chấn, sau đó lại nghe nói trại gà xảy ra việc.

Bất quá, Tưởng Chấn đã giải quyết xong rồi.

Tưởng Chấn lợi hại vậy đó!

Triệu Kim Ca mang theo người vội vàng tới trại nuôi gà.

"Kim ca nhi, có phải ngươi nhớ ta không?" Thấy Triệu Kim Ca đến, Tưởng Chấn cười nói.

Triệu Kim Ca nhìn nhìn người chung quanh, phát hiện tất cả đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giống như không nghe thấy Tưởng Chấn nói.

"Ừa." Triệu Kim Ca lên tiếng, lập tức lại nói: "Ta mua chút đồ ăn từ phủ thành qua đây, các ngươi có muốn ăn không?"

"Muốn!" Thủ hạ Tưởng Chấn tức khắc không bị điếc nữa, sôi nổi lên tiếng.

Bọn họ đều đói bụng!

Triệu Kim Ca cười cười, cho người dọn ra mấy cái sọt tre, bên trong sọt tre chứa đầy bánh chưng bánh bao.

Cái này nối tiếp cái kia, Tưởng Chấn cũng chưa tới kịp ăn cơm, đã sớm đói bụng, đi lên lấy bánh bao ăn, lại bị Triệu Kim Ca ngăn cản.

"Ta có chừa cái khác cho ngươi." Triệu Kim Ca nói, lấy ra một hộp đồ ăn đưa Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn mở hộp đồ ăn ra liền phát hiện bên trong có thịt kho tàu và mấy món chay, nhìn ngon miệng làm người ta muốn ăn cực kỳ.

Cái này chỗ nào là chừa phần? Rõ ràng là Triệu Kim Ca đặc biệt dặn làm cho hắn ăn!

Tưởng Chấn cười cười, mở rộng miệng ăn.

Bánh bao màn thầu Triệu Kim Ca mua đều là loại thường thấy nhất trên đường, hương vị thật sự giống nhau, còn đồ ăn trước mặt Tưởng Chấn lại do đầu bếp riêng làm.

Thủ hạ Tưởng Chấn thấy một màn như vậy không khỏi có chút hâm mộ, bất quá, cũng có người khác hâm mộ bọn họ.

Thấy người trông coi mình đều đi cầm bánh bao màn thầu ăn, đám Trần Vượng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Bọn chúng cũng đói bụng......

Nhưng thủ hạ của Tưởng Chấn một ngụm ăn hết cái bánh.

Cũng không chừa lại gì cho chúng......

Không chỉ có bữa này không cho chúng ăn, cả ngày nay đám người này cũng không cho chúng cái gì bỏ bụng.

Một ngày làm việc vất vả còn không được ăn gì, bọn chúng vừa mệt vừa đói, này cũng liền thôi, buổi tối hôm nay bọn chúng vẫn phải làm việc, không được ngủ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info