ZingTruyen.Asia

Hoan Anh Tuong Nha Ho Trieu




Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ

Đa số hải thương Đại Tề đều bán đồ xuất xứ từ Đại Tề rồi kiếm vàng bạc đá quý mang về, bởi vì sản vật Đại Tề phong phú, mà tiểu quốc Bắc Dương Nam Dương thì không có mấy thứ hiếm lạ.

Đó giờ việc kinh doanh của Văn gia cũng là làm ăn buôn bán với mấy quốc gia nhỏ này, lúc đầu Văn Minh và Tưởng Chấn cũng tính làm thế, nhưng lần này vì Tưởng Chấn đề nghị, bọn họ lại đi xa thêm chút, cuối cùng gặp người Âu.

Thuyền của bọn họ bị hư, phải dừng chân ở một tiểu quốc Nam Dương, không có cách đi tiếp, nhưng hàng hóa trên thuyền vẫn còn nguyên...... Cuối cùng đống hàng này đều được đám Tưởng Chấn dùng đồ sứ và tơ lụa đổi về.

Văn Minh mang theo đám Trịnh Dật vào thuyền, dùng chìa khóa mở một phòng trong đó.

"Trịnh Dật, nơi này thật sự thứ hiếm có khó tìm sao?"

"Trịnh Dật, nơi này có thể mua được đồng hồ để bàn không? Ông nội của ta vẫn luôn muốn một cái."

"Không ngờ chỗ này có một bến cảng ẩn, thật thú vị."

Một đám nam tử trẻ tuổi đi theo Trịnh Dật một bên nói chuyện, một bên tò mò nhìn tới nhìn lui khắp khoang thuyền.

Thuyền lớn đã qua bão táp mưa sa có chút cổ xưa, bề ngoài không quá đẹp, những nam tử trẻ tuổi này nhìn nhìn liền có chút mất hứng, đi theo Văn Minh vào phòng thì thấy đặt một đống rương hòm đen thui, mày nhăn lại: "Nơi này có bảo bối gì, bịt kín mít vậy chẳng lẽ là vật hi thế kỳ trân?"

Văn Minh cũng không trả lời mà lấy ra một chiếc chìa khóa, sau đó mở ra một cái rương: "Chư vị có thể đến xem."

Đám người trẻ tuổi đều tò mò xúm lại, ngay sau đó liền có người kinh hô một tiếng: "A!"

Văn Minh cười cười, nói: "Nơi này tương đối tối, không thấy rõ được, chư vị có thể cầm đi bên ngoài nhìn xem."

Những người này hai mặt nhìn nhau, cuối cùng một người trẻ tuổi thân phận cao nhất cầm lấy món đồ trong rương đi ra ngoài.

Hôm nay thời tiết sáng sủa, bên ngoài ánh nắng lấp lánh, ánh sáng sung túc, mà ở dưới ánh mặt trời, lần đầu tiên người trẻ tuổi kia có thể thấy rõ bộ dạng mình như vậy.

Thứ hắn cầm trên tay là một mặt gương, gương này hoàn toàn không giống gương đồng xưa nay, có thể phản chiếu được mặt hắn rõ đến từng lỗ chân lông!

Hắn vẫn luôn cho rằng mình lớn lên cực kỳ đẹp, lúc này mới phát hiện, cái mũi của mình có điểm dơ hề hề!

"Đây là thứ gì?"

"Là gương? Mấy cái gương này có tổng cộng nhiêu cái vậy?"

"Có thể bán ta một cái được không?"

......

Cho dù là Trịnh Dật cũng nóng bỏng mà nhìn Văn Minh: "Gương này nên cho Thái Hậu một cái mới đúng! Ta muốn mua một cái, ngươi mau lấy ra cho ta xem."

"Trịnh thiếu, chúng ta đã chuẩn bị tốt cho ngài rồi." Văn Minh nói: "Đương nhiên, ở bên ngoài đây là một món rất hiếm lạ nên giá có hơi cao."

"Ha ha, giá cả không là vấn đề!" Trịnh Dật lập tức nói, ba năm này Tưởng Chấn kiếm lời rất nhiều tiền, hắn cũng giống thế, thậm chí hắn kiếm được càng nhiều hơn.

Làm Hải Thương kiếm tiền, nhưng cũng cần vốn rất nhiều, hắn thì sao? Chỉ cần cho Diêm Hộ ăn cơm no, muối liền cuồn cuộn không ngừng sinh ra, phí tổn phi thường thấp.

Chẳng sợ hiện giờ quan muối chỉ bán bảy tám văn một cân, Diêm Tràng Trường Giang bán đi thậm chí chỉ bán ba bốn văn một cân, bọn họ cũng đã là mỗi ngày hốt bạc.

Dưới bầu trời này, mặc kệ ngươi là ai, ngươi cũng phải ăn muối thôi!

Lần này Văn Minh và Tưởng Chấn mang gương về, phần lớn chỉ có lớn bằng bàn tay, thoạt nhìn nhỏ nhắn tinh xảo, trừ gương bọn họ còn mang về một ít lưu li xinh đẹp.

Trong suốt lấp lánh, bên trong có trộn lẫn chút hạt pha lê xanh lục xinh đẹp cực kỳ, những người này nhìn mải mê đến độ đôi mắt cũng không chớp một cái.

"Chư vị được Trịnh thiếu mang đến, ta cũng lấy giá vốn thôi, hạt châu lưu li 100 lượng một viên, chén lưu li này 2000 lượng một cái, cái ly bằng lưu li 1800...... Đổi thành người khác, ta sẽ không bán giá hời vậy đâu." Văn Minh nói.

"Văn tiên sinh thật hào phóng!" Đám người trẻ tuổi sôi nổi nói, những người này cơ bản đều là con cháu nhà quan cho nên lúc trước có chút chướng mắt Văn Minh —— Văn Minh chỉ là một tên thương nhân, nơi nào đáng giá bọn họ coi trọng?

Nhưng lúc này, bọn họ lại phi thường nhiệt tình với Văn Minh.

"Văn tiên sinh, mấy thứ này ngươi cũng đừng lấy ra đi bán làm gì, cứ bán hết cho chúng ta là được!" Lại có người nhiệt tình đề nghị. Hạt châu lưu li xinh đẹp nhường này mà chỉ bán một trăm lượng một viên...... Bọn họ mua qua tay bán đi cũng có thể kiếm giá chênh lệch a!

"Chư vị, chúng ta có mấy cửa hàng lận, các ngài phải chừa lại chút cho ta giữ thể diện với chứ." Văn Minh cười nói, cuối cùng lấy ra một nửa hàng hóa, bán cho bọn họ.

Cho dù chỉ là một nửa hàng hóa cũng đã không ít, bọn họ mỗi người đều có thể mua một ít, sau đó liền kích động mà rời đi, trước khi đi còn khen ngợi Văn Minh một trận.

Văn Minh nhìn dáng vẻ như mới chiếm được món siêu hời của bọn họ, nhịn không được bật cười.

Lúc hắn thấy những hạt châu lưu ly này cũng cho rằng đây là châu báu gì quý lắm, thầm nghĩ quý cỡ nào cũng phải mua cho được, kết quả...... Tưởng Chấn thế nhưng nói vài câu tiếng Âu, sau đó nói hạt châu lưu li này bất quá chỉ là lúc nung lưu li bị lỗi mà ra, không đáng giá tiền, vì thế......

Bọn họ đổi được pha lê và gương rồi, một rương chừng hơn một ngàn viên hạt châu lưu li được những người đó đưa bọn họ miễn phí.

Hạt châu tặng kèm bán đi có thể lời cái mười mấy vạn lượng...... một chuyến này bọn họ kiếm thực sự có chút nhiều nha.

Văn Minh cao hứng cực kỳ, lúc rời thuyền phát hiện Văn Anh Nương còn chờ mình liền càng vui hơn nữa.

Nhưng mà, Văn Anh Nương lại hơi không vui : "Ngươi còn nhớ rõ ta ư!"

"Nương tử, không có không có mà." Văn Minh cười xin lỗi Văn Anh Nương, lại cho Văn Anh Nương một chiếc gương nhỏ: "Nương tử nhìn xem cái này, có thích hay không?"

Văn Anh Nương lập tức kinh hô một tiếng.

Lúc Văn Minh tặng gương, Tưởng Chấn cũng lấy ra một mặt gương cho Triệu Kim Ca: "Kim ca nhi, bộ dáng ngươi hiện tại thật là đẹp mắt, ngươi nhìn xem."

Triệu Kim Ca nhận gương liền thấy được dáng vẻ tràn ngập xuân tình của mình......

Lúc Tưởng Chấn và Triệu Kim Ca ra ngoài đã qua một canh giờ rưỡi.

Hai người đều thay đổi quần áo, mới vừa tay nắm tay đi xuống, hai đứa nhỏ liền vọt lại đây.

"Cha!" Triệu Minh Châu thật lâu không thấy được Tưởng Chấn, thấy Tưởng Chấn kích động cực kỳ, bé ôm chặt chân Tưởng Chấn 'oa' một tiếng khóc òa.

Triệu Thừa Dự lại không giống, bé chỉ mới hơn hai tuổi xíu, có hơi ấn tượng với Tưởng Chấn nhưng phần lớn vẫn thấy xa lạ, bé ôm chân Triệu Kim Ca, mở to mắt nhìn Tưởng Chấn nhưng nhấp miệng không nói lời nào.

"Thừa Dự, kêu cha." Triệu Kim Ca bế con trai lên, bảo với bé.

Sau khi Triệu Thừa Dự sinh ra liền có rất nhiều người hầu hạ, được chăm sóc còn nhiều hơn Minh Châu, nhưng chưa từng được Tưởng Chấn bồng bế yêu thương như Minh Châu, tất nhiên cũng không làm được như chị, oa oa khóc vì nhớ cha.

Bé nhìn Tưởng Chấn, vẫn luôn không nói chuyện.

Tưởng Chấn dùng một tay bế Triệu Minh Châu lên, lại dùng một cái tay khác ôm Triệu Thừa Dự trong ngực Triệu Kim Ca qua, sau đó hôn Triệu Minh Châu một cái, lại hôn Triệu Thừa Dự một cái: "Có nhớ cha không nào?"

"Nhớ nhớ." Triệu Minh Châu lập tức nói: "Cha! Cha!"

"Cha." Triệu Thừa Dự cũng học theo gọi cha.

"Thật ngoan." Tưởng Chấn lấy ra hai cái kính vạn hoa mua từ tay người Âu cho bọn trẻ: "Cha mua bên ngoài về cho mấy con chơi nè."

Tưởng Chấn chơi với hai đứa nhỏ trong chốc lát, hai bé liền tranh nhau kêu cha, cái này làm cho hắn nhịn không được lại hôn bọn nhỏ mấy miếng.

Con của mình mình càng nhìn càng thích á!

Minh Châu là đứa con đầu lòng của Tưởng Chấn, cũng là đứa con hắn bỏ tâm chăm sóc nhất, hắn rất yêu bé, mà Triệu Thừa Dự lớn lên rất giống Tưởng Chấn, Tưởng Chấn cũng thương bé vô cùng, thậm chí hận không thể vẫn luôn chơi với lũ trẻ từ sáng tới tối, chơi tới trời đất mịt mù cũng được.

Nhưng đây không có khả năng.

Bên ngoài còn có rất nhiều sự tình chờ hắn đi làm......

Bất quá, hắn có thể đem con theo luôn đúng không?

Tưởng Chấn một tay ôm một đứa liền đi ra ngoài.

"Đưa con ta ẵm cho, chân ngươi còn bị thương kìa!" Triệu Kim Ca vội vàng đuổi theo.

Triệu Lưu thị cũng đi theo: "Tưởng Chấn làm sao vậy? Chân bị thương?"

Lúc Tưởng Chấn đi ra ngoài Văn Minh đã bán hết một nửa gương lưu li rồi. (trong lúc anh lăn giường thì người ta làm ăn =)))) mời nhìn lại mình đi)

Sờ sờ cái mũi của mình, Tưởng Chấn kêu Văn Minh bồi Văn Anh Nương đi nghỉ ngơi, mình xử lí sự tình tiếp theo cho.

Sau khi dọn hết bạc và hàng hóa quý giá nhất xuống đất, những thứ còn lại có thể để thủ hạ làm, Tưởng Chấn rốt cuộc có thể về nhà.

Triệu Kim Ca xây một tòa nhà xinh đẹp ở phụ cận thôn Nhai Biên, nó mới đầu chỉ có một tòa nhà, sau đó dưới sự đề nghị của Tưởng Chấn còn vây vào một mảnh bờ cát, thành ra một cái sân thật to.

Nước biển lúc này trong xanh hơn thời hiện đại không biết mấy lần, kể từ đó, Tưởng Chấn xem như có một mảnh bờ biển tư nhân.

Đáng tiếc là hắn bận quá nên cũng chưa có thời gian đi hưởng thụ trên bãi biển tư nhân nhà mình......

"Ở trên biển mỗi ngày không ăn cá thì ăn dưa muối thịt khô, nhiều nhất có chỉ có giá đỗ thay đổi khẩu vị thôi, ta muốn chết luôn trong nhà ăn ấy." Tưởng Chấn nắm Triệu Kim Ca tay trở về tòa nhà Triệu gia, chuyện thứ nhất chính là ăn cơm.

Thật ra bây giờ cũng chẳng phải lúc ăn cơm, nhưng toàn bộ người Triệu gia đều bên cạnh cùng ăn với Tưởng Chấn, thấy hắn ăn ngon uống tốt quá còn ăn được theo không ít.

"Lần này trở về thiếu mất hai chiếc thuyền," Triệu Phú Quý thấy Tưởng Chấn đã ăn xong mới hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Cha, ta không có việc gì." Tưởng Chấn nói: "Chỉ là... có hai chiếc thuyền mất tích...... Ta đã sửa sang danh sách người mất tích, ngày mai liền đi cấp trợ cấp."

"Ai......" Triệu Phú Quý thở dài.

Triệu Lưu thị lại lo lắng mà nhìn Tưởng Chấn: "Tưởng Chấn a, ngoài khơi cũng nguy hiểm quá đi con......"

"Mẹ, về sau ta không ra biển nữa." Tưởng Chấn cười nhìn về phía Triệu Lưu thị: "Ta sẽ hảo hảo ở cạnh mọi người nghỉ ngơi mấy năm." Vạn sự khởi đầu nan, hiện tại hắn đã hoàn thành phần mở đầu, sự tình sau liền dễ dàng hơn nhiều.

"Được, được!" Triệu Lưu thị cao hứng cực kỳ, liên tục gật đầu.

Triệu Kim Ca nhìn Tưởng Chấn, cũng kích động mà muốn chết, đến mức tay cũng run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia