ZingTruyen.Asia

(Haruno Sakura) Biến Dị Thời Gian

3. độc và cổ hủ

NNHi_s283

  Tiếng cành cây va chạm vào nhau khi họ đạp lên những cành cây để di chuyển, cùng với tiếng ve kêu ing ỏi bên tai, mặt trời ở đỉnh đầu. Cả hai đều lạc đường, Sakura mù đường và Tobirama mất phương hướng. Hai người thậm chí cho rằng bản thân rơi vào bẫy ảo thuật nào đó, Tobirama thì liên tục hô "Kai" để giải ảo thuật.

  Sakura và Tobirama đi dọc theo con sông, cô liếc mắt nhìn về phía Tobirama người đang mệt mỏi và dần mất nước do họ di chuyển trong 3 tiếng với tốc độ nhanh không ngừng lại để nghỉ ngơi hay uống nước.

    Tobirama luôn nói bản thân ổn nhưng không hề, ánh mặt trời thiêu đốt da mặt của anh và anh đang dần khát nước. Với bộ giáp cồng kềnh không làm hạn chế việc di chuyển của anh nhưng nó tạo ra sức nặng. Tốc độ của anh dần giảm, Sakura luôn bảo trì tốc dộ ở phía sau Tobirama. Cô lên tiếng:

   "Tobirama đại nhân nên nghỉ ngơi"

  "Đi tiếp, ta không sao" mắt anh có vẻ mờ dần, anh lắc đầu cố giữ bản thân tỉnh táo nhất có thể. Nhưng chẳng mấy chốc với cơ thể đứa trẻ mới 10 tuổi, Tobirama dần mất thăng bằng cho những bước di chuyển.

   Sakura nhận ra điều gì không ổn với cơ thể nhỏ bé kia, cô quyết định giữ tay Hokage đệ nhị nhất định không để anh di chuyển trước khi anh mấy thăng bằng và ngã từ trên cây xuống.

  "Giờ ngài phải nghỉ ngơi."

  Tobirama khó chịu cau có mặt. Anh không muốn cô nhìn bản thân mình là con người yếu đuối cần bảo vệ.

   "Sakura tôi không phải kẻ yếu đuối"

   "Tôi biết nhưng ngài phải nghỉ ngơi" cô đáp trả, trước khi dùng sức mạnh của mình để ép hokage đệ nhị ngồi xuống nghỉ ngơi. Sakura lấy ra từ bên trong túi vũ khí dắt ở bên hông một chai nước. Cô đưa cho Tobirama và khuyên anh nên bù nước cho cơ thể. Tobirama cau có vì cô chả khác gì thằng anh trai ngu ngốc của anh cả.

   Tobirama nhìn đồ vật trong suốt mà Sakura nói đó là chai nước. Tobirama lần đầu tiên thấy nó thật kì lạ và lòng hiếu kì của anh lại nổi lên. Anh tiếp lấy chai nước và ngắm nhìn nó, nó rất nhẹ và trong suốt. Anh cá đây là đồ vật đắt đỏ nào đó của quý tộc hoặc một gia gộc còn lớn hơn cả anh và Uchiha. Sự tò mò dần lớn hơn trong anh khi Tobirama cố giật nắp chai ra.

   Sakura bật cười khi nhìn hành động của Tobirama, cô quên mất ở thời đại này không có chai nhựa họ dùng bình hoặc túi da để dựng nước và dùng nút để bật mở. Cô nói:

   "Tôi ...haha..xin lỗi vì... haha cười ngài, nhưng ngài nên xoay cái nắp về bên trái"

  Sakura chống tay xuống đầu gối và cô không thể ngừng cười đặc biệt là lúc Hokage đệ nhị đỏ mặt. Cô cố gắng lấy hơi và nín cười sau cái chừng mắt cảnh cáo của anh. Cô ngồi xuống tựa lưng vào một cái cây. Sakura nghĩ  nếu cô và Tobirama ko thoát ra được khỏi đây thì cả cô và ngài ấy sẽ trở thành người rừng, hình ảnh Tobirama mặc trang phục từ thời kì đồ đá và cầm cái chùy bằng đá cùng với đầu tóc bù xù. Cô không thể nhịn cười trước hình ảnh đó.

  Tobirama nhìn cô một cách khó chịu. Khi cô định đứng dậy. Tobirama kéo cô ngồi xuống và nấp ở trong bụi rậm.

  "Sakura, nén chakra lại có người đang đến"

  Sakura ngạc nhiên, cô không giỏi ở cảm nhận như Ino vì thế nếu không tập chung hay lơ là cô sẽ không cảm nhận được. Qua lời nói của Tobirama, Sakura nâng cao cảnh giác, phát hiện rằng có nhiều người từ hai phía của con sông đang hương đến.

  Một trận giao tranh diễn ra giữa Uchiha và Hagoromo. Bên giáp đỏ, bên giáp xanh rêu. Những nhát kiếm vô tình lấy đi mạng sống của kẻ địch chẳng mấy chốc con sông đã nhuộm đỏ máu của hai bên.

  Sakura quan sát trong mắt là sự bi thương, khó chịu và thương hại. Cô không thích thời chiến quốc, không thích chiến tranh ngay lúc nhỏ.

  "Đừng thương hại cho những tên ninja kia." Lời nói nhỏ của Tobirama, cô giật mình quay sang nhìn vào đôi mắt của kiên định không xót thương.

  Đây là ánh mắt của đứa trẻ nên có sao. Suy nghĩ ấy nảy ra trong đầu cô.

  Tobirama bắt gặp phản ứng bất ngờ của cô, anh không mấy bất ngờ bởi vì bọn họ có chết ngay cả người thân còn không khóc hay tiếc thương huống chi là kẻ địch.

  Tobirama ghen tị với Sakura khi cô sống ở một nơi mà cảm xúc không bị kìm nén họ có thể tiếc thương khóc hay hồn nhiên. Không giống với anh, khi anh còn bé hơn thế này, anh khóc cha đã không ngần ngại tát anh. Ông luôn nói rằng Shinobi không được phép yếu đuối, ông coi thường những kẻ yếu đuối đặc biệt là phụ nữ. Anh là kẻ vâng lời luôn ghi nhớ những gì mà cha dạy. Nghe về mơ mộng hoài bão của anh trai, anh ngưỡng mộ Hashirama người chống lại cha không "Là chống lại định kiến của thể giới Shinobi ngày nay"

***

  Tiếng vũ khí chói tai va chạm vào nhau hòa cùng tiếng mưa nó tạo ra một bản hòa ca. Dòng sông nhuộm đỏ máu, xác chết trôi nổi dọc theo con sông như thảm đỏ những kẻ chém giết là vũ công nhảy cùng với thanh kiếm sắc bén.

   Sakura và Tobirama lần nữa bị truy đuổi bởi Uchiha. Khiến Sakura phải công nhận họ bị ám bởi quỷ và thù dai.

   Sakura chuyền chakra vào chân, vòng tay qua eo Tobirama ôm ngài ấy lên và bật nhảy lên một cái cây khác khi cô đấm gãy nó.

  Những con mắt Sharingan léo lên nhìn chằm chằm vào cô khiến sống lưng cô lạnh cóng. Sakura phá tất cả những gì để cản được đám người của Uchiha. Tobirama mất đi sức chiến đấu và ý thức khi anh ấy bị trúng độc qua một vết xước nhỏ do sự bất cẩn. Điều đó cũng không thể trách anh khi anh là một đứa trẻ.

  Cuộc rượt đuổi giữa một người, một trẻ nhỏ và một bầy mắt đỏ.

  Một tên đã lao đến đâm vào vai trái của cô, Sakura bẻ gãy lưỡi kiếm và đâm kunai vào tim một cách chuẩn xác cắt bỏ toàn bộ động mạch và chắc chắn rằng hắn sẽ không sống sót qua nổi. Ấn bách hài thuật bật lên, những đường vân trải dài, vết thương trên vai khép lại.

  Tay Sakura đã nhuốm đầy máu cuộc rượt đuổi vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Vết thương tẩm độc của Tobirama khiến anh nhăn mặt cơn đau đớn hay ảo ảnh đang hành hạ anh. Tay anh vô thức bấu chặt lấy cẳng tay của Sakura khiến nó tứa máu.

  Chết tiệt! Chết tiệt!

  Cô chửi cả dòng họ Uchiha. Quả thật không nên chọc phải tổ kiến lửa.

  Ở trước mặt đằng sau đều là Uchiha bao vây. Sakura bị dồn vào thế bí. Những cú đấm nở đất, hay thanh kunai được nhắm chính xác vào các động mạch, không giảm việc Sakura bị tấn công dồn dập những vết thương còn chưa kịp hồi.

  "NẰM XUỐNG" tiếng hét sau lưng Sakura vang lên. Sakura lảo đảo cô ôm Tobirama nằm sấp xuống, hàng tá loại thân gỗ lao từ phía sau quấn chặt lấy 2, 3 tên địch còn xót lại.

  Sakura biết cô đã gặp may rồi, không ai có bất cứ gia tộc nào có thể sử dụng Mộc độn ngoại trừ Senju đặc biệt là ngài Hashirama vĩ đại trong lòng cô.

  Sakura vui sướng quay lại nhìn vị thần Shinobi trẻ tuổi kia. Điều đầu tiên, cô phải thốt lên khi nhìn vào đôi mắt chứa đầy dũng cảm và gan dạ, đôi mắt chứa cả vũ trụ với những vì sao. Điều thứ hai, cô phải phì cười khi nhìn thấy quả đầu nấm của ngài ấy.

  Những tộc nhân của Uchiha bắt đầu sử dụng nhẫn thuật của họ là Hỏa độn, đốt chay thân cây. Khi những tộc Senju dùng thủy độn để dập tắt. Hai nhẫn thuật va chạm vào nhau tạo ra 1 làn khói lớn đủ để Sakura không bị phát hiện. Cô nhìn Tobirama đang hô hấp 1 cách khó khăn, cô cúi xuống xin lỗi, thì thầm vào tai anh, trước khi ném "nhẹ" Tobirama về phía Hashirama.

  Sakura mau chóng sử dụng thổ độn để ẩn mình xuống phía dưới mặt đất. Và mau chóng chuồn đi. Sakura tin tưởng vào tay nghề y thuật của tộc Senju.

***

  Tobirama tỉnh lại khi sự đau đớn hành hạ anh trong giấc ngủ. Đập vào mắt anh là huynh trưởng Hashirama với sự lo lắng, và vài vệt nước mắt khô ở khóe mắt. Cảm giác bản thân là gánh nặng không ngừng đè nặng lên người anh.

  "Tobi, đệ tỉnh rồi. Có chỗ nào không ổn? Cảm thấy khó chịu ở đâu chứ? Đệ biết ta là ai chứ?" Hashirama lo lắng, đặt ra hàng loạt câu hỏi. Tobirama cảm thấy nhức đầu nếu anh không bảo dừng.

  Anh không thể nhúc nhích toàn thân truyền đến cơn đau âm ỉ. Tobirama mệt mỏi thở dài, trước khi đáp lời:

  "Đệ ổn, đệ biết huynh là Hashirama, đệ mong nó không phải ảo thuật do Uchiha tạo ra." Anh cố gắng ngồi dậy nhưng các cơ bắp đều căng cứng, không cho phép anh ngồi dậy.

  "Tobi, đệ nói xạo, đệ bị trúng độc và ngủ suốt 1 tuần. Một loại độc khốn nạn, nó có thể khiến đệ bị bại liệt suốt đời." Hashirama vạch trần lời nói dối cửa miệng của Tobirama. Cái anh quan tâm không phải việc anh bị lời nói dối vạch trần mà là anh bị bại liệt.

  Đệt!

  Cái quái gì đang xảy ra với anh vậy này. Anh sẽ bại liệt không thể làm gì, chỉ nằm trên tấm nệm và trở thành kẻ vô dụng.

  Tobirama rơi vào trầm tư. Anh không hi vọng bản thân mình sẽ chết ở độ tuổi còn quá trẻ, nếu có thì chỉ có trước đây và Sakura nói với anh về ngôi làng trong mơ. Anh khao khát bản thân mình được sống. Trong vô thức anh nhớ tới lời nói của Sakura.

"Xin lỗi ngài, hãy tìm tôi nếu chất độc trong người ngài không được thải ra ngoài"

Tobirama nhìn gương mặt lo lắng và đôi mắt lấp lửng nước mắt, anh nghiêm giọng hỏi:

  "Huynh, Nữ tử tóc hồng có ở đây không?" 

  Hashirama ngạc nhiên, anh nhớ vị nữ nhân tóc hồng nào đó xách Tobirama như một món đồ và ném Tobirama về phía anh một cách mạnh bạo. Ấn tượng duy nhất là cô mang một màu sắc quá sặc sỡ đến chói mắt.

  "Ý đệ là người đã quang đệ sao?" Hashirama thắc mắc hỏi.

  "Còn ai có mái tóc hồng sao?" Tobirama mắt cá chết nhìn Hashirama.

  "Không" Hashirama vô tư trả lời.

  Mãi một lúc sau khi Tobirama nhìn Hashiram một cách khinh bỉ, anh thề là chẳng còn ai ngốc hơn vị huynh trưởng của anh được nữa.

  "Nàng ta đã tẩu thoát trong lúc bọn ta đang giao chiến với Uchiha. Sau khi đã hạ độc đệ. Xin lỗi vì đã không bắt nàng ta lại" Hashirama nắm chắt thành nắm đấm, đôi mắt chứa sự tức giận đang bùng nổ trong người anh.

  "Thương vong?" Tobiarama thở dài, hỏi một cách cộc lốc.

  "Ừm... 2 người chết phần còn lại đều bị thương" đôi mắt Hashirama buồn, bàn tay siết chặt hơn khi nhớ đến những lời trăn chối cuối cùng của 2 người Senju trẻ tuổi HỌ YÊU ĐỨA CON VÀ NGƯÒI VỢ CỦA MÌNH. Họ là con người và không phải là vũ khí chiến đấu họ có những cảm xúc mãnh liệt khát khao được sống và hòa bình. Họ buộc phải đấu tranh với những định kiến cổ hủ ăn mòn lấy sự sống của họ. Họ buộc phải giết nhau để sống.

  Tobirama nhìn được tâm tư của vị huynh trưởng người có tương lai sáng lạng, được định sẵn sẽ kế nhiệm chức tộc trưởng của cha sau khi ông mất.

  "Chiến tranh sẽ có hy sinh đó là điều tất yếu." Anh nói.

  "Nhưng nếu không có chiến tranh sẽ không có hi sinh" Hashirama cúi gằm đầu nhìn vào tay mình, anh không thể nhìn trực diện vào đôi mắt nhìn xuyên thấu tâm tư bản thân của đệ đệ. Tâm tư của anh, đệ đệ có thể hiểu nhưng cả hai không cùng có chí hướng.

  Hashirama mấp mé môi:

  "Nếu... nếu.... các gia tộc..."

  Chìm đắm trong mảng suy nghĩ của mình cho đến khi cánh cửa kéo ra. Vị trưởng tộc Senju Butsuma - cha của bọn họ nghiêm nghị bước vào. Ông nói:

  "Bỏ cái tư tưởng đó của con đi Hashirama nếu không con sẽ không trở thành chủ gia tộc được đâu"

  Hashirama kích động, anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, bật dậy và tranh cãi với cha:

  "Cha mới là người phải bỏ cái suy nghĩ cổ hủ đó đi."

   "Giờ con cãi lại ta với cái tư tưởng ngu ngốc đó sao" ông bức tức quát.

   "Nó không ngu ngốc. Chẳng qua cha và các tiền bối quá cổ hủ" Hashirama đáp trả.

  Tiếng chát vang lên. Butsuma không thể kìm nén sự tức giận trước lời nói của con trai ông. Một bên má của Hashirama đỏ ửng, máu chảy từ khóe miệng của anh chảy xuống. Căn phòng im ắng lạ thường.

  Butsuma quay đầu nhìn đến đứa con trai thứ 2 đang liệt toàn thân vì độc tố. Ông đương nhiên sẽ có đau lòng nhưng sự xấu hổ của ông lấn át cảm xúc đau thương, khi nghĩ Tobirama sẽ trở nên vô dụng không giúp ích cho gia tộc. Butsuma áp đặt suy nghi lên Tobirama sẽ cảm thấy xấu hổ giống ông. Tobirama - con trai ông chắc chắn sẽ nghĩ đến cái chết.

   Cảm giác đó dâng lên trong lòng ông, suy nghĩ sẽ xuống tay với đứa con trai để nó được giải thoát khỏi cảm xúc xấu hổ và được chết vinh dự như 1 shinobi đã cống hiến hết mình cho gia tộc. Ông cho mình là một người cha tốt, một người cha am hiểu suy nghĩ con cái của mình hơn ai hết. Ông tự hào là 1 Senju luôn đặt tình cảm lên trên hết.

  Không ông chả hiểu gì cả, đồ cổ hủ và luôn tìm lý do cho hành động ngu ngốc của mình.

  Tobirama nhìn sâu vào đôi mắt của cha mình. Anh biết ông đang nghĩ gì. Tobirama có thể đọc nội tâm người khác dễ dàng, có lẽ là lúc nhỏ đã hình thành cho anh sự nhạy cảm về cảm xúc của người khác. Đôi mắt đỏ nhìn lên trần nhà giờ anh không muốn đọc nội tâm của ai cả, chúng chả giúp anh thoải mái. Anh nói:

  "Cha, con cần nghỉ ngơi"

  "Được rồi, nghỉ ngơi tốt. Hiện tại tộc chúng ta đang đình chiến tạm thời" Ông quay người rời đi. Senju và các tộc khác đã kí kết đình chiến tạm thời do thương vong quá lớn họ cần thời gian để hồi phục lực lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia