ZingTruyen.Info

Harry×Alma || My Only Love

Tử Xà

quyhlem

- Lem -

Riddle thì thầm: "Mày hiểu chưa? Đó là một bí danh mà ta đã dùng ở trường Hogwarts, nhưng dĩ nhiên chỉ giữa bạn bè thân thiết với nhau thôi. Mày tưởng là tao khoái xài tên họ của người cha Muggle thô tục của tao mãi mãi sao? Tao, kẻ mang trong mình dòng máu của chính Salazar Slytherin, thừa hưởng dòng dõi bên mẹ tao. Tao, tao mà lại chịu mang tên họ của một tên Muggle tầm thường ngu độn, kẻ đã bỏ rơi tao trước cả khi tao chào đời, chỉ vì phát hiện ra vợ mình là một phù thủy sao? Không đời nào đâu, Harry. Tao tự tìm một cái tên, một cái tên mà tao biết một ngày nào đó, khi tao trở thành vị phù thủy vĩ đại nhất thế giới, thì tất cả phù thủy pháp sư khác nghe đến đều run sợ, không dám nhắc tới"

Bộ não của Alma dường như bị tắc nghẽn. Cô trơ mắt ngây nhìn Riddle thầm nghĩ: "Đây là đứa trẻ mồ côi đã lớn lên, rồi trở thành kẻ giết hại chính cha mẹ của Harry và rất nhiều người khác sao?"

Harry thở nhanh: "Không phải là phù thủy vĩ đại nhất thế giới. Rất tiếc phải làm mày thất vọng, nhưng vị phù thủy vĩ đại nhất trên thế giới là thầy Albus Dumbledore. Mọi người đều nói vậy. Dù mày có hùng mạnh cỡ nào nhưng chưa bao giờ đánh bại được thầy"

Nụ cười biến mất trên gương mặt của Riddle. Thay vào đó là một cái nhìn hằn học xấu xa. Anh ta rít lên: "Nên nhớ, chỉ cần dùng ký ức của ta thôi mà ta đã tống cổ được lão Dumbledore ra khỏi cái trường này nhé"

Harry phản đối: "Thầy không đi luôn như mày tưởng đâu"

Harry chỉ nói đại như vậy, mong dọa Riddle, chứ trong thâm tâm, dù rất mơ ước, nó cũng không dám tin chuyện đó là thật.

Tiếng đập cánh bỗng nhiên vang lên gần đó, cả hai quan xét một hồi rất lâu căn phòng nhưng chẳng phát hiện được gì. Một ngày tiếng đập cánh càng rõ hơn kèm theo tiếng nhạc.

Một con chim to bằng con thiên nga màu đỏ thắm xuất hiện, nó đang rót khúc nhạc du dương khắp vòm trần của căn phòng. Con chim ấy có đuôi dài tha thướt như đuôi công bằng vàng lộng lẫy, những móng vuốt cũng bằng vàng lấp láy, quắp trong móng vuốt bằng vàng ấy là một cái nùi giẻ tả tơi.

Harry ngước nhìn lên, thấy một cái mỏ bằng vàng dài và sắc lẻm, cùng một đôi mắt đen tròn và sáng quắc.

Chỉ trong tích tắc, con chim bay thẳng đến cạnh Harry. Nó buông cái vật te tua đang quắp dưới chân ra, rồi nặng nề đáp xuống vai Harry. Khi con chim xếp cánh lại, Harry ngước nhìn lên, thấy một cái mỏ bằng vàng dài và sắc lẻm, cùng một đôi mắt đen tròn sáng quắc.

Con chim ngừng hót. Nó đậu yên dưới đất , tỏa làn hơi ấm áp vào bên má, còn đôi mắt sáng của nó nhìn Riddle chòng chọc.

Harry thở ra: "Phải Fawkes không?"

Harry cảm thấy móng vuốt bằng vàng của con phượng hoàng khẽ sờ vào chân cậu.

Riddle lúc này đã để mắt tới cái vật tả tơi như cái nùi giẻ rách mà Fawkes thả rơi trên sàn: "Nón phân loại học sinh của trường Hogwarts"

Đúng là nó. Cái nón dơ hầy, xơ xác, vá chằng vá đụp, nằm im lìm ngay dưới chân Harry.

Riddle bắt đầu cười trở lại. Cười to đến nỗi căn phòng tối om rung lên vì tiếng cười, như thể có đến mười thằng Riddle đang hè nhau cười một lúc.

"Đây là cái mà lão Dumbledore gởi đến cho người bảo vệ lão ư? Một con chim hót với một cái nón cũ mèm. Mày có cảm thấy can đảm thêm lên không, Harry Potter? Bây giờ mày chắc mày cảm thấy an toàn lắm rồi phải không?"

Harry không trả lời. Tuy nó cũng không biết con phượng hoàng Fawkes hay cái nón Phân loại sẽ dùng được vô chuyện gì, nhưng ít ra nó cũng không còn cô độc nữa, và nó chờ Riddle ngừng cười với một lòng can đảm càng lúc càng tăng thêm.

Riddle vẫn còn cười toét miệng:
"Đi vào công việc thôi, Harry Potter. Chúng ta đã gặp nhau một hai lần trong quá khứ của mày và một lần trong tương lai của tao. Và đã hai lần tao giết hụt mày. Làm thế nào mà mày sống sót được hả? Hãy nói cho tao nghe hết. Mày càng nói dài thì mày càng kéo thêm được thời gian sống sót của mày thôi"

"Anh thật tốn công sức chỉ để giết Harry thôi sao?" Alma tức giận nói

"Đúng vậy, ngày ấy người mẹ Muggle của nó đã cố gắng ngăn chặn tao giết nó như thế nào đâu. Dù có đau đớn bà ta vẫn cố gắng bảo vệ nó, thật đáng thương..."

"Mày..." Harry định nhào lên thì bị Alma giữ lấy cánh tay kéo về

"Đừng hành động thiếu suy nghĩ vậy, anh ta đang cố chọc bồ tức giận đấy Harry. Giờ hai đứa mình phải thật bình tĩnh" Alma thì thầm nhỏ nhẹ với cậu

Cả hai vẫn đứng, căng thẳng, chờ đợi Riddle giơ cây đũa phép lên. Nhưng nụ cười méo mó vặn vẹo của Riddle lại nở rộng: "Bây giờ, Harry à, tao sắp dạy mày một bài học nho nhỏ. Đây sẽ là cuộc đọ sức giữa Chúa Tể Voldemort - Người Kế Vị Slytherin, và Harry Potter nổi tiếng, cùng với những thứ vũ khí xịn nhất mà lão Dumbledore có thể cung cấp"

Riddle ném một cái nhìn cười cợt vào Fawkes và cái nón phân loại, rồi bước tới. Nỗi sợ hãi lan trong đôi chân tê cứng của Harry. Cậu nhìn Riddle đi tới giữa hai hàng cột đá cao, dừng lại, ngước nhìn lên chân dung bằng đá của Slytherin phía trên cao, khuất trong bóng tối nhờ nhờ.

Riddle mở rộng miệng và rít lên như tiếng rắn huýt gió, nhưng Harry hiểu hết những gì Riddle đang nói: "Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts"

Cả hai xoay mình để nhìn lên bức chân dung bằng đá, con Fawkes trên vai nó cũng xoay theo.

Từ trong cái miệng của tượng đá, có cái gì đó đang chuyển động, đang từ dưới đáy sâu trồi lên. Gương mặt đá vĩ đại của Slytherin đang chuyển động. Harry hoảng kinh khi nhìn thấy cái miệng của gương mặt đá há ra, mỗi lúc một rộng hơn, đến khi tạo thành một cái hốc đen ngòm vĩ đại.

Và từ trong cái miệng của tượng đá, có cái gì đó đang chuyển động, đang từ dưới đáy sâu trồi lên. Harry và Alma lùi lại về phía sau, Harry cảm thấy cánh của Fawkes xòe ra quẹt vào bên chân, cất cánh bay khỏi. Harry muốn la lên: "Đừng bỏ tôi!", nhưng trong lòng cũng nghĩ, làm sao mà một con phượng hoàng lại địch nổi một con Tử Xà kia chứ?

Sàn đá của Phòng Chứa Bí Mật rung chuyển như có cái gì nặng nề lắm vừa rơi xuống. Harry biết rằng đã có chuyện gì đó đang diễn ra; dù nhắm tịt mắt, nó vẫn có thể cảm thấy, hay lờ mờ thấy một con rắn khổng lồ đang duỗi mình trườn ra khỏi miệng của Slytherin.

Harry nghe tiếng Riddle rít lên: "Giết nó"

Tử Xà tiến về phía Harry. Harry nghe tiếng thân thể nặng nề của con rắn trườn qua mặt sàn bụi bặm. Mắt vẫn nhắm nghiền, Harry cuốn cuồng tháo chạy dọc căn phòng, hai tay đưa ra sờ soạng tìm đường, trong tiếng cười ngạo nghễ giễu cợt của Voldemort.

Harry và Alma cố chạy về phía sau, trong miệng cậu thì cứ nhẩm liên tục những xà ngữ.

Riddle khoái chí cười: "Nó không có tác dụng khi mày đọc xà ngữ đâu Harry à"

Chợt Harry sẩy chân. Cậu ngã mạnh xuống sàn đá, thấy lưỡi mằn mặn máu. Con rắn chỉ còn cách Harry trong gang tấc, Harry nghe thấy tiếng nó đang trườn đến rất gần.

"Harry bồ không sao chứ?" Alma hoảng hốt chạy lại đỡ cậu đứng dậy

"Mình không sao, bồ mau chạy đi" Harry đẩy đẩy Alma đi

"Không, chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây, chúng ta hứa sẽ cứu em gái Ron rồi cơ mà" Dứt lời cô đỡ cậu nhanh nhất có thể rời đi

Con Tử Xà khổng lồ màu xanh lá cây sáng rực, hiểm độc, mập ú như thân cây sồi, đang vươn mình lên cao trong không trung, và cái đầu lỗ mãng bự chảng của nó đang đung đưa như say xỉn giữa những cây cột đá. Trong khi Harry run rẩy, sẵn sàng nhắm tịt mắt đi nếu con rắn quay đầu lại, nó chợt nhận ra có một thứ đã đánh lạc hướng Tử Xà.

Đó là Fawkes, đang bay lượn phía trên cao, trên đầu con rắn khổng lồ. Con Tử Xà giận dữ đớp như điên, miệng há rộng giơ ra những chiếc răng nanh dài và bén như những thanh kiếm sắc.

Fawkes lao xuống. Chiếc mỏ dài bằng vàng của con chim phượng hoàng cắp phập xuống, và thình lình máu đen từ đâu phọt ra, văng tung tóe trên sàn.

Cái đuôi rắn quật mạnh, sém một tí xíu là trúng cả hai. Con Tử Xà chợt quay đầu lại. Harry nhìn thẳng vào mặt nó, cả hai con mắt to tướng, lồ lộ, màu vàng khé, đều đã bị chim phượng hoàng mổ lọt tròng ra ngoài. Máu con rắn từ hốc mắt chảy ròng ròng xuống sàn. Con Tử Xà gào rít trong sự đau đớn cùng cực.

Harry nghe Riddle thét lên: "KHÔNG! BỎ MẶC CON CHIM ĐÓ CHO TA! KỆ XÁC CON CHIM! THẰNG NHỎ Ở ĐẰNG SAU MI KÌA! MI ĐÁNH HƠI ĐƯỢC NÓ MÀ! GIẾT NÓ ĐI!"

Con rắn mù quay lại, bối rối, nhưng vẫn còn vẻ nguy hiểm chết người. Fawkes bay lượn vòng vòng trên đầu con rắn, hót khúc nhạc du dương, thỉnh thoảng mổ xuống cái mũi bọc vảy của con rắn, trong khi máu vẫn trào ra từ hai hốc mắt của Tử Xà.

Cái nón chợt teo lại, như thể có một bàn tay vô hình đang vắt nó rất chặt. Một cái gì đó rơi thịch xuống đỉnh đầu Harry, vừa cứng vừa nặng, suýt làm nó té lăn quay. Mắt nó nảy đom đóm và đầu nó lóe ra vô vàn ông sao. Nó bèn túm chặt chóp cái nó, kéo mạnh ra, cảm thấy như đang kéo ra một vật gì vừa dài vừa cứng nằm bên dưới.
Đó là một thanh gươm bằng bạc trắng bóng, chuôi gươm cẩn hồng ngọc lấp lánh, viên nào viên nấy bằng quả trứng.

Tiếng thét của Riddle vẫn vang lanh lảnh:
"GIẾT THẰNG NHỎ! MẶC XÁC CON CHIM! THẰNG NHỎ Ở ĐẰNG SAU MI KÌA! ĐÁNH HƠI ĐI! ĐÁNH HƠI THẰNG NHỎ ẤY!"

Harry đã đứng dậy được, trong tư thế sẵn sàng. Cậu đẩy Alma sang một bên khiến cô ngã ra đất rồi một mình chạy về phía mấy cái ống cống đằng trước.

"KHÔNG HARRY!" Cô gào hét tên cậu

Con Tử Xà có lẽ đã đánh hơi mùi của Harry tên chầm chậm bò theo tiếng chân của cậu đang chạy dồn dập về phía mấy ống cống nước.

"Lại đây nhìn lên" Riddle hùng hổ kéo cô đứng lên rồi lại kéo cô lại gần Ginny

Anh ta nhẩm một bùa chú gì đó lên người cô. Như mong đợi giây lát sau một sợi giây đâu ra hiện lên và trói Alma lại, không còn đường để thoát thân nữa.

Đột nhiên anh ta cất lời: "Nói đi, cô biết tất cả chuyện này đúng không?"

"Anh đang nói gì vậy? Mau thả tôi ra" Cô vừa giãy dụa vừa nói

"Cô rõ biết Ginny là người làm tất cả chuyện này? Và đồng thời cô cũng biết thứ chứa trong căn phòng bí mật này là một con Tử Xà"

"Tôi không biết anh nói gì hết" Cô hơi chột dạ cuối mặt xuống đất đáp

Anh ta cười nhạt đáp: "Đừng giả vờ nữa, cô rất thông minh, à không phải mà là rất thông minh. Cô có thể làm rõ chuyện này nhanh nhất nhưng lại giả vờ như mình là người biết cuối cùng vậy"

Thấy chuyện đã bại lộ cô cũng không giả vờ nữa "Thì sao?"

"Tôi thắc mắc tại sao cô có thể làm được vậy? Và tại sao cô phải giả vờ không biết chuyện gì nhưng lại thầm chỉ dẫn từng chút một cho bọn bạn cô"

Cô lạnh giọng nói: "Đơn giản thôi tôi chẳng hứng thú với chuyện này"

"Thì ra đó là lí do cô luôn tìm cách ra hiệu và chỉ dẫn từng chút một trong âm thầm đến nổi không ai phát hiện đúng không?"

Cô nhếch mép "Đúng vậy, tôi tưởng làm vậy không ai biết nhưng hoá ra lại lộ trước anh"

"Cô từ đầu đã nghi ngờ cuốn nhật ký mà con bé Ginny cứ cầm khư khư theo bên mình. Khi vừa bước vào nhà vệ sinh thứ cô chú ý không phải con ma đang khóc mà là quyển nhật ký. Lúc mọi người đang nói chuyện cô đã dùng chân đá nó đi nhưng lại không may gây chú ý cho thằng nhóc nhiều hơn"

Riddle vẫn nhẹ nhàng: "Còn trước lúc rời khỏi nhà vệ sinh cô đã chú ý đến bồn rửa tay, thậm chí cô còn sờ lên nó và lúc đó tôi biết chắc cô đã biết đó là cánh cửa đi vào căn phòng Chứa Bí Mật"

"Trước khi con Granger hoá đá cô cố tình để lại một quyển sách kèm theo tờ giấy nói về Tử Xà và cách nó di chuyển đúng không?"

Cô ngậm ngùi gật đầu: "Nãy giờ anh nói hoàn toàn đúng"

Riddle thì thầm: "Điều gì khiến cô nghi ngờ về chuyện này?"

"Từ khi tôi nhìn thấy Ginny cầm quyển nhật ký và lúc con bé vặn cổ mấy con gà trống khi định viết thông điệp trên tường lần đầu"

"Thông minh thật, nhưng thông minh quá cũng không tốt đâu"

Cô ngạc nhiên hỏi: "Anh có ý gì?"

"Cô sẽ biết ngay thôi" Nụ cười của anh ta càng ngày lộ ra nguy hiểm cận kề

Alma cô có mạnh mẽ thế nào cho đến cuối cùng cô cũng chỉ là một đứa con gái mới mười mấy tuổi đầu thôi.

Cô đứng im gần như phát khóc cô thật sự rất sợ, cô ngậm ngùi nhìn cơ thể dần không còn mạch máu của Ginny mà càng sợ hơn.

Một tiếng chân dồn dập phát ra từ một trong cái ống cống.

"Là Harry hay là có người đến cứu chúng mình" Cô cho chút lo lắng quan sát về phía có tiếng chân

Tiếng chân ngày càng rõ dần và lớn hơn ban này và nó phát ở phía bên kia gần cánh cửa của căn phòng bí mật.

"ALMA!" Harry vừa hét vừa chạy như bay đến gần cô hơn

Cậu phi lại và ôm cô vào lòng an ủi: "Không sao không mình ở đây rồi sẽ không ai làm được gì bồ đâu"

"Bồ có sao không Harry?..." Cô lo lắng nhìn cậu hỏi

Harry lắc đầu: "Không sao, mình ổn mà"

Họ đang nói chuyện thì đột nhiên con Từ Xà đột nhiên lảo đảo bò vào từ lối ống cống vừa nãy Harry chạy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info