ZingTruyen.Com

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 154 Thủ đoạn đê tiện của kẻ trong tối

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Bạch Đường

Sau khi Tưởng Chấn thẩm vấn xong người của Trường Long Đả Hành, biết tin có người muốn tìm phiền toái cho mình liền bắt đầu đề phòng, nhưng hắn không ngờ chỉ mới chớp mắt một cái trại nuôi gà vịt đã có chuyện.

"Người không bị sao chứ?" Tưởng Chấn nhíu mày hỏi: "Đám gà vịt bị gì thế? Vì sao lại đột ngột chết hết?"

"Lão đại, người không có việc gì, còn đám gà hình như bị độc chết!" Người tới báo tin có chút tức muốn hộc máu: "Sao chúng dám xuống tay với gà của tiêu cục Kim Chấn! Chán sống rồi đúng không!"

Có người độc chết gà nhà mình?

Tưởng Chấn nghe vậy, nhịn không được có chút cạn lời.

Hắn đã đoán được hẳn là sẽ có người động thủ với mình, tìm phiền toái cho mình, nhưng mà...... độc chết trại gà...... Bọn họ tìm phiền toái vậy đó hả?

Một chút tổn thất như thế hiện tại Tưởng Chấn đã hoàn toàn không để trong lòng.

Bất quá cho dù không để bụng chút tổn thất này nhưng trại gà có chuyện, hắn vẫn muốn đến xem.

Tưởng Chấn kêu người trói chặt đám Trường Long Đả Hành sau đó liền xuất phát về phía trại gà vịt.

Xung quanh phủ Hòa Hưng không có bao nhiêu ngọn núi, chỉ có vài ba ngọn mọc thành cụm, trại nuôi gà vịt cũng không xa mấy so với chỗ Tưởng Chấn đang ở.

Chỉ trong chốc lát Tưởng Chấn đã đến nơi.

Người phụ trách nuôi gà trong trại có đến từ thôn Hà Tây, cũng người ở Diêm Tràng Hồng Giang Tưởng Chấn đem về, trong đó phần lớn là phụ nữ người già, lúc này đang bị vây trong sợ hãi, một số cụ già không ngừng lau nước mắt.

"Làm bậy a! Gà nuôi tốt thế mà đã chết hết rồi."

"Bọn hạ độc chết gà đều là đồ khốn nạn, sẽ không được chết tử tế!"

"Đống gà này phải xử lí làm sao đây?"

......

Những cụ già này vô cùng yêu quý trại gà vịt, ngẫu nhiên có mấy con gà bị bệnh bọn họ còn cách ly riêng ra, tỉ mỉ hầu hạ mong chúng khỏi bệnh, hiện tại thấy gà nhà mình chết sạch, bọn họ cũng đặc biệt đau lòng.

Tâm tình các cô các chị đương nhiên cũng không khác gì.

Cách đoạn thời gian Triệu Kim Ca sẽ mua số lượng gà con nhất định cho bọn họ nuôi. Y cũng không quy định bọn họ nhất định phải nuôi lớn nuôi sống được nhiều được ít, nhưng cũng hứa hẹn nếu số gà sống vượt qua chín thành sẽ cho các cô phần thưởng, phần còn dư đó các cô cũng có thể hưởng.

Nói cách khác, 100 con gà con, bọn họ nếu nuôi lớn được 91 con, những con dư lại là của bọn họ.

Nếu bọn họ nuôi sống 92 chỉ, bọn họ sẽ được 2 con gà!

Vừa mới bắt đầu nuôi cơ bản đều làm không được, nhưng nuôi nhiều có kinh nghiệm thì cũng không khó lắm, cho nên...... bên trong đám gà chết còn có gà của các cô nữa mà!

Những người này đều thực thương tâm, trong khi Tưởng Chấn dắt người điều tra khắp núi.

Nhiều gà như vậy chết hết trong một lần tuyệt đối không phải do dịch cúm gà tạo thành, khẳng định có người hạ độc, nói không chừng lúc này chứng cớ vẫn còn tại chỗ.

Tưởng Chấn không yên tâm với độc có khả năng còn nguyên tại chỗ cũ kia, nhất định phải tìm ra độc kia không thôi nó có khả năng ngộ thương động vật hoặc người khác mất.

"Nước cho gà uống các ngươi lấy từ đâu?" Tưởng Chấn hỏi.

"Ở một hồ nước phụ cận." người quản lí trại gà đáp lời.

"Còn nước cho người uống?" Tưởng Chấn lại hỏi.

"Nước người uống lấy từ chân núi, là nước giếng cả." Người này vội vàng nói.

Triệu Kim Ca vẫn luôn dặn dò bọn họ nhất định phải giữ mình và gà vịt sạch sẽ, ngày thường bọn họ cũng rất chú ý, tuy giặt quần áo vẫn ở ngoài sông nhưng nước uống lại múc trong giếng.

"Đưa ta đến hồ nước trên núi nhìn thử. "Tưởng Chấn nói.

Hồ nước trên núi cũng không lớn nhưng vì bên này nhiều mưa, bên trong luôn luôn có nước.

Thời buổi này không có ô nhiễm các thứ, người ở trại nuôi gà đào hết bùn bẩn dưới đáy hồ đi làm nước hồ một mảnh trong xanh. Nhưng hiện tại hồ nước xanh xanh này lại nổi đầy xác chết của các sinh vật nhỏ.

Người xuống tay hạ độc không có ý muốn che giấu...... Đương nhiên, ở niên đại này cũng không cần che giấu...... Tỷ như lúc này, Tưởng Chấn chẳng trông cậy được quan phủ có thể giúp mình tra ra thủ phạm.

"Nước hồ này có độc, các ngươi xả nước đi, rửa sạch hồ một chút." Tưởng Chấn nhìn nhìn hồ nước dặn dò.

"Ta lập tức cho người đến làm ngay." Người phụ trách trại gà bị dọa hoảng, vội vàng nói. Lúc trước bọn họ biết gà bị độc chết nhưng không biết độc xuất phát từ hồ nước này!

Nước hồ phải được tháo ra ngay! Thật kinh khủng!

Tưởng Chấn cho người xử lý hồ nước, lại gọi tất cả mọi người đến, dò hỏi xem có ai thấy được kẻ khả nghi,

Quả đúng là có người thấy được kẻ khả nghi, nhưng chỉ nghĩ kẻ đó muốn ăn trộm gà, đuổi gã đi rồi liền không quản nữa.

"Tổng tiêu đầu, xin lỗi, là lão già này không nghĩ tới......" Người thả kẻ tình nghi đi là một cụ ông, lúc này ông đầy mặt áy náy, lão lệ tung hoành, đã tự trách đến không được.

Với ông mà nói, chỉ một chút không cẩn thận đã làm nhiều gà chết đi như vậy...... Trong lòng ông ngay cả việc lấy cái chết tạ tội cũng có.

"Không có việc gì, ta đã biết là ai động tay, sẽ bắt bọn chúng bồi thường chúng ta." Tưởng Chấn an ủi ông lão, không ai phòng giặc ngàn ngày, việc gà bị độc chết đúng là không có quan hệ gì với ông, hắn cũng không có ý trách tội ai cả.

"Tổng tiêu đầu, ngài thật lợi hại." Ông lão nói, được an ủi xong cũng cảm thấy đỡ hơn, không còn bộ dáng một lòng muốn chết tạ tội nữa.

"Ân, các ngươi cứ việc yên tâm, bất quá về sau vẫn phải cẩn thận một chút." Tưởng Chấn căn dặn.

Ông lão cao hứng gật gật đầu, lại nói: "Lão dù sao cũng không có bản lĩnh gì...... Về sau buổi tối lão sẽ ở chỗ này thủ...... Lão còn nhớ rõ bộ dáng kẻ đó, nếu có gặp nhất định lão sẽ bắt được nó."

Lúc này Tưởng Chấn cũng không quá để ý lời cam đoan của ông cụ, xoay người lên ngựa về phủ thành, đúng lúc này, có người cưỡi ngựa đến cạnh hắn.

"Lão đại, bên phủ thành đã xảy ra chuyện."

"Chuyện gì?" Trong lòng Tưởng Chấn nhảy dựng, vội vàng hỏi. Nghĩ đến tối hôm qua bọn chúng muốn động thủ với Triệu Minh Châu, hắn liền nhịn không được hãi hùng khiếp vía.

"Lão đại, có người ở cửa hàng trên phủ thành của chúng ta nháo sự, nói là cha gã ăn gà mua từ cửa hàng nhà chúng ta vào liền chết, nói gà nhà mình có dịch cúm." Thủ hạ Tưởng Chấn thấp giọng nói.

Việc này? Tưởng Chấn khẽ nhíu mày, ngay sau đó nói: "Đi!"

Hắn giục ngựa muốn rời đi, đi được mấy bước lại nhớ ra quay đầu dặn: "Đốt sạch hết gà ở đây, một con cũng không để lại."

Trại nuôi gà của Triệu Kim Ca càng làm càng lớn, liền mở một cửa hàng ở phủ thành.

Cửa hàng này y chủ yếu bán trứng gà trứng vịt, cũng bán gà bán vịt, vẫn luôn thực náo nhiệt, tới hiện giờ người phủ thành đều biết có cửa hàng này tồn tại, muốn mua gà hay trứng gà đều thích tới cửa hàng này, có đôi khi ngày lễ ngày tết, hàng hóa chỗ này thậm chí còn không đủ bán.

Sinh ý cửa hàng vẫn luôn rất tốt, nhưng trước kia cũng chưa từng có tình huống người người xếp hàng đi mua, nhưng lúc này, bên ngoài cửa hàng lại vây đầy người, mọi người ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào trong.

Ở giữa đám người là một người phủ vải bố trắng, hoặc phải kêu là thi thể, ở bên cạnh còn có hai nam tử thành niên đang ở khóc lóc kể lể.

"Cha, cha chết thảm quá a!"

"Cha, vì sao cha lại gặp phải thương gia lòng dạ hiểm độc như vậy? Bọn chúng bán gà bệnh cho cha a!"

"Cha ơi, số cha khổ quá!"

......

Hai nam tử thành niên khóc lóc không ngừng, người chung quanh thấy thế liền sôi nổi bàn tán, không ngừng chỉ trỏ cửa hàng của Triệu Kim Ca.

Nguyên bản thời gian này có rất nhiều dân chúng tới mua gà mua trứng, nhưng lúc này, đại gia vây quanh xem náo nhiệt nhưng chẳng ai dám vào mua.

Tuy rằng không biết mấy người khóc lóc này nói thiệt hay nói láo, nhưng cẩn thận đề phòng một chút cũng không sai......

"Cửa hàng này vốn dĩ rất hố, luôn bán gà bệnh gà chết!"

"Mọi người đừng có mua hàng ở đây!"

"Lần trước ta tới mua trứng gà còn thiếu cân thiếu lạng."

"Nghe nói gà ở trại nuôi của bọn họ đều đã chết sạch!"

......

Trong đám người lại có kẻ hô lên không ngừng.

Trại gà nhà này đều bệnh chết hết rồi? Người phủ Hòa Hưng đều bị chấn kinh.

Mà lúc này mấy người đang khóc kia lại ồn ào gào lên: "Cha ta đã không còn, bọn mi giết người phải đền mạng!"

"Chúng ta muốn đi cáo quan! Bọn mi không chết tử tế được!"

Những người này đang bàn tán thì nơi xa, tiếng vó ngựa vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com