ZingTruyen.Asia

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 152 Trở lại phủ Hòa Hưng

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Bạch Đường

Nơi này là cổ đại.

Đừng nhìn bộ dáng phủ Hòa Hưng thanh bình thịnh thế mà lầm, ở nơi khác vẫn không ngừng xảy ra chiến loạn.

Ở một nơi như thế, nếu trên tay không có chút lực lượng thì luôn phải sống trong nơm nớp bất an.

Tưởng Chấn và Văn Minh cùng nhau ra biển làm buôn bán; Văn Minh kiếm lời rồi hoặc giấu bạc trắng trong nhà, hoặc là mua đất, hắn lại bất đồng, hắn vẫn luôn thu nạp thêm người và huấn luyện nhân thủ.

Cho tới bây giờ, thuộc hạ Tưởng Chấn hơi có chút quyền cước công phu đã được mấy ngàn, bọn họ có kẻ ở tiêu cục làm tiêu sư, có kẻ lại theo Tưởng Chấn ra biển.

Sau khi hắn từ ngoài khơi quay về, những người đi cùng được mấy ngày nghỉ ngơi, mà hiện tại, lại nên bắt đầu huấn luyện lại.

Trong núi phụ cận thôn Nhai Biên có một sân huấn luyện chuyên môn, Tưởng Chấn thường xuyên huấn luyện thủ hạ bên trong, hôm nay từ rất sớm hắn đã khởi hành đến đó.

Tại sân huấn luyện, Chu Nhị Lâm cầm đầu mấy trăm nam nhân đang chờ.

Hiện tại thời gian còn sớm, bọn họ liền lười biếng mà ngồi dưới đất hoặc trên cọc gỗ chà lau đao trên tay.

Tưởng Minh đi theo Tưởng Chấn năm 17-18 tuổi còn trẻ người non dạ, hiện tại đã sớm trưởng thành thành một nam nhân mạnh mẽ, thứ trên tay hắn không phải đao mà là một cây mâu dài.

Thời điểm ban đầu trên tay Tưởng Chấn không có mấy tiền, để thủ hạ dùng gậy trúc huấn luyện dùng gậy trúc làm vũ khí, Tưởng Minh thích cảm giác dùng gậy trúc thọc người, sau đó có tiền rồi đổi vũ khí cho bọn họ, hắn lại không chịu đổi, trong đám cũng có vài người cảm thấy dùng gậy dài tương đối tốt hơn.

Sau đó, Tưởng Chấn sai người làm một ít trường mâu cho bọn hắn.

"Tưởng Minh, nghe nói ngươi muốn cưới vợ?" Chu Nhị Lâm nhìn về phía Tưởng Minh: "Ngươi có gặp tức phụ nhi ngươi chưa?"

"Ngươi ngốc a!" Tưởng Minh liếc mắt nhìn Chu Nhị Lâm một cái, chuyện hắn cưới vợ là cha mẹ hắn nói, là người trên huyện, lúc hắn biết tin cũng chẳng sớm hơn đám Chu Nhị Lâm, nói coi hắn có thời gian gặp người ta sao?

Chu Nhị Lâm nói lời thấm thía với Tưởng Minh: "Tiểu Minh nè, ngươi nhất định phải tốt với tức phụ nhi của ngươi, bằng không chúng ta vừa đi phải mất vài tháng, nếu tức phụ chạy cũng không biết chạy đi đâu khóc."

"Ngươi cảm thấy tướng mạo của ta thế này tức phụ nhi bỏ được chạy sao?" Tưởng Minh nhìn về phía Chu Nhị Lâm: "Nhưng ngươi đúng là phải cẩn thận đó."

"Ngươi muốn tìm đánh hả!" Chu Nhị Lâm một cái quét chân liền đá tới Tưởng Minh.

Mắt thấy hai người sắp sửa nhào tới đánh nhau, bên ngoài đột nhiên có người chạy vào: "Dừng việc náo loạn lại, sửa sang quần áo cho gọn, nhanh lên!"

"Làm sao vậy?" Chu Nhị Lâm và Tưởng Minh cùng buông đối phương ra, khó hiểu mà nhìn qua.

"Lão đại tới!" Người nọ nói.

