ZingTruyen.Com

Hoa Pho 02

* * *

Kha Tầm cả người trần truồng ngồi xổm ở gần tấm sắt, lần lượt cầm áo rồi quần đang ướt nhẹp vẩy vẩy để cho nó mau khô hơn, miệng nói "Chúng ta có thể thử chui lỗ hổng quy tắc nè, quần áo trên người chúng ta hẳn là sẽ không bị tính vào phạm trù đạo cụ đúng không? Dù sao cũng là đồ đạc thuộc về cá nhân, đâu phải đạo cụ. Chúng ta dùng quần áo quấn vào chân, quấn cho dày một chút, sau đó chạy nhanh một xíu, biết đâu sẽ không tổn hao tí gì có thể chạy sang bên kia, này đâu thể xem như sử dụng đạo cụ, mà là đang sử dụng vật dụng của chính mình, đúng không? Như vậy là đỡ phải suy nghĩ một cách rồi, anh thấy sao hả Dịch Nhiên?"

Mục Dịch Nhiên "Ừm."

"Sau đó chúng ta lại yêu cầu nó cho một cái đạo cụ có thể cách nhiệt, dùng đạo cụ ấy mang một người đi qua, còn cách cuối cùng thì để từ từ nghĩ tiếp, kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra được, đúng hông Dịch Nhiên." Kha Tầm nói.

Mục Dịch Nhiên "Ừm."

"Ố la la, em nghĩ ra rồi!" Kha Tầm búng tay cái chóc "Chúng ta để người sử dụng đạo cụ cách nhiệt kia cõng người thứ 3 cùng nhau đi qua, một mũi tên hai con chim! Ha ha, anh thấy có được không?"

Mục Dịch Nhiên "Ừm."

Tần Tứ "..." Mục thí chủ, xin hãy hoàn hồn.

"Tốt nhất là nên nghĩ thêm ít nhất hai cách khác nữa," Mục thí chủ rốt cuộc đã hoàn hồn "Ba phương pháp mà em vừa nêu chưa chắc sẽ được thông qua. Thứ nhất, chúng ta không thể xác định, quần áo của bản thân liệu có phải không bị tính là đạo cụ mà được xem như một thể với chúng ta hay không, hay là vẫn sẽ bị mặc định xem như một đạo cụ cách nhiệt. Tiếp theo, chúng ta cũng không thể xác định, nếu như quần áo bị coi như là một thể với chúng ta, như vậy giữa chúng ta với nhau có bị xem như là một thể không? Nếu như quần áo cùng đồng bạn đều bị coi như là "vật chung một thể" với bản thân chúng ta, như vậy đã dùng qua cách thức quần áo sẽ không thể dùng cách thức cõng đồng bạn vượt qua nữa. Cho nên vẫn là nghĩ thêm hai cách khác nữa đi cho an toàn."

"Có lý ghê mợi." Kha Tầm khen bạn trai.

"Nghe Tiểu Mục phân tích như vậy, cảm giác như càng khó hơn," Tần Tứ nói "Nếu phải sử dụng quy tắc khác nhau để vượt qua tấm sắt nóng kia, vậy trừ cách chạy qua thì cũng chỉ còn lại mỗi cách là bay qua."

"Cũng khó nói," Kha Tầm lên tiếng "Vòng trước tổ tôi cũng bị yêu cầu dùng ba cách khác nhau để vượt qua hồ nước, khi ấy cũng có nghĩ đến chuyện bay qua, cơ mà muốn bay qua thì ít nhất phải có máy móc gì đó giúp chúng ta bay qua đúng không? Mà muốn có máy bay nhất định phải nêu ra toàn bộ những quy tắc cấu tạo vận hành của cái máy kia, đến ngay cả nam thần bách khoa Hạo Văn đồng chí cũng ngã quỵ trước nan đề này, e là chúng ta cũng..."

"Nam thần?" Giọng của Mục Dịch Nhiên từ trên cao vọng xuống.

Kha Tầm cảm giác sau gáy rợn lạnh một cái dọc sống lưng, bản năng sinh tồn làm cho cậu trước khi chết lật ngược thế cờ "Em nói là nam sinh bách khoa, Dịch Nhiên anh nghe lộn đó. Chốt lại, cách bay rất khó mà áp dụng được."

"Thuật lại yêu cầu cụ thể của tổ em trong ván trước xem," Thanh âm lạnh nhạt của Mục thí chủ lại lần nữa từ trên cao vọng xuống "Không sai một câu, không thiếu một chữ, nói cho tôi biết."

Kha Tầm không dám quay đầu lại, suy nghĩ thật kỹ mới nói "Không được phép sử dụng bất cứ vật chở nào ngoại trừ nước trong hồ ra, mỗi người dùng một cách khác nhau đến lối ra."

Mục Dịch Nhiên im lặng không lên tiếng, giống như đang suy tư gì đó, Kha Tầm cố phình lá gan quay đầu lại ngó đối phương một cái, thấy nam thần của đời mình cũng đang đảo mắt nhìn qua, rõ ràng trên mặt chả có tí cảm xúc nào mà chẳng hiểu sao... lại khiến trong lòng Kha Tầm dâng lên ảo giác như mình vừa bị đại lão "dạy dỗ" ba ngày ba đêm, ký ức nằm liệt giường mấy ngày hôm trước tựa hồ như hóa thành hiện thực vồ vập lên người.

Kha Tầm vô ý thức kẹp chặt hai chân, nghe thấy đại lão nhà mình bỗng nhiên lên tiếng "Có một điểm khác biệt giữa yêu cầu của hai vòng, yêu cầu trước là dùng 'cách thức' khác nhau, còn yêu cầu lần này lại là dùng 'quy tắc' hoặc là 'đạo cụ trạng thái' khác nhau, đây là điểm mấu chốt phá giải vấn đề lần này, quy tắc cùng đạo cụ."

"Giống như lão Tần mới nói khi nãy, chữ 'hoặc' này khá là đáng chú ý, nói không chừng chỉ cần chúng ta không sử dụng cùng một quy tắc giống nhau thì vẫn có thể dùng chung một loại đạo cụ." Kha Tầm nói.

Mục Dịch Nhiên gật đầu.

"Nhưng thực tế, sử dụng cùng một loại đạo cụ để thực hiện hai quy tắc cũng là một việc không đơn giản chút nào. Giống như cậu nói mới nãy, nếu đạo cụ chúng ta yêu cầu là một tổ hợp cơ khí phức tạp, liên quan đến vô số quy tắc khác nhau, liền vượt quá phạm vi kiến thức của chúng ta." Tần Tứ sờ cằm chìm vào suy tư.

"Đừng tự trói buộc ý nghĩ của mình ở những vật phẩm bình thường," Mục Dịch Nhiên nói "Phát tán tư duy bản thân một chút, mặc dù là giả thuyết nhưng nếu hợp lý cũng có thể sử dụng được."

Vì thế, cả ba người bắt đầu trầm ngâm suy tưởng, thời gian không thể đong đếm cũng bất tri bất giác trôi qua, mãi đến khi Kha Tầm hỏi một câu "Hai người mặc quần áo dày như vậy không thấy nóng sao?"

Trên người Mục Dịch Nhiên với Tần Tứ vẫn đang mặc quần áo giữ ấm mặc lúc ở bên ngoài khi trời còn đang lạnh, mà hiện tại nơi không gian quái dị mà họ đang đứng, mặt đất xung quanh cơ hồ đều bị bao phủ bởi tấm sắt nóng như thiêu như đốt, nhiệt độ trong không khí cũng tăng lên ngày càng cao, Kha Tầm hiện tại cả người trần truồng mà còn thấy nóng vã mồ hôi.

"Ồ, cậu không nói tôi cũng không để ý luôn." Tần Tứ nói xong liền cởi áo khoác ngoài ra, đưa tay lau lau mồ hôi trên trán.

Mục Dịch Nhiên cũng cởi nút áo khoác ngoài ra, sẵn tiện liếc nhìn "chó cưng" nhà mình vẫn đang trần trùi trụi "Quần áo của em vẫn chưa khô à?"

Kha Tầm cầm quần áo của mình lên sờ sờ mấy cái, thấy quần lót đã khô ráo rồi liền cầm lấy đứng dậy xỏ chân vào, áo với quần thì vẫn còn hơi ẩm một chút, về phần giày... bên trong thậm chí vẫn còn tích đọng nước hồ của vòng thứ nhất.

Kha Tầm cầm giày lật ngược xuống, trút nước ở bên trong ra xối lên tấm sắt, giọt nước rơi xuống tấm sắt phát ra mấy tiếng "xèo xèo" rồi ngay lập tức bốc hơi biến mất, Kha Tầm thấy vậy buột miệng nói "Theo hai người thì, nếu chúng ta yêu cầu đạo cụ là nước, đổ nước lấp đầy cả không gian này biến nó thành một cái hồ, sau đó bơi qua bên kia, như vậy được không?

"Tôi cảm thấy cách này rất khả thi, nhưng phải suy xét đến hai hậu quả," Tần Tứ nói "Thứ nhất là tấm sắt này nhìn không thấy điểm cuối đâu cả, không biết diện tích rộng tới cỡ nào, không biết phải cần đến bao lâu mới có thể đổ nước lấy đầy không gian này biến nó thành cái hồ."

"Chúng ta phải suy xét đến khả năng xuất hiện tình huống như trong【 Thế giới ngôn ngữ 】, bất thình lình cả đêm liền trôi qua. Tôi cảm giác dòng chảy thời gian của bức tranh này rất lộn xộn, ngày đầu tiên thời gian rất ngắn. Còn hiện tại, tôi lại cảm giác thời gian trôi qua đã vượt quá ngày đầu tiên rất nhiều, rõ ràng là thời gian ngày thứ hai dài hơn ngày đầu tiên."

"Từ lúc 【 Thế giới quy tắc 】này bắt đầu, tôi đã đặc biệt chú ý đến thời gian trên di động, phát hiện di động của chúng ta cũng bị bức tranh này ảnh hưởng, tuy nó vẫn hoạt động bình thường, nhưng thời gian nó nhảy đi lại chẳng có quy tắc nào cả, kiểu như mới một phút đồng hồ trước chúng ta nhìn di động, thời gian rõ ràng biểu hiện là đang mười giờ, tới phút tiếp theo đột nhiên lại biến thành mười giờ rưỡi, rồi qua thêm nửa tiếng nữa nhìn lại, rất có thể nó vẫn đang dừng lại ở mười giờ ba mươi mốt phút."

"Rồi thí dụ như hiện tại đi, mới nãy tôi vừa nhìn giờ, trước mắt biểu hiện đang là 19 giờ 21 phút tối, nhưng rất có thể là năm phút sau, thời gian sẽ biến thành ba giờ sáng, bởi vậy chúng ta không thể dựa vào thời gian trên di động để nắm giữ độ dài ngắn của ban đêm được."

"Nếu trong quá trình chúng ta rót nước vào, thời gian đột ngột nhảy qua ngày hôm sau, như vậy đám chúng ta rất có thể bởi vì chưa qua được bên kia mà bị trừng phạt tử vong, mà chúng ta thậm chí còn không có cơ hội để thay đổi biện pháp tức thời, bởi vì ngay lúc ấy trên tấm sắt đều là nước, có muốn cũng không thể lâm thời đổi thành quy tắc hoặc đạo cụ khác."

"Mà, hậu quả thứ hai chúng ta cần suy xét, chính là nhiệt độ của tấm sắt này rốt cuộc cao bao nhiêu, trong quá trình chúng ta bơm nước vào có khi nào xuất hiện tình thế tấm sắt vì nhiệt độ quá cao làm nước cũng nung nóng theo không. Tấm sắt này thoạt nhìn lại khá dài, từ chỗ này chúng ta muốn bơi đến lối ra phải mất một khoảng thời gian, trong thời gian ấy có khi nào nước sẽ càng lúc càng nóng, cho đến khi biến thành nhiệt độ mà cơ thể con người chịu không nổi, tới chừng ấy lại biến thành tiến thoái lưỡng nan, sợ là chết cũng sẽ rất thảm."

"Anh nói có lý..." Kha Tầm gật đầu, hừ lạnh một tiếng "Xem như hiểu được tại sao vòng này nó lại bày ra cái tấm sắt này mà không phải trực tiếp dùng lửa, nó sợ chúng ta dùng nước dập lửa chắc luôn." Nói xong liền ngồi xổm xuống, vươn tay ra, áp tay gần sát tấm sắt để thử độ ấm "Mịa bà nóng vãi cả luôn, tay đặt tới đây chứ không xuống thêm được nữa, vậy mà đã cảm giác nóng chịu không nổi rồi. Mụ nội con bà nhà nó, chọc tao quạu tao tè vô mặt mày cho mày hạ nhiệt độ bây giờ!"

Tần Tứ nghe vậy liền giật mình, sợ cái cậu này "dám nói dám làm" đi tè thật thì nguy, vội vàng ngăn cản "Thôi thôi, làm thế cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa bốc mùi cũng không dễ ngửi lắm đâu..."

Kha Tầm rụt tay về, xổm chân thụt lùi về sau vài bước, dùng tay xoa xoa mấy cọng lông chưn bởi vì cách gần tấm sắt quá mà bị nóng đến nổi quăn tít lên "Lão ca của tôi ơi, tôi nói cho sướng cái mồm thôi chứ chả có nhẽ lại đi tè thật, tè vô nó bốc hơi lên rồi lại hít ngược trở vào bụng sao."

Tần Tứ "..." Làm ơn đừng nói ra chứ.

Kha Tầm chỉ là thuận mồm nói chơi mà thôi, tự dưng cảm giác dưới mông như có ai đó kê chân vào, dùng mũi chân nâng nâng cái mông mình lên mấy cái, vội quay đầu nhìn chủ nhân của cái chân tác quái kia, thấy Mục Dịch Nhiên đang khẽ cụp mắt nhìn mình, khóe môi hơi hơi cong lên "Lời gợi ý của em rất đúng lúc kịp thời, tôi nghĩ chúng ta đã có một phương pháp để vượt qua tấm sắt này."

Kha Tầm vui tươi hớn hở nhảy phắt dậy, giống như con chó to xác nhào tới chủ nhân, cái đuôi lắc như không ngừng "Nói thiệt đi, em là nam thần linh cảm của anh đúng hông?"

Tần Tứ "..." Cho hỏi vị nam thần mặc mỗi cái quần sịp tung tăng này từ đâu chui ra vậy...

Mục Dịch Nhiên xoa xoa đầu chó một phen, tiếp nhận ánh mắt trách móc lên án đến từ Tần Tứ không muốn nhai cơm chó chỉ muốn nghe đáp án, nói "Chúng ta có thể sử dụng hiệu ứng Leidenfrost."

"Đó là cái gì?" Kha Tầm chớp chớp mắt hỏi.

"Ví dụ như," Mục Dịch Nhiên nói "Nếu một giọt nước rơi vào một đáy chảo có độ nóng vượt quá điểm sôi của nó, thì giữa giọt nước cùng đáy chảo sẽ lập tức hình thành một tầng hơi nước, tầng hơi nước này sẽ nâng giọt nước lên, khiến cho nó rơi vào trạng thái lơ lửng, khi ấy giọt nước cùng đáy nồi sẽ không có sự tiếp xúc với nhau. Mà giọt nước lơ lửng trong nhất thời không thể hấp thu càng nhiều nhiệt lượng, tốc độ hóa khí của nó sẽ dần dần giảm xuống, cũng nhờ thế trạng thái lơ lửng này có thể kéo dài liên tục thậm chí đến hơn 30 giây."

"Mà bởi vì tốc độ truyền nhiệt của hơi nước chậm hơn nhiều so với nước ở thể lỏng, nên tầng hơi nước sẽ ngăn cách giọt nước tiếp xúc trực tiếp với tấm sắt nóng, hơn nữa giảm đáng kể tốc độ sôi trào của giọt nước rơi xuống. Hiện tượng này được gọi là hiệu ứng Leidenfrost."

"Bình thường chúng ta hay thấy những nghệ nhân làm xiếc biểu diễn đi chân trần băng qua than nóng, bọn họ chính là lợi dụng hiệu ứng này, trước lúc bước đi trên đống than, bọn họ sẽ làm ướt hai chân của mình. Hiệu ứng Leidenfrost khiến cho tốc độ ấm lên của nước diễn ra rất chậm, nhiệt lượng sẽ không dễ dàng truyền đến chân, cho nên chỉ cần không tiếp xúc bề mặt than nóng quá lâu sẽ không dễ gây phỏng."

"Nói tóm lại chính là, chỉ cần chúng ta dùng nước tẩm ướt hai chân, sau đó một đường chạy băng băng đi qua là xong!" Kha Tầm hai mắt sáng rực "Nam thần của em thật là toẹt vời!"

Mục Dịch Nhiên vẻ mặt thản nhiên "Ha."

"Chúng ta không nên chậm trễ nữa, bắt đầu luôn ngay đi." Tần Tứ lấy di động của mình nhìn một cái, thấy thời gian đang đứng ở 19 giờ 58 phút.

Sau tám giờ tối là giai đoạn thời gian khá nguy hiểm.

"Tần ca, anh dùng đạo cụ cách nhiệt đi qua trước đi," Kha Tầm nói "Hai phương pháp còn lại đều đòi hỏi tốc độ phải nhanh, để tôi với Dịch Nhiên cho."

Dùng đạo cụ cách nhiệt là cách thức an toàn cùng đảm bảo nhất, Tần Tứ cũng không từ chối ý tốt của Kha Tầm. Chung quy, năng lực lớn tới đâu thì trách nhiệm gánh vác cũng sẽ nặng ngần ấy, đây là một loại ăn ý mà đám người cũ bọn họ đã hình thành suốt quãng đường dìu dắt nhau đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com