ZingTruyen.Info

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 147 Biến hóa thật lớn

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ

Tổ trạch Liêu gia nguyên bản phi thường xinh đẹp, nhưng hôm nay lại lộ ra vẻ hèn kém rách nát.

Người Liêu gia vẫn luôn nỗ lực duy trì thể diện gia tộc, không muốn phân phát hạ nhân, nhưng đãi ngộ cho hạ nhân lại càng ngày càng kém.

Tiền tiêu vặt hàng tháng vẫn luôn không phát, đến mùa hạ, năm ngoái còn phát bộ đồ nhưng năm nay không có, còn có thứ dễ thấy nhất là thức ăn hằng ngày......

Lúc Văn Anh Nương còn ở, bọn hạ nhân mỗi ngày đều có một món ăn mặn, nhưng hiện tại...... Bọn họ còn không được ăn no!

Ăn không đủ no, ai còn vui vẻ cần cù làm việc? Vì thế, trong hoa viên cỏ cây tùy ý sinh trưởng, trong viện lá rụng không người dọn dẹp, hành lang có mạng nhện...... Một tòa nhà lớn nhìn như nhà hoang không có ai ở.

Liêu phụ từ bên ngoài trở về thấy một cảnh này, liền cảm thấy ngực tức một trận, giận đến không chịu được.

Bọn hạ nhân đáng giận không để chủ tử vào mắt!

Bất quá lúc này làm ông ta giận hơn là một việc khác, đó chính là Văn Anh Nương thế nhưng mang thai.

Liêu phụ không muốn tin tưởng nhi tử mình có vấn đề, nhưng càng muốn, càng cảm thấy nhi tử mình chỉ sợ thật là có vấn đề.

Một hai năm đầu Văn Anh Nương không thể chấp nhận Liêu Thanh Hòa ở bên nữ nhân khác, mỗi lần đều phải đại náo, nhưng sau nàng thấy nhiều liền không còn nóng nảy nữa, chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt nàng thôi.

Vợ chồng họ chậm chạp không hài tử, Liêu phụ Liêu mẫu gấp trong lòng, liền cứ an bày người cho Liêu Thanh Hòa, cũng giục Liêu Thanh Hòa.

Lúc Liêu Thanh Hòa ở trong phủ cũng không dám có cái gì với bọn nha hoàn, nhưng ở ngoài phủ mấy năm trước có nuôi vài người.

Nhưng người nọ vẫn luôn không có con.

Lúc trước Liêu phụ vẫn luôn cho rằng đó là do Liêu Thanh Hòa bị Văn Anh Nương quản được quá nghiêm, không rảnh qua bên kia, nhưng hiện tại ngẫm lại......

Mặt Liêu phụ âm trầm trở về nhà ở, sau đó liền thấy Lục Loan đang nịnh hót Liêu mẫu.

Lúc Lục Loan vừa đến Liêu gia, Liêu phụ Liêu vô cùng tốt với cô ả, nhưng hiện tại......

Nhi tử sắp phải nghênh thú đại tiểu thư Trương gia, Liêu phụ Liêu mẫu tự nhiên cũng chướng mắt Lục Loan xuất thân không tốt.

Không sai, xuất thân Lục Loan không tốt, bất quá chỉ là một thanh quan ở kỹ viện thôi, chỉ là cô ả vận khí tốt, lần đầu liền gặp gỡ Liêu Thanh Hòa, Liêu Thanh Hòa thích ả, còn chuộc thân cho ả.

"Bá mẫu, đây là canh gà ta hầm cho ngài." Lục Loan đĩnh cái bụng bự năm sáu tháng, lấy lòng mà nhìn Liêu mẫu.

Cô ả đã hối hận.

Lúc trước bị Liêu Thanh Hòa dưỡng ở bên ngoài, cuộc sống cô ả thoải mái biết bao nhiêu, chi phí ăn mặc cũng rất tốt, còn tới Liêu gia thì sao? Muốn ăn con gà cũng phải được Liêu mẫu đồng ý.

Này cũng liền thôi, Liêu mẫu còn quản đông quản tây cô ả.

Sớm biết như vậy, chẳng thà cô ả cứ làm ngoại thất cho Liêu Thanh Hòa!

Nếu sớm biết cô ả sẽ không chọc chạy mất đại tài chủ Văn Anh Nương!

"Để đó đi." Liêu mẫu nhàn nhạt mà nói, lại nhìn về phía Lục Loan: "Ngươi làm không tồi, chờ thêm mấy ngày Trương thị vào cửa thì cũng nên hầu hạ nàng thật tốt."

"Đúng vậy." Lục Loan lên tiếng, cúi đầu che giấu ở biểu tình khó coi của mình.

Đúng lúc này, Lục Loan đột nhiên nghe được thanh âm của Liêu phụ: "Lục Loan!"

"Lão gia?" Lục Loan ngẩng đầu nhìn về phía Liêu phụ, sau đó liền bị sắc mặt khó coi Liêu phụ làm hoảng sợ —— đây là làm sao vậy?

Liêu phụ không nói chuyện, ông ta kêu người đi gọi Liêu Thanh Hòa tới, lại kêu bọn hạ nhân đi ra ngoài, cũng đóng lại cửa phòng.

Thẳng đến làm xong này hết thảy, Liêu phụ mới lạnh lùng mà nhìn về phía Lục Loan: "Lục Loan, hài tử trong bụng ngươi rốt cuộc là của ai?"

Thái độ kỳ quái lúc trước của Liêu phụ cũng đã làm Lục Loan sợ hãi, lúc này nghe được Liêu phụ chất vấn, trên mặt cô ả hiện lên một mạt chột dạ, ngay sau đó nói: "Đương nhiên là của tướng công."

Lục Loan thực mau liền phản ứng lại nhưng rốt cuộc vẫn làm Liêu phụ nhìn ra một chút manh mối: "Tiện nhân! Ngươi tốt nhất nói thật cho ta, bằng không chờ ta tra rõ ràng minh bạch tất nhiên sẽ dìm ngươi xuống sông!"

Sắc mặt Lục Loan đại biến, Liêu phụ đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, cô ả chỉ cho là mình đã bại lộ.

Đứa trẻ trong bụng cô ả rốt cuộc là của ai, kỳ thật ả cũng không rõ ràng...... Lúc cô ả đi theo Liêu Thanh Hòa đã từng có khách nhân, mà lúc ở cùng Liêu Thanh Hòa...... Đem bông tẩm huyết lươn bỏ vào trong cơ thể giả bộ làm lần đầu, việc này các nàng thường xuyên làm.

"Cha, ngươi nói bậy gì đó? Hài tử trong bụng Loan Nhi đương nhiên là của ta." Liêu Thanh Hòa từ bên ngoài tiến vào, vừa lúc nghe được phụ thân chất vấn, vội vàng biện giải cho Lục Loan.

Liêu phụ cầm lấy chén trà ném về phía Lục Loan, lại hướng về phía Liêu Thanh Hòa nói: "Ngươi nhiều nữ nhân như vậy sao chỉ có ả ta có hài tử? Ngươi không suy nghĩ chút sao?"

Lục Loan tránh một chút, chén trà nện trên mặt đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, Liêu Thanh Hòa đang đau lòng, liền nghe được phụ thân mình nói: "Văn Anh Nương có thai!"

Liêu Thanh Hòa cứng lại rồi.

Liêu mẫu cả người run rẩy.

Văn Anh Nương vậy mà mang thai?!

Liêu Thanh Hòa lúc trước vẫn luôn cho rằng Văn Anh Nương không thể sinh, nhưng nếu Văn Anh Nương có thể sinh...... Gã đột nhiên nghĩ đến, nhiều năm như vậy, trừ bỏ Lục Loan không có ai từng hoài con gã.

Trong phòng một mảnh lặng im, sắc mặt mọi người càng ngày càng khó coi.

Lúc này Lục Loan lại càng hối hận!

Nguyên lai...... là Liêu Thanh Hòa gã không thể sinh?! Hiện tại việc này bị công bố ra, về sau ả ta phải làm sao bây giờ?

Ả hoài con kẻ khác, người Liêu gia có thể đánh giết ả không?

Ả phải nghĩ lại biện pháp......

"Các ngươi tốt nhất đừng nghĩ thương tổn ta, bằng không toàn bộ phủ Hòa Hưng đều biết Liêu Thanh Hòa kỳ thật là tên thái giám, không thể sinh!" Lục Loan la lớn.

Cô ả cũng là đột nhiên nghĩ đến, trước mắt nếu Liêu gia đuổi cô ả đi không thừa nhận đứa trẻ trong bụng ả thì không phải chứng thực Liêu Thanh vân có vấn đề sao?

Liêu gia không chỉ có không thể đuổi cô ả đi, rõ ràng còn phải hảo hảo cung phụng ả mới đúng!

Người Liêu gia mặt đều đen, lại thật đúng là không dám làm cái gì, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người tới báo, nói là người Trương gia tới.

Người Trương gia tới để hoãn lại hôn sự.

Trương phu nhân không coi là người tốt, nhưng bà ta thiệt tình yêu thương con gái, bà ta vốn không muốn đem nữ nhi gả đến Liêu gia, hiện tại liền càng không muốn, cho nên về nhà liền náo loạn om sòm, thậm chí còn dùng thắt cổ uy hiếp.

Trương cử nhân cảm thấy chẳng sợ thân thể Liêu Thanh Hòa thật sự có vấn đề, mình cũng không thể lật lọng, có thể làm người ta từ nghi ngờ thành tin tưởng, nhưng Trương phu nhân nháo như vậy, ông ta rốt cuộc vẫn thỏa hiệp một phần —— ông ta không muốn đi từ hôn, nhưng lấy cớ nữ nhi sinh bệnh, muốn chậm lại hôn sự.

Liêu phụ cũng đã bị tức điên, lại đến một tin tức vậy suýt nữa tức đến hộc máu.

Mà lúc này Liêu Thanh Hòa lại mất hồn mất vía.

Gã ta chỉ cảm thấy trời muốn sụp xuống.

Sự tình ở Liêu gia, sau khi Văn Anh Nương phát hiện mình có hài tử liền không thèm quan tâm nữa.

Bất quá dù nàng không quan tâm, nhưng vẫn có kẻ lấy sự tình Liêu gia đến trước mặt lấy lòng nàng.

"Văn phu nhân, cuộc sống gần đây của Liêu gia thật không tốt chút nào."

"Ngày ấy Trương phu nhân về nhà rồi liền bắt đầu nháo, buộc Trương cử nhân hoãn lại hôn sự, Liêu gia cũng kiên cường, lại trực tiếp lui hôn sự, chính là...... Về sau còn có ai dám gả cho Liêu Thanh Hòa?"

"Lại nói tiếp, Liêu gia không đuổi Lục Loan đi, không phải muốn nhận đứa bé kia đi?"

"Liêu gia lúc này cũng thật mang tai mang tiếng."

......

Những người này đều muốn lấy lòng Văn Anh Nương, trước mặt Văn Anh Nương dùng sức hạ thấp Liêu gia.

Văn Anh Nương nghe này đó, vốn tưởng rằng mình sẽ thực khoái ý, nhưng thực mau liền phát hiện cũng không như nàng tưởng.

Nàng nghe xong cũng chẳng thấy tốt hơn bao nhiêu, còn thấy hơi phiền.

Tin tức này nghe cũng chỉ làm ô uế lỗ tai.

Nàng rời Liêu gia bất quá ba tháng mà thôi, Liêu gia đối với nàng như đã xa cách mấy đời.

Văn Anh Nương lại bắt đầu nói về việc khác.

Những người đó thấy Văn Anh Nương nói chuyện khác cũng nói theo, tỷ như nói...... cái hiệu thuốc trước đó Văn Anh Nương đi điều trị thân thể hiện tại thật náo nhiệt.

Nghe nói vì Văn Anh Nương đi nơi đó tìm đại phu điều trị thân thể, mới có thể nhanh có con như thế, nghe nói Triệu Kim Ca tiêu cục Kim Chấn cũng đi chỗ đó điều trị thân thể, mới có thể ba năm ôm hai.

Lúc này, rất nhiều nữ nhân song nhi chưa sinh được ở phủ thành nô nức chạy đến dược đường kia, bốc thuốc cho họ với!

