ZingTruyen.Info

Hẹn vào một ngày trăng đẹp, người rồi lại sẽ trở về bên ta

Đừng bỏ anh

Jami0202

Dường như Sakura đã giận dỗi, Sasuke cười méo mó một cách thảm thương khi nhớ về lá thư hồi âm mình nhận được tháng trước - thứ chi chít đầy ắp những lời hỏi thăm và nhớ nhung của cô con gái nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không có chữ nào là của vợ anh. 

Lần đó, Sasuke tính toán nghĩ ngợi trong lúc vẫn đang cất những bước chân đều đều đi trên con đường đất bằng phẳng. Chẳng phải sẽ rất xấu hổ nếu anh làm cử chỉ gì đó thân mật với cô trước mặt Sarada sao ? Đó là còn chưa kể, anh không hề có khả năng thực hiện được khi cánh tay duy nhất đã bất đắc dĩ cầm lấy túi bento được Sakura chuẩn bị sẵn. Nhưng trước đó, chẳng phải họ đã có rất nhiều giây phút "ân ái" ở nhà rồi ư ? Thật khó hiểu.

Thở dài một cách nặng nề, Sasuke đẩy toang cánh cửa gỗ trước mặt. Một thoáng ngạc nhiên chợt lướt qua đáy mắt, lúc anh trông thấy khung cảnh u tối lạnh lẽo xung quanh do căn phòng vẫn chưa được thắp đèn.

"Sakura à ?" Một cách không chắc chắn, Sasuke gọi tên vợ mình trong khi với tay bật cái công tắc điện ở gần đó.

Không có âm thanh hồi đáp, hàng chân mày vốn đã cau có nay lại càng thêm nhíu chặt. Cánh cửa bên ngoài chẳng hề được khóa, nhưng bên trong lúc này lại không giống như có ai đó đang ở đây. Trộm thì càng không thể, liệu tên điên chán sống nào lại dám lần mò đến nhà vợ anh mà lăm le tài sản cơ chứ ?

Cuối cùng, khi Sasuke quyết định đi vào phòng ngủ, anh đã thành công tìm thấy người phụ nữ của đời mình, với tư thế vùi mặt vào gối cùng phần mông hơi vểnh lên cao. Được rồi, người đàn ông ho khan, cái suy nghĩ vợ mình trông thật đáng yêu tốt nhất không nên xuất hiện vào cái tình huống này. 

"Sakura... Sakura à..." Bất an gọi với tên cô, Sasuke lo lắng đưa tay muốn lay người Sakura, thế nhưng khi tiếp xúc được với nhiệt độ làn da ấy, anh có hơi phát hoảng.

Sakura đang rất nóng, hay nói đúng hơn là sốt, một cách bất thường. Vội vàng trở người cô lại, Sasuke lúc này mới được tận mắt nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của vợ mình, với đôi má hửng đỏ và mi mắt ươn ướt có thể dễ dàng nhận ra sau ánh đèn ngủ le lói.

"Mam- papa ?" Cô nhóc sửng sốt đứng bất động cạnh bên cánh cửa, khi bất ngờ phát hiện sự có mặt của người vốn đã vắng mặt một thời gian dài, nay lại đang ở bên trong căn phòng.

Nhưng rất nhanh, Sarada đã khôi phục lại ý thức mà chuyển dời tầm nhìn sang phía mẹ mình. Với khuôn mặt hốt hoảng chẳng kém cạnh gì người ba, Sarada phóng như bay lên trên giường, đồng thời đặt tay sờ lên trán mẹ cô bé.

"Nóng quá, có lẽ mama bệnh mất rồi." Trùng mắt, Sarada mím môi một cách bất đắc dĩ.

Sasuke hết nhìn con gái, rồi lại nhìn sang khuôn mặt bơ phờ của vợ mình, lòng không kiềm được mà có chút chua xót. Ngón tay anh nhẹ nhàng gạt đi dòng nước vừa trào ra khỏi khóe mi, lúc này, Sakura bỗng nhiên có phản ứng.

"Sa... Sasuke - kun ? Sarada ? Hai người sao lại..." Đôi mắt hé mở một cách yếu ớt, người phụ nữ mờ mịt quan sát khung cảnh bên trong căn phòng, cố gắng xác định sự tồn tại của những người xung quanh.

"Mama !" Sarada kích động lên tiếng.

"... Đừng cố quá sức, em nên nghỉ ngơi thêm đi, Sakura." Dịu giọng, Sasuke đỡ cô ngồi dựa vào thành giường trong lúc vẫn đang buông lời khuyên nhủ.

Chợt như một phản xạ có điều kiện, cô bỗng đẩy người chồng mình ra trước sự ngỡ ngàng của anh, sau đó lại vịn lên Sarada làm điểm tựa cho cơ thể mệt nhọc.

"Sakur-" Sasuke có chút bối rối lên tiếng, nhưng rất nhanh đã bị Sakura lên tiếng ngắt lời.

"Đừng chạm vào người em." Cất giọng đầy cáu kỉnh, cô né tránh lách người từ chối khi thấy anh lần nữa có ý định chạm vào người mình.

Ở một bên, Sarada bé nhỏ cũng chỉ biết câm nín nhìn ba mẹ mình một cách khó hiểu. Thế giới của người lớn, cô bé tốt nhất không nên xen vào thì tốt hơn.

"Ba... mẹ... Làm ơn..." Sakura mấp máy môi, một cách cầu khẩn, sau đó lại lần nữa ngất lịm đi.

Người đàn ông nhanh tay đỡ lấy vợ mình, sau đó hai cặp mắt đen trong đêm tối không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau.

.

Trước cửa nhà, Mebuki có chút khó nói nên lời khi nhìn thấy cô con gái quý hóa được người chồng bế gọn trong vòng tay đang đứng trước mắt. Kizashi bên cạnh cũng chẳng kém gì, dù đã về tuổi xế chiều nhưng biểu cảm ông trưng ra xem chừng vẫn còn đặc sắc lắm.

"Vợ con, cô ấy đòi gặp ba mẹ." Tóm tắt một cách ngắn gọn tình hình, Sasuke bất lực nhìn hai ông bà, sau đó lại lẳng lặng buông vợ mình xuống, dìu cô đi tới chỗ Mebuki.

Giống như bản năng vốn có, ngay khi được tiếp xúc với Mebuki, Sakura liền bám chặt ôm siết lấy người bà như một đứa bé đang làm nũng dẫu bản thân vẫn còn chưa thoát khỏi cơn mê mang. Thế nhưng Mebuki cũng không hề bài xích việc đó, mà chỉ từ tốn xoa đầu cô con gái lớn xác của mình.

"Được, vậy Sakura cứ giao cho mẹ. Còn con thì sao, Sasuke ? Cả con bé Sarada nữa ? Hai đứa cũng ở lại đây một đêm đi." Bà cười hiền nhìn cả hai, trông chừng như rất mong chờ được nhìn thấy cái gật đầu đồng ý.

"... Không cần đâu, mẹ. Con nghĩ là mình sẽ về nhà." Khéo léo từ chối mẹ vợ, rồi lại nhìn bóng lưng vợ mình một cách lưu luyến không nỡ, hiếm hoi có lúc chàng rể Uchiha cũng có khoảnh khắc trở nên rối rắm.

"Xin lỗi bà ngoại, dù rất muốn ở lại nhưng ngày mai con còn có nhiệm vụ phải rời đi sớm." Sarada cười khì gãi đầu, bộ dáng chẳng khác với người đàn ông bên cạnh mình là bao.

"Thế à. Vậy... về phía Sakura, cứ yên tâm nhé. Bọn ta sẽ chăm sóc tốt cho con bé." Vừa nói, Mebuki vừa có chút tiếc nuối nhìn hai người.

.

Sau khi chào tạm biệt Mebuki và Kizashi, Sasuke cùng Sarada đã nhanh chóng trở về căn nhà quen thuộc của cả hai. Về phía Sarada, cô nhóc đã về phòng chuẩn bị những thứ cần thiết cho nhiệm vụ ngày mai. Vì thế nên hiện tại, chỉ có Sasuke là người duy nhất trong căn nhà trở nên luống cuống, bởi anh chẳng biết bản thân phải làm gì vào lúc này.

Thả mình trên chiếc giường êm ái, Sasuke bất giác nghiêng đầu nhìn sang khoảng trống bên cạnh. Lần đầu tiên, anh nhận ra chiếc giường này lại có kích thước lớn đến vậy.

Ưu tư khép hờ mi mắt, Sasuke chán nản thở ra một hơi. Cuối cùng sau một hồi lăn lộn, anh vẫn là không thể đi vào giấc ngủ.

Vì vậy, chiếc ghế dài ở phòng khách nghiễm nhiên trở thành điểm đến tiếp theo của người đàn ông. Một cách uất ức, Sasuke co ro người trong tấm chăn - thứ vẫn còn lưu lại hương thơm đặc trưng trên người của Sakura.

Ở ngoài thì cũng thôi đi, nhưng về nhà rồi mà cũng chẳng được ngủ cùng vợ, trên đời này còn ai số khổ hơn anh nữa không ?