"Lão đại tới thì chào là được rồi." Chu Nhị Lâm nói, lão đại còn ít chú ý này kia hơn bọn họ, lần trước ra biển hắn còn cắt tóc ngắn...... Nếu không phải bọn họ ra biển trong thời gian dài, dưỡng năm tháng đã mọc dài trở lại, lão đại bọn họ đem cái đầu đó về nhà nhất định sẽ bị mắng!

"Có dẫn theo tiểu thư!" Người nọ lại nói.

"Tiểu thư?!" Chu Nhị Lâm cả kinh, vội vàng đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình.

Lúc Tưởng Chấn ở trên biển cả ngày nói đi nói lại con gái Minh Chiếu của hắn có bao nhiêu đáng yêu, cho nên bọn họ dù chưa ai gặp Triệu Minh Châu nhưng lại nhịn không được sinh lòng yêu thương với đứa bé này.

Dưới tình huống như thế, bọn họ tự nhiên không muốn lộ ra dáng vẻ lôi thôi trước mặt Triệu Minh Châu.

Đám Chu Nhị Lâm vừa mới vừa mới sửa sang xong, Tưởng Chấn liền mang theo Triệu Minh Châu lại đây.

Triệu Minh Châu đã hơn 4 tuổi không còn béo ú như lúc nhỏ, nhưng mặt mày tròn trịa, đôi mắt to trong sáng, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.

"Lão đại, vì sao ngươi dẫn tiểu thư đến đây?" Tưởng Minh khó hiểu mà nhìn Tưởng Chấn.

"Sau này mỗi ngày con nó đều đến đây." Tưởng Chấn nói.

Đám Tưởng Minh có chút trợn tròn mắt, để Triệu Minh Châu mỗi ngày lại đây?!

Tưởng Chấn và Triệu Kim Ca hiện tại cũng coi như là người có uy tín danh dự, con gái bọn họ hẳn là nên nuôi ở khuê phòng, có một đám nha hoàn bà tử hầu hạ, sau đó cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, quản gia thêu thùa đều có đọc qua mới đúng, như thế nào...... lại đưa tới chỗ này của bọn họ?

Lão đại không sợ tiểu thư phơi nắng đen sao?

Những người này bất đắc dĩ cực kỳ, Triệu Minh Châu lại cảm thấy phi thường hứng thú với hết thảy.

Tháp gỗ có thể bò lên bò xuống, một đám cọc gỗ cao cao thấp thấp, uốn lượn mà qua con sông, dùng dây thừng làm thành cầu......

"Minh Châu, hôm nay cha cho con chơi ở chỗ này!" Tưởng Chấn nói với Triệu Minh Châu.

Kỳ thật hắn còn muốn đem cả Triệu Thừa Dự đến, nhưng Triệu Thừa Dự không đến ba tuổi, rốt cuộc quá nhỏ.

Triệu Minh Châu mạnh mẽ gật gật đầu.

Có vài thứ Triệu Minh Châu có thể "Chơi", có vài thứ lại không thể chơi, cái gì chơi được Tưởng Chấn liền dắt bé đi chơi, cái gì không tự chơi được, Tưởng Chấn liền cột bé vào ngực, sau đó tự mình đi "Chơi".

Triệu Minh Châu dựa vào ngực Tưởng Chấn, "Khanh khách" cười, vui vẻ cực kỳ.

Nhưng Văn Minh lại đây thấy một màn như vậy lại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Tưởng Chấn cột theo con gái bò lên cọc gỗ cao như vậy!

Tuy rằng hắn thường xuyên cùng thuyền ra biển, nhưng rất ít đi làm việc thuyền viên hay làm, cột buồm gì đó trước nay chưa từng leo lên, là có chút sợ cao, nhưng Tưởng Chấn......

"Văn Minh, có việc?" Tưởng Chấn thấy Văn Minh mang theo người lại đây, liền từ chỗ cao bò xuống dưới, lại đốc xúc thủ hạ tiếp tục đi luyện.

"Là có việc." Văn Minh nói.

Tưởng Chấn ôm Triệu Minh Châu, cùng Văn Minh đi tới một nơi nghỉ ngơi phụ cận, lúc này mới nhìn về phía Văn Minh: "Chuyện gì?"

