ZingTruyen.Info

Họa Phố (02)

Con mèo của Schrödinger (17) : Lượng tử vĩnh hằng

kreinyi

* * *

Kha Tầm thuật lại ý nghĩ của mình cho Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn nghe, dẫu cho cậu đang nhắm mắt, cũng có thể cảm giác được khoảng lặng trầm mặc tựa như vừa được thông suốt suy nghĩ của cả hai người họ.

"Mọi người biết không," Chu Hạo Văn rốt cuộc mở lời trước, chẳng hiểu sao cảm giác âm điệu của hắn có chút gì đó kỳ lạ "Vì trào phúng "lý luận về tính bất định" của trường phái chính thống, Schrödinger đã đưa ra lý luận về "con mèo của Schrödinger", vào thời điểm ấy quả thực là khiến cho phái chính thống nghẹn lời không phải nhẹ, bởi vì bọn họ quả thật không thể giải thích trạng thái chồng chất sống chết của con mèo kia được."

"Vấn đề ấy cũng trở thành nan đề mà vô số nhà vật lý học muốn phá giải. Mãi cho đến khi xuất hiện một nhà vật lý học tên là Everett, ông ấy đã đưa ra giả thuyết về lý luận đa vũ trụ, cũng chính là thế giới song song mà chúng ta thường hay nhắc tới."

"Vẫn là dùng thí nghiệm giao thoa khe đôi làm ví dụ, khi phóng ra một hạt điện tử đơn độc, nó làm cách nào đồng thời xuyên qua hai cái khe? Lý luận đa vũ trụ cho rằng, khi điện tử đi qua hai cái khe, sẽ xuất hiện hai cái thế giới chồng chất bên nhau, ở một thế giới trong số đó, điện tử sẽ đi qua khe hẹp bên trái, mà ở thế giới còn lại, điện tử lại đi qua khe hẹp bên phải.

"Như thế, hàm sóng sẽ không cần phải suy sập, sau đó ngẫu nhiên lựa chọn đi qua khe bên trái hay là đi qua khe bên phải, bởi vì có đa vũ trụ tồn tại, đối với người trong thế giới vũ trụ A, sẽ thấy điện tử đi qua khe hẹp bên trái, còn ở vũ trụ B, mọi người sẽ quan sát thấy được điện tử đi qua khe hẹp bên phải."

"Như vậy, lý luận này có thể sử dụng để giải thích vấn đề về 'con mèo của Schrödinger', dựa theo ý của Everett thì trong hộp sẽ có hai con mèo, một sống và một chết, đều tồn tại ở thế giới thật, chẳng qua chỗ chúng nó tồn tại nằm ở hai cái thế giới song song khác biệt nhau, cho nên mới biển hiện thành trạng thái chồng chất."

"Dùng cách đó để giải thích hành vi Trình Thức tự sát, sẽ liền trở nên dễ hiểu hơn rất nhiều. Trình Thức tự coi mình là con mèo của Schrödinger, khi ông ấy còn sống, ông ấy mất đi con trai mình, thế cho nên ông ấy tự làm mình rơi vào trạng thái chồng chất, lúc ấy sẽ sản sinh ra vũ trụ song song, một Trình Thức chết đi sẽ ở lại vụ trụ này, còn một Trình Thức vẫn sống sẽ đi đến một vũ trụ song song khác, tìm kiếm đứa con trai vẫn còn sống của ông ấy ở vũ trụ đó."

"Khoan khoan," Kha Tầm nói "Trình Thức dùng cách thức của 'con mèo Schrödinger' chết đi, nhưng con trai của ông ấy đâu phải đâu, cậu ta nhảy từ trên lầu xuống mà, như vậy làm sao chồng chất được?"

"Đạo lý đều là như nhau," Chu Hạo Văn nói "Đổi mèo của Schrödinger thành một con người, đổi cây búa thành một cây súng, con người cầm súng tự sát, bởi vì thứ cấu tạo thành viên đạn là những hạt có tính chất hàm sóng, thế cho nên chung quy sẽ có một tính khả năng cực kỳ cực kỳ nhỏ bé, toàn bộ các hạt đều suy sập hướng về khả năng ấy —— cũng tức là nó toàn bộ đều né tránh cái đầu của người nọ, khiến cho người nọ an toàn sống sót không bị bất cứ thương tổn gì."

"——Dẫu cho tính khả năng của tình huống ấy cực kỳ bé nhỏ, nhưng bởi vì sự tồn tại của thuyết đa vũ trụ, mỗi một vũ trụ đều sẽ hiện ra một loại trong các trạng thái chồng chất, như vậy giữa hàng tỉ tỉ vũ trụ song song, chung quy sẽ có một vũ trụ bày ra loại trạng thái 'toàn bộ hạt cấu thành viên đạt đều đồng loạt tránh đi đầu người' ấy."

"Mà đổi thành những cách thức tự sát khác cũng tương tự như vậy, bất kể là nhảy lầu, cắt cổ tay, uống thuốc độc, điện giật hay là tự treo cổ, chung quy sẽ có một vũ trụ song song kẻ ấy vẫn còn sống sót, sẽ ở một vũ trụ nào đó, kẻ tự sát vĩnh viễn không thể chết được."

"Tình huống ấy, được gọi là 'Lượng tử vĩnh hằng'."

"Trình Thức muốn tìm, chính là con trai của ông ấy đang tồn tại ở vũ trụ lượng tử vĩnh hằng."

Kha Tầm sửng sốt một hồi, mới nói "Như vậy, nếu phải tìm ra Trình Thức hoặc con trai ông ấy mới có thể tìm ra chữ ký, điều này có nghĩa là chúng ta... nhất định phải tự sát mới được?"

Chu Hạo Văn nghe như vậy cũng giật mình sửng sốt, hắn thậm chí còn chưa bắt đầu cân nhắc về phương hướng này, vậy mà đầu óc Kha Tầm thậm chí đã chạy đến nơi ấy.

"Không, chúng ta không cần tự sát," Nãy giờ Mục Dịch Nhiên vẫn luôn lắng nghe hai người họ nói chuyện, lúc này mới lên tiếng "Cho dù vũ trụ song song thật sự có tồn tại ở thế giới sự thật bên ngoài, thì Trình Thức cũng đã chết đi ở vũ trụ của chúng ta, Trình Thức còn sống đang ở một vũ trụ nào đó khác. Mà chúng ta dù cho muốn noi theo hắn, dùng tử vong để phân liệt đi sang một vũ trụ song song khác, thì chúng ta còn sống cũng sẽ giống ông ấy đi sang một vũ trụ khác, mà ở vũ trụ hiện tại này đây, chúng ta đã chết, thế thì có tìm được chữ ký hay đều là vô nghĩa."

"Đúng ha," Kha Tầm vỗ trán cái bốp "Thiệt là, bị mấy thứ học được hôm này làm sợ tới choáng cả não rồi, mất luôn tự chủ đi đem thế giới sự thật trở thành thế giới trong tranh —— nhắc tới này mới nhớ, mọi người có cảm thấy ác ý của 'tranh' càng ngày càng lớn không? Ở bức tranh《 Thú sắc đỏ tươi 》 lần đó, nó mê hoặc chúng ta khiến chúng ta coi thế giới trong tranh như là thế giới thật, rồi tới bức tranh này nó lại dụ dỗ chúng ta làm chúng ta lẫn lộn thế giới thật với thế giới trong tranh, khiến chúng ta bắt đầu sinh ra nghi ngờ và tuyệt vọng đối với thế giới thật của mình. Nếu như trong 'Thú đỏ', thứ nó muốn là làm chúng ta ở lại thế giới trong tranh, thì tới bức tranh này nó lại muốn tước đi niềm tin sống sót của chúng ta!"

"Mày nói làm tao ớn lạnh cả người nè." Giọng của Vệ Đông từ bên cạnh vọng sang.

"Như lời cậu nói," giọng của Thiệu Lăng cũng truyền đến "Sự cao tay của bức tranh này nằm ở chỗ, những thứ mà nó dùng để 'dẫn dụ' chúng ta, toàn bộ đều là các giả thiết cùng lý luận khoa học thật sự có tồn tại trong thế giới thật, cái này cũng giống như một kẻ dùng toàn bộ những lời nói thật để bày kế gạt người, vậy thử hỏi trận lừa gạt này, rốt cuộc thật là lừa gạt hay là chân tướng đây?"

"Thiệu ca anh làm ơn đừng nói nữa, nghe anh hỏi như vậy trong đầu tui tự dưng cứ nhảy lên đây là chân tướng đây là chân tướng!" La Bộ sợ hãi nói.

"Bảo hai đứa bây ngồi suy nghĩ manh mối mà, nghĩ ra chưa mà chen mồm qua bên đây?" Kha Tầm hỏi.

"Đang nghĩ ngợi chứ bộ, tại bị mấy lời bên đây nói hấp dẫn chịu hông được mới ló qua." Vệ Đông nói "Nếu ý của đại lão là, chúng ta không thể chết đi, nhưng bố con Trình Thức lại không tồn tại cùng vũ trụ với chúng ta, như vậy phải làm sao mới tìm ra được chữ ký đây?"

"Thực tế thì, tôi có một chút ý kiến về vấn đề ý thức mà Kha Tầm đề cập lúc nãy." Mục Dịch Nhiên nhìn sang Kha Tầm, thấy đối phương hai mắt nhắm chặt không thể nhìn thấy gì, chẳng hiểu sao lại khiến người ta thấy đau lòng, thế là không kềm được nắm lấy tay cậu, để rồi ngay lập tức nhận được sự đáp trả vô cùng nhiệt liệt từ Kha Tầm, tay hắn bị đối phương ngược lại nắm lấy chặt chẽ, biến thành mười ngón tay đan lồng vào nhau.

"Nếu Trình Thức vô cùng tin tưởng ý thức quyết định vật chất," Mục Dịch Nhiên nói tiếp "Như vậy thể xác của ông ấy vốn là vật chất đã chết đi, ý thức của ông ấy lại ở đâu? Có phải vẫn còn tồn tại trên thế giới này hay không, chỉ là do chúng ta không thể nhìn đến mà thôi? Nếu như ý thức quyết định vật chất, liệu chúng ta có thể thông qua việc tìm ra ý thức của ông ấy mà tìm được chữ ký không?"

"Này cảm giác như còn khó hơn tìm thể xác của ổng nữa," La Bộ nói "Ít nhất thì thể xác là có hình có chất, còn cái loại vô hình vô sắc vô chất như ý thức gì đó phải tìm kiểu gì? Chẳng có nhẽ... cứ lung tung tán loạn bay trong không khí sao? Bay tới đâu đi tới đó, gió thổi một cái bay ra hai ngàn dặm luôn?"

"Nhắc đến quan hệ giữa ý thức cùng vật chất," Thiệu Lăng nói "Trường phái duy vật cho rằng vật chất quyết định, hay nói đúng hơn là sinh ra ý thức, còn trường phái duy tâm lại cho rằng ý thức quyết định cũng sinh ra vật chất, cả hai cách nói này trong triết học đều được gọi là thuyết nhất nguyên. Nhưng mà bên cạnh đó còn có một thuyết nhị nguyên nữa, tức là giữa vật chất và ý thức không tồn tại quan hệ ai quyết định ai hoặc ai sinh ra ai, cả hai là cùng tồn tại song song."

"Quan điểm này đến ngay cả giới vật lý cũng có kha khá số người ủng hộ," Chu Hạo Văn tiếp lời Thiệu Lăng nói "Có người cho rằng, thể xác cùng ý thức thuộc về hai chiều không gian khác nhau, thể xác là sinh vật ba chiều vật tồn tại trong không gian bốn chiều, còn ý thức thì lại tồn tại trong không gian đa chiều, cho nên nếu xét theo khía cạnh nào đó thì cách nói hai chúng nó cùng tồn tại song song, cũng là không sai."

"Không gian bốn chiều là cái gì?" Giọng của Ngô Du vang lên.

Thoạt nghe có vẻ như cảm xúc của cô gái này đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Bốn chiều trong vật lý, nói đơn giản một chút chính là bao gồm chiều dài, số lượng, độ ấm cùng thời gian." Chu Hạo Văn nói "Thể xác tồn tại trong không gian bốn chiều, bị hạn chế bởi thời gian, chỉ có thể phát triển theo dòng thời gian, mà không thể tự do nhảy giữa quá khứ, hiện tại cùng tương lai."

"Nhưng mà, ý thức cũng không bị hạn chế bởi thời gian, nó có thể ngay lập tức đi đến một giai đoạn thời gian nào đó trong quá khứ, cũng có thể chuyển đổi qua lại giữa nhân và quả."

"Nói một ví dụ đơn giản, nếu chúng ta muốn từ điểm A đi về phía điểm B, thì thể xác của chúng ta chỉ có thể di động từ A hướng B theo thời gian trôi qua, nhưng ý thức của chúng ta lại có thể tưởng tượng chúng ta đã đến điểm B chỉ trong một cái nháy mắt, thậm chí có thể ngay lập tức tưởng tượng ra hết thảy mọi thứ về điểm B, mà thể xác lại không thể trói buộc ý thức 'bay' đến điểm B."

"Thế nên cách nói quan hệ giữa cả hai là tồn tại song song, cũng không hoàn toàn vô căn cứ."

"Nói cách khác, nếu như trong bức tranh này toàn bộ mọi giả thuyết có căn cứ đều có thể biến thành sự thật, như vậy chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng quy tắc này biến nó trở thành sự thật, sau đó mang ý thức của Trình Thức ở lại vũ trụ này," Kha Tầm nói "Chỉ cần tìm ra được ý thức của ông ấy, là có thể tìm tới chữ ký!"

"Nan đề trước mắt chẳng phải chính là nó sao," Vệ Đông xòe tay "Quan trọng nhất là ý thức này nhìn không thấy sờ không được, làm sao tìm ra đây?"

Kha Tầm chìa một ngón tay ra "Bấy-bì à, chẳng phải chúng ta có sách quy tắc cùng thùng đạo cụ sao, nếu như ý thức cũng có thể biến thành đạo cụ để sử dụng thì sao?"

Lời này vừa dứt, Kha Tầm giống như nghe thấy âm thanh giật nảy cả mình của vô số người.

"Ý tưởng này quả thực tràn ngập sức tưởng tượng," Tần Tứ nói "Tôi cảm thấy chúng ta có thể thử xem."

"Để tôi thử." Người lên tiếng chính là Chu Hạo Văn, cũng lập tức nhanh chóng ấn mở quyển sách quy tắc trên giao diện của mình.

"Thuyết nhị nguyên về vật chất cùng ý thức."

【 Tài nguyên đang được sử dụng, vui lòng thử lại sau. 】

"Ủa là sao?" Vệ Đông vội hỏi.

Mục Dịch Nhiên suy ngẫm một lát "Có lẽ bởi vì xúc xắc mà Kha Tầm khống chế vẫn chưa dừng lại, cũng tương đương với một tập tin trên máy tính đang được mở ra sử dụng, nếu bấm mở nó ra một lần nữa sẽ bị hiển thị là đang tạm khóa, hoặc là đang được bảo vệ, hoặc chỉ cho phép thao tác đọc. Một tập tin đang được mở ra sẽ không xuất hiện trường hợp đang tiến hành chỉnh sửa ở trang thứ nhất, rồi lại đồng thời cùng một lúc tiến hành sửa chữa ở trang thứ tư."

"Nhưng lúc chúng ta ở trong các ải khác nhau chẳng phải có thể đồng thời sử dụng các chức năng này sao?" La Bộ hỏi.

"Thời điểm ấy 'tập tin' kia đã biến thành một tập tin được chia sẻ thông qua mạng, chúng ta ở những điểm mạng khác nhau có thể đồng thời tiến hành sửa chữa nó." Mục Dịch Nhiên nói "Ví dụ dễ hiểu nhất chính là chức năng tập tin của phần mềm tán gẫu QQ mà chúng ta hay dùng. Hiện tại chúng ta được xem như đang chung một "room", cũng giống như đang dùng chung một máy tính cùng với toàn bộ tài nguyên tập tin bên trong máy tính ấy."

"Như vậy tức là nói, em nhất định phải dừng con xúc xắc này lại, giải phóng tài nguyên mà nó đang chiếm dụng, sau đó những người khác mới có thể tiếp tục sử dụng?" Kha Tầm nói "Chẳng trách sao quá trình gieo xúc xắc phải thay phiên tiến hành, chứ không phải là toàn bộ mọi người cùng nhau gieo một lúc."

"Nhưng nếu như Kha Tầm dừng xúc xắc lại, cũng tương đương với việc cậu ấy đã ném ra được điểm, cũng bắt đầu khởi động trình tự của ải tiếp theo, người kế tiếp chỉ có thời gian giãn cách 60 giây, chúng ta phải trong 60 giây ấy lợi dụng quy tắc cùng đạo cụ tìm ra ý thức của Trình Thức, nếu như không thành công, người thứ hai bắt buộc phải gieo xúc xắc," Chu Hạo Văn nói "Mà nếu khi tất cả chúng ta đều đã gieo xúc xắc xong rồi, vẫn còn chưa tìm ra được ý thức của Trình Thức, chúng ta nhất định phải một lần nữa tiến vào ải khảo sát, giải quyết đề mà nó đưa ra, sau đó mới có thể trở về đây, tiếp tục dùng pháp tắc cùng đạo cụ tìm kiếm ý thức của Trình Thức."

"Khỏi đi!" Đặng Lâm đột nhiên nói "Mới nãy vị họ Mục này chẳng phải đã nói sao, chỉ cần tiến vào ải khảo sát, chúng ta sẽ có thể cùng lúc sử dụng quy tắc cùng đạo cụ, tới chừng đó chúng ta ở trong đó đồng thời tìm kiếm ý thức của Trình Thức, như vậy có được không?"

"Nếu lỡ như có người của tổ nào đó tìm ra ý thức của Trình Thức, nhờ đó tìm ra được chữ ký, vậy những người còn lại tính sao?" Vệ Đông hỏi hắn.

Đăng Lâm há miệng một hồi, tới cuối cùng vẫn là nghẹn họng không trả lời được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info