Văn Anh Nương mang thai có thể nói là được Văn Minh coi thành bảo bối mà bảo vệ, Triệu Kim Ca lại bất đồng.

Xác định thân thể Triệu Kim Ca không thành vấn đề rồi, Tưởng Chấn ngoại trừ để y nghỉ ngơi nhiều cũng không có cấm y ra ngoài, cũng không không cho y làm việc, cho nên sinh hoạt của Triệu Kim Ca cũng không khác trước mấy, đương nhiên, nhiều ít vẫn có khác chút xíu, ít nhất người đi theo cạnh y liền nhiều lên.

Chẳng sợ có em bé, Triệu Kim Ca vẫn như cũ làm quản lí lò gạch, còn tiêu cục Kim Chấn cũng không thể thiếu y, còn lực chú ý của Tưởng Chấn toàn đặt ở bờ biển, hắn còn muốn tập hợp một đội tàu ra biển.

Có Văn Minh gia nhập làm hắn nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng càng thêm tinh tường cảm giác được muốn ra biển làm buôn bán tuyệt không phải một việc đơn giản.

Trước kia hắn thiếu hiểu biết quá.

Thuyền viên, thủy thủ, tuyến đường... nơi cần chú ý rất nhiều, nếu không có người có kinh nghiệm chỉ dẫn hắn không thể thành công ra biển được.

Đương nhiên, Tưởng Chấn nguyên bản cũng không phải không có chuẩn bị, lúc trước hắn nghĩ mình sẽ đào mấy thủy thủ nhà khác đến đây. Chỉ là...... đào một lần vài người chắc mấy năm hắn mới lập xong đội tàu.

Hiện tại có Văn Minh, tình huống liền không giống cũ, Văn Minh thường xuyên ra biển, nhận thức rất nhiều người, không đi đào người của Văn gia hắn cũng tìm được rất nhiều thủy thủ!

Kể từ đó không bao lâu, bọn họ có thể dong buồm ra khơi.

Tưởng Chấn bắt đầu chuẩn bị các loại hàng hóa, vội hai tháng, chờ đứa bé trong bụng Triệu Kim Ca vững vàng liền tiến hành lần đầu tiên đi xa.

Đương gia Văn gia không cần tự thân ra biển, nhưng Tưởng Chấn chỉ là một Hải Thương mới khởi đầu sự nghiệp, nên hắn đi theo đội tàu lần đầu tiên rẽ sóng ra khơi.

Bằng không...... lỡ đâu thuyền nhà họ một đi là đi luôn rồi sao?

Cáo biệt Triệu Kim Ca đang mang thai, Tưởng Chấn lên thuyền lớn rời phủ Hòa Hưng.

Lục địa ở trong mắt hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trong mắt chỉ còn màu xanh thẳm của biển rộng, mịt mù, vô tận.

Nhìn đại dương mênh mông bát ngát, hít sâu một ngụm không khí ẩm ướt mằn mặn gió biển, Tưởng Chấn biết, mình đã bước ra bước đầu tiên.

Về sau, hắn khẳng định có thể đi được càng ngày càng xa.

Ba năm sau.

Thôn Hà Tây đã từng là một cái thôn quê mùa nhỏ xíu, nhưng hiện giờ, nơi này đã sớm đã biến đổi, giữa ruộng đồng xanh xanh mọc lên vô số nhà ngói khang trang.

Mà bến tàu Triệu gia năm xưa xa xa không bằng bến tàu huyện Hà Thành, hiện tại đã trở nên càng lớn, càng náo nhiệt hơn dĩ vãng, vượt xa sức tưởng tượng của bá tánh huyện Hà Thành.

Nơi này là tổng bộ tiêu cục Kim Chấn, rất nhiều người tìm tiêu cục Kim Chấn làm buôn bán đều sẽ tới nơi này, càng đừng nói......

Ở chỗ này luôn có thể mua được đủ loại đồ vật mới lạ từ hải ngoại.

Cơ hồ mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều thuyền đến từ phủ Hòa Hưng, thậm chí còn từ nơi xa hơn đến thôn Hà Tây, bọn họ có người đến nghỉ ngơi, có người tìm tiêu cục Kim Chấn nói sinh ý, cũng có người tới nơi này nhập hàng.

Hôm nay, một con thuyền lớn vừa thấy đã biết giá cả xa xỉ chậm rãi tới gần thôn Hà Tây, cuối cùng dừng lại ở ven bến tàu.

Trên thuyền, một tên béo tò mò dáo dác nhìn quanh thôn Hà Tây, một bên nhìn một bên tấm tắc bảo lạ: "Nghe nói nơi này trước kia chỉ là một cái thôn nhỏ...... thôn gì mà thôn a, chúng ta một đường lại đây, cho dù là huyện thành cũng không phồn hoa như thế?"

"Nơi này xác thật không giống cái thôn." Một trung niên nam nhân đứng cạnh mập mạp nói, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên: "Tưởng Chấn kia đúng là có chút bản lĩnh."

"Đó vậy, lần đầu tiên ta thấy hắn liền cảm thấy hắn không đơn giản...... Bất quá hắn có thể lợi hại như vậy trước kia ta cũng không ngờ." mập mạp lại nói, dáng vẻ cảm khái vạn lần.

Người trung niên cao lớn nhìn mập mạp một cái, lại nhìn về phía hướng thôn Hà Tây, đúng lúc này, thuyền lớn rốt cuộc đình ổn.

"Các vị gia, các ngươi đến từ đâu? Tới thôn Hà Tây có chuyện gì?" Một thiếu niên 15-16 tuổi cầm một miếng gỗ kẹp giấy, tay kia cầm bút tiến lại gần mạn thuyền hỏi.

"Vị tiểu ca này, chúng ta đến từ kinh thành, tới chỗ này làm buôn bán." mập mạp cười nói, ánh mắt dừng ngay cây bút trên tay thiếu niên, liền hỏi: "Tiểu ca, cái ngươi cầm là bút à? Sao hình thù kỳ quái thế?"

"Đây là bút chì, là Tổng tiêu đầu của chúng ta làm ra đó, ghi sổ rất tiện." thiếu niên triển lãm cây bút thô thô trên tay cho mập mạp xem, cột hai miếng gỗ mỏng bao quanh ruột chì bên trong: "Nếu quý khách cảm thấy hứng thú có thể tiệm tạp hóa trên bến tàu chúng ta mua một ít."

"Đúng là ta thấy hơi có hứng thú đấy, một hồi nhất định sẽ mua mấy cái." mập mạp nói, bút này nhìn rất xấu, nhưng thắng ở việc tiện mang theo, không cần phải có mực nước, lấy tới ghi sổ xác thật không tồi.

Bút chì trên tay được khách hàng tán thành, thiếu niên thật cao hứng lộ ra vẻ tươi cười, lại hỏi: "Khách nhân ngài tên gọi là gì?"

"Ta a, ta tên La Thiên Tứ." mập mạp cười nói: "Lại nói tiếp, ta và Tổng tiêu đầu các ngươi là người quen đó, lúc trước hắn từng tự mình hộ tống ta!"

Mập mạp này là người đầu tiên Tưởng Chấn cứu từ tay hải tặc lúc đi theo Trịnh Dật đến kinh, là La mập mập từng bao Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi một đoạn thời gian.

La Thiên Tứ này là nhân sĩ kinh thành, lần này tới Giang Nam là tới làm buôn bán.

Đây không phải lần đầu hắn đến Giang Nam buôn bán, cũng chính là lúc trước bị thổ phỉ đoạt một hồi cho nên ngừng mấy năm thôi.

Kết quả mới ngưng có mấy năm, hắn lại đến Giang Nam, đột nhiên phát hiện Giang Nam này không giống trong trí nhớ của hắn lắm.

Hơn nữa...... Vừa đến Giang Nam, hắn liền nghe được rất nhiều chuyện liên quan tới tiêu cục Kim Chấn.

Tiêu cục Kim Chấn không phải Tưởng Chấn từng cứu hắn mấy năm trước sao? Mấy năm không gặp, tiêu cục Kim Chấn từng chỉ có 20 mấy người nay đã lợi hại thành như vầy?

La Thiên Tứ kinh ngạc cực kỳ, nguyên bản hắn muốn đi phủ Hòa Hưng, nghĩ nghĩ lại quyết định dừng ở thôn Hà Tây trước.

"Ngươi biết Tổng tiêu đầu của chúng ta?" thiếu niên ngạc nhiên mà nhìn La Thiên Tứ, đột nhiên lại hỏi: "Ngươi từng nói chuyện với hắn sao?"

"Có nói a!" La Thiên Tứ cười nói.

"Ngươi thật hạnh phúc!" thiếu niên đầy mặt hâm mộ mà nhìn La Thiên Tứ. Cậu trước kia là Diêm Hộ Diêm Tràng Hồng Giang, được Tưởng Chấn cứu lúc rồi tới nơi này, tuy rằng đã từng gặp Tưởng Chấn nhưng vẫn chưa được nói chuyện với người thật a!

La Thiên Tứ: "Ách......"

La Thiên Tứ đơn giản làm đăng ký, liền cùng người trung niên cao lớn đi dạo ở phụ cận bến tàu.

Ở bến tàu phụ cận có rất nhiều phòng ở, tuy rằng nhìn bề ngoài đều phổ phổ thông thông, nhưng đều thực hợp quy tắc, còn đều là nhà ngói.

La Thiên Tứ ngạc nhiên nhìn khắp nơi, không nghĩ cuối cùng lại gặp được một người quen.

"Liễu Thiên Thiên?!" La Thiên Tứ kinh ngạc mà nhìn nữ tử một thân nam trang cách đó không xa.

Liễu Thiên Thiên từng nhận tiền của hắn, "chiếu cố" hắn một khoảng thời gian, hắn tuyệt sẽ không nhận sai. Chỉ là...... Liễu Thiên Thiên trước kia cả ngày chỉ nghĩ việc câu nhân, lúc này sao giống như đổi thành người khác vậy? Sao đứng đắn thế?

Nhưng Liễu Thiên Thiên lại không nhận ra La Thiên Tứ, rốt cuộc lúc ấy La Thiên Tứ đói gầy, không giống hiện tại cho lắm.

Bất quá nàng rất nhanh nhận ra: "La mập mạp?"

Nghe thấy xưng hô này, La Thiên Tứ tức khắc có chút bất đắc dĩ, trung niên nam tử bên cạnh lại nở nụ cười.

La Thiên Tứ biết mình rất béo nên cũng không sinh khí, chỉ là khó hiểu nhìn Liễu Thiên Thiên: "Hiện tại ngươi ở làm việc ở bến tàu?" Lúc trước Tưởng Chấn có thể cho tức phụ nhi của mình đi theo hắn ra ngoài áp tải, hiện tại phỏng chừng cũng có thể bắt nữ nhân làm việc giúp hắn, Liễu Thiên Thiên mặc nam trang, không điểm phấn tô son, là làm việc ở bến tàu à?

"Không phải, hiện tại ta làm nữ tiên sinh ở học đường này." Liễu Thiên Thiên nói: "Sắp đến giờ học, xin lỗi không tiếp được!"

Liễu Thiên Thiên đương nhiên không đơn giản là nữ tiên sinh học đường, nàng còn ở Thanh Phong Lâu làm việc.

Bất quá, so với làm việc ở Thanh Phong Lâu nàng càng thích làm tiên sinh cho người ta, dạy dỗ nữ nhân song nhi.

Học đường thôn Hà Tây đã mở hơn ba nắm, đã có rất nhiều học sinh từ học đường ra ngoài, bắt đầu giúp Tưởng Chấn làm việc, nữ học sinh nàng dạy cũng đã xuất sư.

Nữ nhân song nhi không thể ở trên bến tàu làm việc, không thể theo thuyền đi xa, nhưng lại có thể làm chuyện khác, tỷ như ghi sổ, tỷ như dẫn đầu nữ nhân song nhi làm việc, thậm chí còn có thể đi theo Triệu Kim Ca, trở thành người giúp đỡ cạnh Triệu Kim Ca......

Thấy nhóm nữ học sinh đầu tiên đều có đường ra tốt, hiện giờ nữ học sinh ở học đường càng ngày càng nhiều.

Liễu Thiên Thiên đi rồi, La Thiên Tứ lại còn ngốc tại chỗ.

Liễu Thiên Thiên còn có thể làm tiên sinh?!

Thôn Hà Tây hiện giờ đã đại biến thành hình dạng khác, nhưng mà dù Tưởng Chấn cũng không ở nơi này, lúc ăn tết cũng sẽ trở về.

Hiện tại người Triệu gia phần lớn thời gian đều ở tại phủ thành.

La Thiên Tứ ở thôn Hà Tây một ngày, liền xuất phát đi phủ thành.

Nhưng lúc này Tưởng Chấn cũng không ở phủ thành, lúc này hắn còn ở trên biển, bất quá nhìn xa xa hắn đã có thể thấy đất liền.

Ba năm qua đi, Tưởng Chấn lại đen một ít, tráng một ít.

Ở trên biển dãi nắng dầm mưa, hắn lại không giống Văn Minh cả ngày ơe trong khoang thuyền, không muốn đen cũng không được.

"Cuối cùng về đến nhà." Tưởng Chấn nhìn nơi bến cảng Vách Đá xa xa, trên mặt tràn đầy cảm khái.

Chuyến đi này bọn họ đi có hơi xa, đi Bắc Dương không nói, còn ở nơi đó gặp người Âu tóc vàng mắt xanh.

Đi được xa như vậy, bọn họ tự nhiên gặp không ít nguy hiểm, còn mất hai chiếc thuyền, trong đó có một hồi gặp được bão cuồng phong, Tưởng Chấn thậm chí bị thổi rớt từ trên thuyền xuống.

May mắn là hắn có làm một ít phòng bị, buột dây thừng trên chân mình......

Dây thừng này cứu được mạng Tưởng Chấn lại cũng làm chân hắn bị thương, qua hơn mười ngày rồi nhưng Tưởng Chấn đi đường còn có điểm khập khiễng.

Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần ngẫm lại đồ vật trên thuyền, Tưởng Chấn không thể không thừa nhận, một chuyến này vẫn thật sự giá trị.

Chẳng sợ mất hai con thuyền, sang tay hàng hóa xong hắn vẫn có thể kiếm rất nhiều, rất nhiều rất nhiều.

Nhưng mà...... Rốt cuộc tổn thất không ít người.

"Đúng vậy, cuối cùng về đến nhà." Văn Minh cũng nói, xoa xoa đầu gối mình, trên biển thực ẩm ướt, trên người hắn liền phát tác một ít bệnh cũ, cũng may...... Về sau có thể nghỉ một chút.

Hắn cùng Tưởng Chấn liều mạng ba năm, mang theo rất nhiều người, sau này bọn họ có thể không cần đi theo ra biển nữa.

Nghĩ đến đây, Văn Minh nhìn đất liền nơi xa, ánh mắt trở nên cực kỳ nóng cháy.

Tâm trạng Tưởng Chấn cũng giống hệt Văn Minh.

Cuối cùng hắn có thể nghỉ một chút, cuối cùng cũng có thể bồi Triệu Kim Ca Triệu Minh Châu, còn có tiểu nhi tử của mình.

Hơn hai năm trước kia, Triệu Kim Ca sinh hạ đứa con thứ hai của bọn họ, một bé trai kháu khỉnh.

Tưởng Chấn lúc trước không thiếu bế theo Triệu Minh Châu, nhưng bởi vì thường xuyên ra biển, lại không thể ôm đứa nhỏ này, hiện tại nhớ tới làm hắn có chút áy náy.

May mắn, về sau hắn có thể an ổn mấy năm bồi bọn họ, cũng có thể hảo hảo dạy dỗ con trai con gái nhà mình.

Đội tàu chậm rãi đến gần bến cảng Vách Đá.

Bến cảng này không phải là chỉ có đội tàu Tưởng Chấn dùng, lúc này, nơi đó cũng có thuyền ngừng, trên bến cũng có người hoạt động, mà vừa nhìn thấy đội tàu của Tưởng Chấn, những người đó tức khắc sôi trào.

Người ra khơi đã trở lại!

Mọi người bôn tẩu bẩm báo, mà người đầu tiên được biết tin chính là Triệu Kim Ca.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info