"Có hai việc, một là thuyền Văn gia, sau này chúng ta muốn mua chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy." Văn Minh nói. Rất nhiều chuyện đều không thể liên lụy đến ích lợi, người Văn gia nguyên rất thương yêu đối Văn Anh Nương, nhưng hiện tại......

Văn phụ Văn mẫu, còn có huynh đệ của Văn Anh Nương, lúc này vẫn có cảm tình với nàng, những người khác liền không thấy được; mà muốn giữ gìn cảm tình tốt, tốt nhất vẫn không nên để lại liên lụy ích lợi.

Tương lai khả năng không thể mua thuyền từ Văn gia nữa, Tưởng Chấn sớm có đoán trước thậm chí đã có một ít chuẩn bị, cho nên hiện tại gật gật đầu, liền tán thành chuyện này: "Ta đã biết, còn gì nữa không?"

"Còn có chính là, Trình Vĩnh Chân phủ Bình Châu vừa làm một vố lớn." Văn Minh nói: "Cũng không biết là phúc hay họa."

Văn Minh kỹ càng tỉ mỉ mà kể chuyện này cho hắn nghe.

Việc này bên ngoài còn chưa truyền đi, là một Hải Thương quen biết trước kia nói cho hắn.

Đại Tề cấm biển, quy định không được ra biển làm ăn buôn bán.

Nhưng Hải Thương thật sự quá kiếm tiền, một cây dao bình thường ở Đại Tề đưa đi Nam Dương liền có thể bán ra giá tiền gấp trăm lần!

Vì thế, quan phủ địa phương Giang Nam vẫn luôn âm thầm dung túng, cuối cùng giục sinh ra rất nhiều Hải Thương.

Mà việc này cũng có quan hệ với việc dân cư Giang Nam càng ngày càng nhiều, đất đai thiếu thốn —— rất nhiều người vô pháp dựa vào trồng trọt mà sống, chỉ có thể ra biển tìm đường nuôi gia đình.

Bên phủ Hòa Hưng còn tốt, đi xa xa về hướng Nam, chỗ đó thế lực Hải Thương vô cùng khổng lồ.

Văn gia đóng thuyền rất lợi hại, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, cũng không phải Hải Thương lợi hại nhất, Hải Thương lợi hại nhất trước mắt là Trình Vĩnh Chân.

Trình Vĩnh Chân là người phủ Bình Châu, tập kết một đám đồng hương làm hải mậu, trải qua hai mươi năm hiện giờ đã thành Hải Thương có quy mô lớn nhất, mà ông ta có thể làm được điều này cũng có một phần nhờ quan viên duy trì.

"Trình Vĩnh Chân này rất có bản lĩnh, còn một lòng muốn làm quan, cũng vì vậy mà lúc trước phủ Mân Nam phủ Bình Châu có chút quan viên giao hảo với ông ta, cũng duy trì ông ta chút đỉnh, làm ông ta có thể thu nạp một ít hải tặc đốt giết cướp bóc, chỉ là gần mấy năm nay, ông ta và quan viên châu phủ có hiềm khích, một đám bù rối qua đi, không rõ làm sao liền bắt đầu dẫn thủ hạ đi Lưu Cầu, mấy tháng trước ông ta ở Lưu Cầu xưng vương, tự xưng Bình Vương." Văn Minh nói.

Tưởng Chấn bắt đầu làm Hải Thương tự nhiên cũng có chú ý những Hải Thương khác, trong đó bao gồm Trình Vĩnh Chân.

Mà dựa theo hiểu biết của hắn về Trình Vĩnh Chân...... Trình Vĩnh Chân cùng và thuộc hạ của ông ta có chút tương tự với Lương Sơn hảo hán trong "Thủy Hử".

Triều đình cấm biển, bọn họ làm ăn trái pháp luật rồi lại một lòng muốn được triều đình tán thành, hy vọng triều đình có thể chiêu an bọn họ...... Đương nhiên, đây cũng là ý tưởng thường thấy của người niên đại này.

Người lúc này đều thấy làm quan mới là đường ra tốt nhất.

"Ông ta làm thế thật ư?" Tưởng Chấn có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy." Văn Minh nói: "Ông ta làm thế thật ra lại buộc triều đình không thể không coi trọng ổng, cũng không biết triều đình có thể giống như mong muốn của ông ta, chiêu an hay không."

"Rất khó." Tưởng Chấn nói: "Sau này, chúng ta cũng phải cẩn thận một chút."

Tưởng Chấn làm Hải Thương không chỉ vì kiếm tiền, trên thực tế...... Hắn muốn tìm một đường lui ở hải ngoại cho mình.

Hắn có tiêu cục Kim Chấn, có thuyền lớn ra biển, ở biển rộng trời xa bên ngoài tìm một mảnh đất an cư, tương lai cho dù Đại Tề có chiến loạn, hắn cũng có thể mang theo người trong nhà chạy......

Bởi vì điều này mà lúc nghe sự tình của Trình Vĩnh Chân hắn còn cân nhắc liệu ông ta có phải đang làm việc giống hắn làm, bất quá rất nhanh hắn đã phản ứng lại, hẳn là không phải như thế.

"Chúng ta tạm thời không đi xa, chỉ cùng bên Bắc Dương làm buôn bán, chắc cũng không ngại." Văn Minh nói.

Tưởng Chấn gật gật đầu, cân nhắc mình tốt nhất vẫn nên tìm thêm nhân thủ, huấn luyện một chút cho thỏa đáng.

Thuộc hạ của Trình Vĩnh Chân nghe nói có 10 vạn người, so sánh với người ta hắn vẫn còn quá nhỏ bé.

Việc của Trình Vĩnh Chân vẫn chưa ảnh hưởng đến sinh ý của Tưởng Chấn và Văn Minh, chờ nhóm thương nhân đã đến đầy đủ bọn họ liền bán hết toàn bộ hàng hóa trên tay, kiếm lời rất nhiều bạc.

Chờ hàng hóa bán xong hết, hai người Tưởng Chấn và Văn Minh thu dọn đồ đạc liền mang người nhà trở về phủ Hòa Hưng.

Ở hiện đại, mấy tháng không về nhà nói không chừng lúc về phát hiện kế nhà bạn có mấy chục tòa nhà mới, nhưng lúc này thì không giống.

Phủ Hòa Hưng vẫn là bộ dáng cũ, nhưng ở bến tàu thuyền có cờ chữ "Chấn' nhiều hơn ngày xưa rất nhiều.

Tưởng Chấn mang theo hai đứa nhỏ xuống thuyền, lập tức có mấy chiếc xe ngựa tới.

"Trước kia ra ngoài thăm thân thích đều phải mệt mỏi chịu tội, hiện tại đúng là không giống." Triệu Lưu thị lúc trước một đường bồi bên cạnh Triệu Kim Ca và hai đứa nhỏ, lần này một đường thoải mái về phủ thành liền nhịn không được cảm thán nói.

Trước kia xa nhà chịu tội nhiều a! Nhưng hiện tại hết thảy đều thay đổi, hết đi thuyền tới đi xe, nhẹ nhàng thuận tiện.

Tưởng Chấn cười cười, đỡ Triệu Lưu lên xe ngựa, mình lại cưỡi một con ngựa bên cạnh.

So với ngồi xe ngựa, hắn càng thích cưỡi ngựa.

Mà lúc hắn cưỡi ngựa tiện thể mang theo Triệu Minh Châu. Triệu Minh Châu mấy ngày nay được hắn dắt theo bò khắp nơi lắc lư, cưỡi ngựa không những không sợ còn vui sướng hò hét.

Phô trương bên này người trên bến tàu đều nhìn thấy, lúc này liền có người hỏi: "Họ là ai vậy?"

"Ngươi cả bọn họ cũng không biết? Thấy người ngồi trên lưng ngựa không? Đó là Tổng tiêu đầu của tiêu cục Kim Chấn!"

"Tổng tiêu đầu của tiêu cục Kim Chấn? Trẻ tuổi vậy sao?"

"Đúng vậy, chính là trẻ như vậy đó! Hơn nữa người ta trừ tiêu cục Kim Chấn phía ngoài còn là Hải Thương kìa, nghe nói kiếm lời vô số tiền."

"Thật lợi hại a!"

......

Mọi người nghị luận sôi nổi, trong đám người, một thư sinh trẻ tuổi mặt trường bào có chút cũ có chút hoảng hốt nhìn bến tàu.

Người này đúng là Liêu Thanh Hòa.

Liêu Thanh Hòa nhìn cũng không phải Tưởng Chấn, mà là người Văn gia trở về cùng Tưởng Chấn.

Văn Anh Nương lại mang thai......

Lúc trước biết được Văn Anh Nương có thai, gã một lần hoài nghi là giả, cảm thấy mình không có khả năng không thể sinh, vì thế, gã cố tình thu hai nha hoàn.

Nhưng mà, ba năm đã qua, hai nha hoàn nọ vẫn luôn không có có thai, nhưng Văn Anh Nương cùng trượng phu rõ ràng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lại không ngừng có mang.

Xa xa nhìn Văn Anh Nương đang lớn bụng, trong lòng Liêu Thanh Hòa vô cùng chua xót.

Có đôi khi, lúc ngươi đang sở hữu thứ gì thì chỉ thấy được khuyết điểm của nó, nhưng lúc ngươi mất đi rồi lại nhịn không được mà hoài niệm nó, thậm chí trong trí nhớ cứ mãi điểm tô nó cho đẹp.

Trước kia Liêu Thanh Hòa rất không hài lòng với Văn Anh Nương, cảm thấy nàng làm mình mất mặt, nhưng hiện giờ lại đi hồi tưởng về nàng......

Thời điểm tân hôn Văn Anh Nương đối với hắn cũng là ôn nhu tương đãi, mật ngọt dịu dàng.

Sau đó hai người tuy rằng thường xuyên khắc khẩu, gã say rượu về nhà, Văn Anh Nương cũng luôn là vì hắn chuẩn bị trà tỉnh rượu.

Nhiều năm trôi qua, Văn Anh Nương vẫn luôn là người thân mật nhất với gã, nhưng hiện tại gã đã mất nàng rồi.

Liêu Thanh Hòa nghiêng ngả lảo đảo mà quay về nhà, mà gã mới vừa vào cửa liền nghe được trong nhà truyền đến thanh âm khắc khẩu.

"Bà mắng a! Bà có bản lĩnh thì mắng nữa đi! Bà lại mắng, ta liền đi ra ngoài làm ầm ĩ, nói con ta không phải con cháu nhà bà!" Thanh âm của Lục Loan là lớn nhất.

Liêu mẫu lầu bầu, nhưng rốt cuộc không dám tiếp tục mắng.

Cho dù bọn họ sớm đã không còn thể diện nhưng vẫn không dám kéo xuống phần vải che phủ cuối cùng, thế cho nên không thể không để Lục Loan ở nhà, thậm chí phải giữ lại cả con nàng.

"Sau này các ngươi tốt nhất nên đối xử tốt với con gái ta một chút, nó là cốt nhục duy nhất của cái nhà này a!" Lục Loan còn không bỏ qua, lại nói.

Biểu tình Liêu mẫu cứng lại rồi.

Liêu Thanh Hòa thấy dáng vẻ dào dạt đắc ý của Lục Loan, hận không thể đi lên đánh ả ta hai bàn tay mới được, nhưng mà nghĩ đến uy hiếp của ả ta, rốt cuộc không dám động.

Gã không muốn để người biết gã không thể sinh.

Vì cái này, gã thậm chí làm ra bộ dạng si tình Văn Anh Nương, tu thân dưỡng tính không cưới vợ nữa.

Liêu mẫu luôn luôn không có biện pháp với Lục Loan, bà ta cuối cùng cũng chỉ có thể hùng hùng hổ hổ bắt hai tiểu thiếp khác của Liêu Thanh Hòa làm việc.

Hai người này từng là nha hoàn bên người Văn Anh Nương, bọn họ vẫn luôn thực thích Liêu Thanh Hòa, lúc Lục Loan xuất hiện còn bảo hộ Lục Loan, vì thế, Văn Anh Nương liền không mang các nàng theo cùng.

Sau đó các nàng như nguyện lên được gường Liêu Thanh Hòa, nhưng sinh hoạt còn kém hơn cả lúc làm nha hoàn cho Văn Anh Nương.

Liêu gia hiện tại đã khốn cùng thất vọng, đuổi đi toàn bộ hạ nhân, các nàng không chỉ phải làm việc nặng như đổ bô đêm, còn muốn xe sa dệt vải tới nuôi cả nhà, không bao lâu liền già nua xuống sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia