ZingTruyen.Info

(Hoàn)- Anh Tưởng nhà họ Triệu

Chương 146 Lời đồn đãi khắp phủ thành

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ

Văn Anh Nương cũng không có té xỉu, nhưng thiếu chút nữa liền ngất đi, mà cái này làm nàng hoảng sợ muốn chết.

Thân thể nàng vẫn luôn tốt, lần này vậy mà thiếu chút nữa té xỉu......

Văn Anh Nương phi thường quý mạng, không bất chấp tức giận với Trương phu nhân kia nữa, gọi người đưa mình đi nghỉ ngơi ở sương phòng cho nữ quyến, lại thúc giục thủ hạ nha hoàn đi tìm đại phu cho mình.

Nàng vừa mới có được mấy ngày thư thái, không thể chết được.

Trong Thanh Phong Lâu Trịnh Dật chuẩn bị một khu vườn cho nữ quyến du ngoạn nghỉ ngơi, trong vườn còn chuẩn bị sẵn một nữ đại phu.

Ở Đại Tề vẫn luôn có nữ đại phu, rút cuộc nữ nhân cũng có vài chứng bệnh không thể tìm nam đại phu xem được, mà Trịnh Dật cũng tìm tới một nữ đại phu như vậy để hấp dẫn gia quyến nhà có tiền phủ Hòa Hưng lại đây.

Rất nhiều nữ nhân song nhi ở sinh hài tử rồi sẽ có chút tật xấu khó có thể mở miệng, bọn họ ngại đi y quán tìm người xem bệnh, nhưng nếu biết Thanh Phong Lâu có nữ đại phu có thể giúp đỡ xem, nhất định nguyện ý lại đây.

Trịnh Dật đây là vì lâu dài tính toán, nhưng lại không ngờ mới khai trương bữa đầu đã dùng tới nữ đại phu kia.

Những người châm chọc Văn Anh Nương ban đầu thấy sắc mặt Văn Anh Nương trắng bệch cũng có chút lo lắng, nhưng sau lại thấy bộ dáng Văn Anh Nương hưng sư động chúng, bên người còn có một đám người che chở, lại nhịn không được có chút ghen ghét.

Ghen ghét làm bọn họ liền lại lần nữa mở miệng.

"Lúc trước còn có thể bên đường đánh người đâu, hiện tại bất quá là nghe một câu chọc tức liền chịu không nổi muốn ngất xỉu đi...... Cũng không biết mấy năm nay cô ta có bị cái gì chọc tới không."

"Hoặc là chính là hối hận...... Cô ta dọn không Liêu gia, phỏng chừng còn nhớ thương muốn Liêu công tử đi cầu mình, kết quả Liêu công tử trực tiếp cưới người khác...... Cô ta còn không buồn chết sao?"

"Có tiền thì thế nào, còn không biết cuối cùng tiện nghi ai."

......

Nha hoàn bên người Văn Anh Nương hung hăng trừng mắt nhìn những người này một cái, nhưng không dám nhảy vô mắng nữa, sợ Văn Anh Nương bị làm sao.

Cũng chính là lúc này, nữ đại phu Thanh Phong Lâu tới.

Nữ đại phu ước chừng khoảng 40 tuổi, ăn xiêm y màu xanh, vẻ ngoài mộc mạc. Bà dẫn theo hai tiểu đồ đệ mười mấy tuổi vội vàng tiến vào, liền ngồi xuống cạnh Văn Anh Nương, một bên hỏi Văn Anh Nương nơi nào không thoải mái, một bên bắt mạch cho Văn Anh Nương.

"Ta mấy ngày nay cả ngày mơ màng sắp ngủ, ăn không ngon...... Đại phu, ta bị gì vậy?" Văn Anh Nương rất là lo lắng: "Ta hẳn là không có việc gì đi? Trước đây cơ thể ta tốt lắm......" Khoảng thời gian trước khi rời Liêu gia, lâu lâu nàng lại tìm đại phu bắt mạch cho mình, thân thể vẫn luôn rất tốt, hiện tại hẳn là không đến mức đột nhiên bệnh nguy kịch?

"Ngài là Văn phu nhân?" đại phu đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy." Văn Anh Nương nói.

Sau đó, nàng liền thấy đại phu ngạc nhiên mà nhìn nàng một cái, lại hỏi: "Văn phu nhân, quỳ thủy lần trước của ngài là khi nào?"

Mấy ngày nay Văn Anh Nương bận quá, căn bản không nhớ tới chuyện này, đột nhiên nghe người ta hỏi lại ngẩn người ra.

Nha hoàn bên cạnh Văn Anh Nương lập tức đáp: "Lần cuối quỳ thủy của phu nhân chúng ta là hơn hai tháng trước."

Văn Anh Nương nghĩ nghĩ, liền phát hiện xác thật như thế: "Có liên quan với việc ta mệt sao? Ta nghĩ là do mệt quá mới chậm chạp không tới." Lúc trước nàng cả ngày đi xem đại phu uống thuốc, uống riết thành tật, lần này không quá thoải mái ngay từ đầu mới không nghĩ tìm đại phu.

"Chúc mừng Văn phu nhân, chúc mừng Văn phu nhân, Văn phu nhân đây là có thai, đều hai tháng!" nữ đại phu cười nói.

Văn Anh Nương đều ngốc.

Nàng mang thai? Nàng không phải không thể sinh sao?

"Thật sự?" Nha hoàn bên người Văn Anh Nương cũng bị kinh ngạc, đương nhiên, càng nhiều là vui sướng.

"Là thật sự, Văn phu nhân đây là có thai." nữ đại phu lại nói, chỉ cảm thấy vận khí của mình thật tốt.

Ai không biết Văn Anh Nương có tiền? Bà chẩn ra một tin tức đáng mừng như vậy Văn gia khẳng định cho bà siêu nhiều tiền thưởng.

Bà chẩn đoán không sai.

Văn Anh Nương còn chưa có phục hồi tinh thần lại, nha hoàn cạnh nàng cũng đã cho nữ đại phu tiền thưởng, còn mạnh tay chi năm lượng bạc.

Chờ Văn Anh Nương phục hồi tinh thần lại, lại nói: "Thưởng!"

Vì thế, lại thêm năm lượng bạc.

Nữ đại phu tức khắc vui vẻ ra mặt: "Văn phu nhân, thai nhi ba tháng đầu không vững chắc, ngươi cần phải cẩn thận một chút, đừng mệt cũng đừng tức giận......"

Văn Anh Nương liên tục gật đầu, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Nàng rõ ràng có thể sinh, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không có con, này...... Hay là kỳ thật là Liêu Thanh Hòa kia không thể sinh?

Liêu Thanh Hòa phương diện kia không thành vấn đề, còn có thể nơi nơi tìm hoa vấn liễu, bởi vậy nàng vẫn luôn tưởng là mình có vấn đề, chẳng lẽ...... Thật đúng là Liêu Thanh Hòa có vấn đề?

Văn Anh Nương trong lúc nhất thời quay sang hận Liêu Thanh Hòa, chỉ là thực mau, này hận ý lại tiêu tán.

Nàng đây là nhớ Văn Minh rồi.

Văn Minh nói thân thể hắn bị thương, có trở ngại với việc có con. Mới đầu nàng còn tưởng rằng người này thành thái giám, nhưng đêm tân hôn, nàng liền biết mình nghĩ sai rồi, sau đó, nàng liền cho rằng là bị thương ẩn gì đó nhìn không ra, hoặc ăn độc vật linh tinh.

Hiện tại xem ra...... Mấy cái nàng nghĩ đều là sai, người nọ kỳ thật là đang lừa nàng.

Bị lừa, Văn Anh Nương một chút cũng không tức giận.

Lúc này nàng thật sự muốn sống thật tốt với Văn Minh.

Lúc Văn Anh Nương tìm đại phu, Triệu Kim Ca vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, không khỏi vì Văn Anh Nương cao hứng.

Thấy vị nữ đại phu kia xong việc rồi, y bèn gọi một tiếng: "Vị đại phu này, ngươi cũng giúp ta nhìn xem?" lúc y có Triệu Minh Châu cũng chẳng biết mình mang thai, còn đi đánh nhau...... Việc này làm y rất bất an, hiện tại liền đặc biệt muốn người ta xem mạch cho mình nhiều nhiều.

Nữ đại phu lập tức giúp Triệu Kim Ca xem mạch.

"Vị phu nhân này, ngài cũng có thai!" nữ đại phu kinh hỉ nói.

Tuy rằng Triệu Kim Ca kêu nữ đại phu bắt mạch cho mình, nhưng kỳ thật cũng không có gì nắm chắc, cũng không cảm thấy mình sẽ có, rốt cuộc Tưởng Chấn luôn rất cẩn thận.

Không nghĩ tới, y cũng 'có' rồi?

"Không sai biệt lắm cũng khoảng hai tháng." nữ đại phu nhìn Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca cũng cho bà năm lượng bạc, hơi có chút đau lòng...... tìm đại phu khác bắt mạch, không khai thuốc thì tuyệt không đến năm lượng bạc (nhưng phí dịch vụ trong khu giải trí cao hơn).

Dù vậy y cũng rất vui nha!

"Hai người chúng ta thực sự có duyên phận." Văn Anh Nương trảo một cái bắt được tay Triệu Kim Ca, đột nhiên khóc.

Lúc Văn Anh Nương mừng quá mà khóc, Văn Minh vừa mới biết nàng mang thai, sau đó liền cứng lại rồi.

Hắn dừng một chút, mới nhìn về phía nha hoàn kia: "Nói như vậy, Anh Nương nàng không có việc gì?"

"Hồi lão gia, phu nhân không có việc gì, bất quá mới vừa hoài thượng, hẳn là phải hảo hảo nghỉ ngơi."

"Không có việc gì liền tốt......" Văn Minh hít sâu một hơi, thật ra không nôn nóng như trước nữa: "Ngươi mau trở về chiếu cố phu nhân cho tốt!"

Văn Minh vừa dứt lời, Tưởng Chấn liền lại đây: "Có chuyện gì vậy?"

"Là hỉ sự...... Tưởng lão gia, có thể cho ta vào vườn này được không?" Văn Minh nói.

"Kêu người thông tri một tiếng liền có thể đi vào." Tưởng Chấn nói xong liền kêu người đi thông tri.

Thật ra cho dù gặp được nữ quyến cũng không có gì, có quy định như vậy cũng chỉ để ngăn vài kẻ đi vào bất kính với nữ quyến thôi.

Lập tức liền có người đi vào thông báo, lúc này, Văn Minh đột nhiên nhìn về phía Tưởng Chấn: "Tưởng lão gia, trước đó vài ngày ngươi xây bến cảng ở bờ biển đi, có thể cho ta nhập vào không?"

Lúc trước cự tuyệt Tưởng Chấn, không phải Văn Minh không nghĩ rời khỏi Văn gia, mà hắn cảm thấy không cần thiết.

Hắn trước mắt có được gia tài, cũng đủ hắn cả đời tiêu dùng, nếu như thế cần gì phải vất vả ra biển dùng mệnh đi kiếm tiền? Hắn lại không có con.

Làm Hải Thương phi thường vất vả, sinh hoạt trên biển không tốt chút nào, còn vừa đi liền phải mấy tháng...... Hắn tự nhiên cũng liền không muốn đi buôn đó đây với Tưởng Chấn.

Có công sức kia còn không bằng bồi Văn Anh Nương thật nhiều.

Nhưng hiện tại, Văn Anh Nương mang thai.

Trong bụng Văn Anh Nương là con hắn, hắn phải vì con mà suy xét một chút.

"Đương nhiên có thể." Tưởng Chấn không chút do dự đồng ý, với việc Văn Minh ra quyết định như vậy cũng không lấy làm lạ.

Trước kia hắn vẫn luôn cảm thấy làm cha mẹ đừng để cho con nhiều tài sản quá, làm vậy khéo chiều hư con, nhưng đến khi hắn có con rồi liền hết nghĩ thế.

Đặc biệt Triệu Minh Châu là một bé gái, càng làm cho hắn nhọc lòng.

Tưởng Chấn đơn giản nói vài câu với Văn Minh, liền được báo có thể vào, kết quả bọn họ mới đi chưa được ba bước liền có người tức tốc chạy ra.

Lần này chạy ra là song nhi Nhược Nhi bên cạnh Triệu Kim Ca.

"Nhược Nhi, làm sao vậy?" Tưởng Chấn nhíu mày có chút lo lắng.

"Lão gia! Phu nhân mang thai rồi!" Nhược Nhi thấy Tưởng Chấn lập tức kinh hỉ tỏ vẻ.

Tưởng Chấn cũng bị kinh sợ.

Tưởng Chấn và Văn Minh trừ bỏ giật mình thì chỉ còn toàn vui sướng, nhưng người khác không giống.

Bọn họ cũng chỉ có giật mình mà thôi.

Đám Trương phu nhân vừa mới chế nhạo Văn Anh Nương một phen, liền nghe nói sắc mặt Văn Anh Nương sở dĩ khó coi như vậy là vì mang thai.

Văn Anh Nương này gần 30 mới có hài tử, thân thể chịu không nổi không thoải mái, rất bình thường, chỉ là...... Văn Anh Nương sao lại mang thai được?

Những người này giống hệt Văn Anh Nương, cơ hồ lập tức nghĩ tới Liêu Thanh Hòa.

Văn Anh Nương nếu có thể hoài hài tử, thì rõ là Liêu Thanh Hòa có vấn đề...... Hiện tại cái đứa có bầu ở Liêu gia còn xuất thân không đứng đắn, không biết đứa trẻ trong bụng ả ta rút cuộc là con ai đâu!

Trách không được Liêu Thanh Hòa này mười năm vẫn luôn không hài tử, nguyên lai là gã có vấn đề......

Những người nãy giờ cùng đi với Trương phu nhân lúc này đều đồng tình mà nhìn bà ta.

Lúc này Trương phu nhân đã hận chết tên chồng đính hôn linh tinh cho nữ nhi mình, bất quá bà ta còn hận Liêu gia hơn, ngay cả Văn Anh Nương bà ta cũng hận.

Chính nghiến răng nghiến lợi mà khó chịu đâu, Trương phu nhân đột nhiên thấy Văn Anh Nương từ trong phòng đi ra.

Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, Văn Anh Nương tuy rằng như cũ mỏi mệt, nhưng lại dễ chịu hơn nhiều.

Nàng được nha hoàn vây quanh đi đến bên ngoài, cũng thấy được Trương phu nhân.

"Trương phu nhân luôn mồm kêu người khác là gà mái không đẻ trứng, lại không biết này gà mái không đẻ trứng này lại tới phiên con gái bà đi làm ha!" Văn Anh Nương cười nói.

Mặt Trương phu nhân đen thui, cách đó không xa, Văn Minh lại là cười.

Tưởng Chấn lại không có tâm trạng cười, hắn tiến lên vài bước đến trước mặt Triệu Kim Ca: "Kim ca nhi, ngươi cảm giác thế nào? Có không thoải mái không?"

"Không có, ta tốt lắm." Triệu Kim Ca lập tức đảm bảo, y khá tốt, một chút cũng không có không thoải mái.

Tưởng Chấn nghe được Triệu Kim Ca nói thế mới xem như thả lỏng, lại là không muốn ở chỗ này đứng hoài: "Chúng ta đi về trước." Ai biết ở chỗ này, có thể có người va chạm Triệu Kim Ca không.

Văn Minh lúc này cũng nói: "Chúng ta đi về trước." Một bên nói, Văn Minh còn một bên kêu nha hoàn vây chặt Văn Anh Nương, sợ người khác va chạm nàng.

Bọn họ thực mau liền rời đi, Trương phu nhân không nói một lời, cũng lập tức đi ra ngoài.

Nữ tử hoài thai không đủ ba tháng đều như nhau sẽ không lộ ra đi ra ngoài, nhưng chuyện Văn Anh Nương có thai không mấy chốc đã truyền khắp nơi.

Cùng lúc đó, hướng gió phủ Hòa Hưng cũng hoàn toàn thay đổi.

Văn Anh Nương vậy mà có thể sinh, vậy thuyết minh không thể sinh kỳ thật là......

Trong lúc nhất thời, người phủ Hòa Hưng nhắc tới Liêu gia khẩu khí đều thay đổi, lúc nhắc tới Liêu Thanh Hòa sẽ trao nhau một ánh mắt 'ngươi hiểu mà', sau đó lắc đầu cảm thán.

Thậm chí ngay cả những kẻ ban đầu chán ghét Văn Anh Nương lúc này cũng bắt đầu đồng tình nàng, đương nhiên, bọn họ cũng đồng tình Liêu Thanh Hòa.

"Văn Anh Nương thật đúng là xui xẻo, gả sai người liền chịu khổ như thế."

"Nếu Liêu gia không hưu Văn Anh Nương, người khác căn bản là sẽ không biết chuyện này, không nghĩ tới a......"

"Đúng vậy, vận khí Liêu Thanh Hòa này kém thiệt chứ."

"Các ngươi nói xem nữ nhân Liêu Thanh Hòa đem về rốt cuộc hoài con của ai?"

......

Hôm nay Liêu phụ đi ra ngoài tự mình cầm một bức tranh chữ.

Để hạ nhân đi cầm lúc nào cũng không được nhiều tiền, lần này ông ta đem theo bức tranh chữ mình thích nhất tự thân đem đi.

Nhưng mà hiệu cầm đồ không cho ra giá ông ta muốn.

Liêu phụ không muốn cầm nữa, nhưng ông ta đang cần gấp tiền xài, cuối cùng vẫn cầm đi.

Cầm xong rồi liền trở về, trên đường phụ đụng phải bạn tốt của mình, lập tức chào hỏi.

Sau đó Liêu phụ liền phát hiện biểu tình của ông bạn tốt không biết vì sao quái quái.

"Ông làm ra vẻ mặt gì vậy?" Liêu phụ nhịn không được hỏi.

"Ông......" Người nọ muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng một cái nói: "Văn Anh Nương mang thai, ông biết không?"

Liêu phụ đột nhiên mở to hai mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info