ZingTruyen.Info

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 153 Có người tới tìm tra

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ

Từ khi bắt đầu làm Hải Thương, sự tình tiêu cục Kim Chấn Tưởng Chấn cũng không quản mấy nữa, chỉ xác định hướng đi với thuộc hạ và làm biểu tượng trấn ải.

Tuy rằng hắn vẫn là Tổng tiêu đầu, nhưng hiện tại sự tình tiêu cục Kim Chấn trên cơ bản đều do Triệu Kim Ca quản.

Hiện giờ tuy rằng hắn đã trở lại nhưng cũng không tính nhúng tay vào tiêu cục nữa, vì thế mỗi ngày hắn dẫn theo gái cưng chạy khắp phủ thành, thuận tiện huấn luyện huấn luyện thủ hạ.

Cứ chơi như thế mấy ngày, hắn có chút ngứa tay, liền tìm Triệu Kim Ca, tìm cho hắn một mảnh đất ở phủ thành, hắn phải làm cái sân huấn luyện tiếp tục huấn luyện nhân thủ.

"Hửm? Không lâu trước đây ta có mua một ngọn núi, không biết có thể dùng không nữa." Triệu Kim Ca nói.

Bá tánh Đại Tề luôn nhiệt tình thương yêu với việc có đất có đai, Triệu Kim Ca cũng giống vậy, y thực thích mua đất, kiếm được lời càng nhịn không được mua đất.

Chỉ tiếc nơi này là phủ Hòa Hưng, đồng ruộng tốt nhất đều ở trên tay gia đình giàu có, cho dù muốn mua cũng mua không được, nên y chỉ có thể mua vùng núi.

"Ngươi lại mua một ngọn núi?" Tưởng Chấn có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía Triệu Kim Ca, phụ cận phủ Hòa Hưng có mấy ngọn núi chắc bị Triệu Kim Ca mua hết rồi đi?

"Ùa." Triệu Kim Ca gật gật đầu: "Núi này giá hời lắm, tuy cái khác không làm được nhưng cũng đủ nuôi gà nuôi vịt, nhiều ít cũng có thể kiếm một chút." Kỳ thật nuôi gà vịt kiếm được cũng rất nhiều, nhưng Tưởng Chấn làm buôn bán kiếm càng nhiều cho nên thoạt nhìn có vẻ hơi ít chút.

Nuôi gà nuôi vịt có thể kiếm nhiều ít? Cũng chỉ một chút đi? Bất quá sinh ý này có thể an trí không ít người...... Tưởng Chấn nghĩ đến rất nhiều người nhà của thuộc hạ mình tựa hồ đều ở trại gà vịt hoặc lò gạch làm việc, cũng bèn duy trì việc làm này của Triệu Kim Ca: "Vậy ngày mai ta liền dẫn người khai hoang giúp ngươi."

"Không cần, ngươi sao có thể đi làm chuyện như vậy?" Triệu Kim Ca lập tức cự tuyệt nói, y luyến tiếc Tưởng Chấn đi đốn cây.

"Ta nhàn rỗi không có việc gì, chỉ là mang thủ hạ đi luyện luyện thôi mà, lại không phải tự mình làm việc." Tưởng Chấn nói.

Người theo Tưởng Chấn ra biển đều đã năm sáu tháng không về nhà, Tưởng Chấn cũng không thể kêu bọn họ nơi nơi chạy theo mình đi huấn luyện, liền cho bọn họ trở về nhà, sau đó một lần nữa tuyển nhận một ít nhân thủ tính luyện ra thêm một đám nữa.

Hắn không ghét bỏ có nhiều nhân thủ trên tay đâu.

Tin tức tiêu cục Kim Chấn muốn nhận người mới vừa được thả ra ngoài liền có vô số người tới báo danh.

Tuy rằng làm việc ở tiêu cục Kim Chấn có nguy hiểm, nhưng thu vào rất cao, những người không phải dân bản địa đều nguyện ý gia nhập tiêu cục Kim Chấn.

Lần này Tưởng Chấn chiêu hơn hai trăm người thân thể khoẻ mạnh, sau đó liền mang theo bọn họ đi ngọn núi Triệu Kim Ca mới mua kia.

Hắn không có khả năng để người mới trực tiếp gia nhập tiêu cục Kim Chấn tới, trước tiên phải rèn luyện và quan sát thử mới được.

Triệu Kim Ca mua một ngọn núi hoang rất lớn, trên núi mọc rất nhiều cây cối, bởi vì cây cối quá nhiều, rậm rạp che hết ánh mặt trời nên dưới tàng cây cũng không có thứ gì sinh trưởng, mặt đất tràn ngập lá rụng và mùi hương ngai ngái của núi rừng.

Ở hiện đại một ngọn núi đầy cây hoang sơ thế thật quý giá, nhưng hiện tại......

Trên núi toàn cây không thể trồng hoa màu, cây này lại là gỗ không đáng giá tiền...... Ngọn núi này Triệu Kim Ca mua được với giá rất hời.

Nếu không phải cây trên núi có thể chặt về làm củi, nói không chừng Triệu Kim Ca sẽ không mua cái núi này đâu.

Tưởng Chấn dẫn người mới lên núi, trước làm cho bọn họ xây nhà.

Chờ bọn họ bận việc hai ngày, xây phòng tạm xong lại cho cho bọn họ đi đốn cây.

"Chúng ta không phải tới tiêu cục Kim Chấn làm tiêu sư sao? Vì sao phải đi chặt cây?" Có người bất mãn mà lầu bầu.

Cũng có người cảm thấy không hiểu kẻ vừa bất mãn này—— có cơm ăn có tiền lấy là được a! Chặt cây với làm tiêu sư có khác nhau sao?

Bọn họ còn ước gì không làm tiêu sư chỉ cần chặt cây đâu! Ít nhất chặt cây sẽ không chết người.

Huống chi...... Nơi này cho ăn thật tốt a! Bọn họ đều không phải đói bụng nữa!

Tưởng Chấn vẫn luôn chú ý những người này, còn ghi nhớ tình huống của bọn họ, sau đó cũng không mang theo bọn họ huấn luyện, để cho bọn họ mỗi ngày chặt cây xây nhà, mệt đến tinh bì lực tẫn.

Vài ngày sau, người nào thành thật người nào linh hoạt, hắn liền đều đã nhìn ra, còn phát hiện trong đó có vài người không quá thích hợp.

Có vài người rõ ràng không phải thiệt tình vì hắn làm việc, trái lại giống như là...... Người khác phái tới.

Ban đêm, trên núi trăng sáng sao thưa.

"Lý đại ca, này không đúng a! Chúng ta cả ngày ở chỗ này chặt cây thì làm được việc gì?"

"Đúng vậy Lý đại ca, ta mỗi ngày chặt cây, mệt muốn liệt giường luôn! Việc này ta không muốn làm nữa đâu!"

"Chúng ta tốt nhất vẫn là nghĩ cách chơi hắn một vố rồi rời khỏi nơi này đi!"

......

Tối hôm nay, bảy tám người tụ ở nhà xí cách chỗ mọi người ngủ khá xa, thấp giọng thương lượng.

Nhà tranh này được mọi người ban ngày dùng làm hầm cầu, mùi hương cực 'mê hồn', nhưng thắng ở chỗ không ai thèm tới.

Những người này đều thuộc bang Trường Long Đả Hành phủ Hòa Hưng.

Cái gọi là Đả Hành, là bang nhân chuyên môn giải quyết một chút sự tình, dù là đòi nợ hay cái khác đều có thể làm, nếu muốn nói kĩ hơn, thì giống như tiền đề của tiêu cục ngày sau vậy.

Mà lúc này, Trường Long Đả Hành tiếp một sinh ý —— tìm phiền toái cho tiêu cục Kim Chấn.

Bọn chúng tiếp sinh ý, nghe nói tiêu cục Kim Chấn muốn nhận người liền trà trộn vào, tính toán tìm phiền toái từ bên trong tiêu cục cho bọn họ.

Kết quả......

Tổng tiêu đầu tiêu cục Kim Chấn quả thực có tật xấu, không cho bọn chúng tiếp xúc sự vụ tiêu cục Kim Chấn mà trái lại mang theo bọn chúng chặt cây cả ngày!

Mỗi ngày bị buộc ở trên núi chặt cây, thời gian nghỉ ngơi đều không có, bọn chúng nào có bản lĩnh tìm phiền toái cho tiêu cục Kim Chấn? Cũng không thể lấy rìu đi chém người bên cạnh đi?

Ngược lại với bọn chúng, những người khác được tiêu cục Kim Chấn đưa đến đây đều thật cao hứng, cảm thấy chỉ chặt cây đã có thể lấy tiền, quả thực không thể tốt hơn được nữa, nhưng bọn chúng lại cảm thấy sốt ruột cực kỳ.

Bình thường bọn chúng chỉ cần đi hù dọa hù dọa người, đòi đòi nợ là có thể ăn sung mặc sướng, vì sao phải ở chỗ này phơi nắng chặt cây?

Nhìn bàn tay mới qua mấy ngày đã thô đi nhiều của mình, những người này đều muốn đi về.

"Mọi người cố nhẫn nhịn mấy ngày, chúng ta khẳng định có thể tìm được biện pháp đối phó tiêu cục Kim Chấn." Lý đại ca nói.

"Lý đại ca, có thể có biện pháp nào?" Có người tò mò hỏi.

"Tỷ như bắt trói con gái Tưởng Chấn, hắn ta rất coi trọng con bé, nếu bắt được con bé hắn nhất định sẽ nghe lời chúng ta!" Lý đại ca đắc ý cực kỳ với sáng kiến của mình.

"Ý kiến hay!" Những người khác nghe vậy, liên tục gật đầu, Tưởng Chấn đôi khi sẽ dắt con gái đến đây, nếu bắt trói con bé kia......

Những người này càng nghĩ càng cảm thấy đây là một cái ý kiến hay, đang muốn thương lượng kĩ hơn, đột nhiên, "Phanh" một tiếng, cửa nhà xí đột nhiên bị đá văng.

Cùng lúc đó một bóng người xuất hiện ở cửa: "Bọn bây dám động ý niệm với con gái ta...... Lá gan không nhỏ ha."

"Tưởng Chấn?!" Lý đại ca nghe được thanh âm quen thuộc, kinh hãi mà kêu một tiếng, ngay sau đó nói: "Xông lên!"

Gã vừa dứt lời liền xung phong nhằm phía Tưởng Chấn, người cạnh gã cũng đồng loạt đánh về phía Tưởng Chấn.

Nhưng mà còn chưa đợi chúng bổ nhào lên người mình, Tưởng Chấn đã lấy ra một cây cây gậy trúc, sau đó thọc vào bụng "Lý đại ca" chạy trước tiên.

Sau lưng bọn chúng là một cái hầm cầu.

Hầm cầu kia rất lớn, "trữ hàng" cũng rất nhiều.

Tưởng Chấn chọt Lý đại ca rớt xuống hầm cầu rồi liền ra lệnh cho người sau lưng mình: "Cho bọn chúng xuống dưới thanh thanh tỉnh tỉnh đi."

"Dạ! Lão đại!" Người cạnh Tưởng Chấn đồng loạt nói, tất cả đều lấy gậy trúc chưa vót nhọn nóng lòng muốn thử thọc một phát.

Đá, Trường Long Đả Hành rất nhanh đã bị thuộc hạ Tưởng Chấn bắt sạch.

Ngày hôm sau, sau khi đám này bị nhúng xuống sông cho sạch suốt một giờ, cuối cùng cũng được đưa đến trước mặt Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn lập tức thẩm đám bọn chúng, bắt chúng nói mục đích đến nơi này, đáng tiếc là những người này bất quá chỉ là tay đấm tầng lớp dưới cùng mà thôi, không rõ tình huống cụ thể, chỉ biết cấp trên bảo chúng tìm phiền toái cho tiêu cục Kim Chấn.

Nhưng cho dù như vậy cũng đủ để cho Tưởng Chấn biết có người nhìn mình không vừa mắt, phải đối phó mình.

Trường Long Đả Hành? Đây chắc là tay sai đi?

Tưởng Chấn khẽ nhíu mày, đang cân nhắc phải đối phó Trường Long Đả Hành ra sao, đột nhiên có người tới hội báo: "Lão đại, không hay rồi, gà vịt trại nuôi phụ cận của chúng ta đều chết hết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info