Tuyệt thật, Sasuke đang phí hoài thời gian nghỉ ngơi của mình để lấp đầy bản thân bằng cảm giác hối hận. Giờ thì, sau đằng ấy năm trôi qua, Sasuke gần như đã đánh mất vai trò là trụ cột trong gia đình và trở thành thứ mốc meo gì đó không hoàn toàn cần thiết với hai thành viên quan trọng nhất trong gia đình anh. Sarada ư, tất nhiên con bé hoàn toàn dựa vào mẹ. Còn Sakura ? Cô lại thản nhiên nghĩ đến ba mẹ mình trong lúc bệnh đau, mà không phải người chồng là anh ở bên cạnh.

Nhưng, Sasuke cũng hiểu được phần nào việc đó. Khác với anh, Sakura là con gái một trong gia đình và lớn lên dưới sự yêu chiều vô bờ bến của ba mẹ. Vậy nên cũng chẳng mấy ngạc nhiên, nếu cô lựa chọn tìm đến họ đầu tiên trong lúc bản thân đang yếu đuối nhất.

Thế nhưng, điều đó cũng đâu có nghĩa là cô có thể dễ dàng bỏ rơi anh một cách dứt khoát như vậy, giữa căn nhà lạnh lẽo này...

.

Sarada mơ ngủ dụi dụi đôi mắt vẫn còn ti hí, sau đó lại nhanh chóng đeo chiếc kính đặc trưng vào. Khi đi ngang qua phòng khách, cô bé giật mình ngạc nhiên trông thấy một cục bông tròn đang cuộn mình ở giữa phòng khách. Lúc xác định được đó là người ba yêu dấu của mình, Sarada còn có chút không nhịn được mà trừng mắt.

"Không thể nào... Papa đã ngồi ở phòng khách suốt cả đêm hôm qua đó hả ?" Cô bé khó tin thắc mắc.

"...Sakura về rồi à ?" Nhấc mí mắt thâm quầng nặng trĩu vì đã thao thức cả đêm, Sasuke nửa tỉnh nửa mê hỏi lại con gái mình.

Sarada bất lực che mặt, hình tượng ông bố ngầu lòi trong lòng cô giờ đây đã xuất hiện chút dấu vết rạn nứt.

.

Tiếng chuông vang lên, với tư cách là người duy nhất bên trong căn nhà, Sasuke tất nhiên phải đi ra mở cửa. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trước mặt anh là cô vợ với biểu cảm bẽn lẽn như đang hối lỗi, khác hoàn toàn với dáng vẻ cáu kỉnh của cô vào đêm qua.

"Em về rồi, Sasuke k-" Còn chưa nói dứt câu, Sakura đã bị anh nắm tay kéo vào trong nhà, cánh cửa phía sau cũng vì thế mà đột ngột đóng lại, đồng thời gây ra một tiếng động lớn.

Còn chưa kịp định hình xem chuyện gì đang xảy ra, thì cô nàng đã bị anh nhét lên chiếc ghế dài ở phòng khách, nói rõ hơn là ngồi gọn ở trong lòng anh. Khi Sakura không biết phải phản ứng ra làm sao, Sasuke đã nặng nề tựa cằm xuống vai cô, khuôn mặt hiện rõ vẻ mỏi mệt.

"...Đừng bỏ anh." Tay phải chợt vòng qua siết lấy cô, Sasuke thấp giọng.

"Hả ?" Sakura khó hiểu, trên đầu hiện tại là cả một bầu trời đầy hỏi chấm.

Dụi dụi chiếc mũi cao vào phần da thịt thơm mềm, Sasuke miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo mở mắt.

"Anh ấy, chẳng còn ai ngoài em cả... Em cứ thế đi rồi, anh biết phải làm sao..." Nói xong, Sasuke lần nữa híp mắt tận hưởng hương thơm ngọt ngào quen thuộc trên người cô.

Sakura khựng lại, mi mắt có hơi trùng xuống. Phải rồi, khi cô ốm đau vẫn còn có gia đình để dựa dẫm. Còn anh thì sao chứ, sao cô lại có thể để anh đơn độc vào cả tối đêm qua như thế...

"...Em hiểu rồi, Sasuke - kun. Em chắc chắn vào lần sau, anh nhất định sẽ là người đầu tiên em tìm đến." Dứt lời, Sakura liền thả lỏng cơ thể, tựa vào người chồng mình.

Từ đó, cô cũng chẳng bao giờ nỡ dỗi anh thêm lần nào nữa. 

---------

Hong biết có ai thấy sến với OOC quá hong ạ, mình phân vân mãi mới dám viết ý. Do có sự góp mặt của salad và nay cũng là sinh nhật bé nên mạnh dạng viết rồi up nữa. Mà công nhận có tâm trạng viết nó khác hẳn, chỉ 2 tiếng mà đẻ được cái fic tận hơn 2k từ he he

Chúc mừng sinh nhật, Sarada

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info