ZingTruyen.Info

Harry×Alma || My Only Love

Trận Đấu Quidditch

quyhlem

- Lem -

Tháng mười một đã tới. Trời trở nên lạnh căm. Những ngọn núi quanh trường đổi màu xám xịt và mặt hồ se lại như tấm gương thép lạnh băng. Mùa bóng Quidditch đã bắt đầu. Thứ bảy này Harry sẽ đấu trận đầu tiên, trận Gryffindor gặp Slytherin.

Trước trận đấu một ngày, cả bốn đứa lại cắm đầu vào làm cả đống bài tập được giao về nhà. Hermione đang dò lại bài tập cho Ron và Harry. Bồ ấy không đời nào cho hai đứa quay bài. Mỗi lần xin quay bài, Hermione lại hất mặt lên hỏi: "Làm vậy sao mấy bồ hiểu bài?"

"Lại nữa rồi. Alma thì sao?" Ron vẫn không chịu thua lại quay ra hỏi bài cô

"Này, được rồi đấy! Bồ mà còn lải nhải vụ quay bài nữa thì chúng ta kết thúc tại đây" Hermione gắt lên với nó

"Hermione bớt giận đi!" Cô nhịn cười vuốt lưng của Hermione, để cô gái ấy không làm điều gì tồi tệ với Ron trước khi quá muộn

"Đây, Chép đi" Cô đưa một tờ giấy cho Ron chép

"Bồ tuyệt vời nhất" Ron hứng khởi cầm lấy tờ giấy

"Hết nói nổi!" Hermione chán nản lắc đầu

Nhìn qua Harry, cậu cứ đâm đầu vào làm bài tập, chắc do ảnh hưởng của trận đấu ngày mai rồi, Alma an ủi:"Đừng làm quá sức Harry, bồ thật sự ổn chứ?" Cô cũng hiểu được cảm giác bây giờ của cậu

Cậu giật đầu đáp: "Mình ổn mà"

"Cần mình giải thích bài nào không?"

"Vậy bồ giải thích cho mình câu này nè, nãy giờ mình đang rối" Cậu vừa nói vừa đưa đề cho cô

"Để coi nào..."

"...câu thần chú này có thể nâng các vật thể lên không trung và có thể khiến chúng bay lơ lửng trong những khoảng thời gian khác nhau..."

Cô cười mỉm nói: "Dễ mà đúng không?"

"Ừ, cảm ơn bồ" Cậu vui vẻ trả lời, chắc tâm trạng đỡ hơn rồi

Thật ra Harry biết, vì câu đó tương đối khá dễ, vì muốn Alma giải thích cho mình nên dùng tạm cách như vậy. Lúc nhìn Alma cười tâm trạng của cậu thoải mái hơn nhiều.

Sớm ra, bình minh rạng rỡ mà lạnh lẽo. Đại Sảnh đường ngào ngạt mùi xúc xích chiên và um sùm tiếng đấu láo của bọn trẻ con đang háo hức chờ coi một trận Quidditch hay ra trò.

"Làm vài miếng bánh mì nữa đi bồ"

"Ron đúng đó Harry. Bồ cần giữ sức cho ngày hôm nay" Hermione gật đầu đồng ý

"Mình không muốn ăn gì hết" Harry lắc đầu

Alma gắp xúc xích trên bàn ăn bỏ lên đĩa cho Harry nài nỉ nói: "Thử một chút xúc xích đi!"

Harry vẫn lắc đầu: "Mình không đói mà"

Giáo sư Snape tiến lại gần bàn chúng tôi đang ngồi, nói: "Chúc may mắn, Potter"

"Trò đã chứng minh bản thân trước con quỷ"

"Một trò như Quidditch thì chẳng khó nhằn gì đâu. Dù là có đấu với nhà Slytherin" Giáo sư nói xong thì khập khểnh rời đi

"Điều đó giải thích cho vết máu" Harry quay sang nói với tụi tôi

"Máu ư?" Hermione khó hiểu

Harry đáp: "Nghe này, tối qua, mình đoán là thầy Snape đã để sống con quỷ chỉ là nghi binh...để ông ta đến chỗ con chó"

"Nhưng ông ta lại bị cắn, đấy là vì sao ông ta phải đi khập khiễng"

"Tại sao lại có người muốn đến gần
con chó đó chứ?" Hermione tiếp tục hỏi

Harry giải thích: "Lúc ở Gringotts, bác Hagrid đã lấy thứ gì đó ra khỏi hầm"

"Bảo là công vụ của trường Hogwarts,
rất bí mật"

"Vậy cậu đang định nói..."

"Đó là thứ mà con chó đang canh giữ à.
Đó là thứ mà thầy Snape muốn"

"Rốt cuộc đó là thứ gì?" Cô vừa hỏi, vừa cắt miếng bánh trên đĩa

"Mình không rõ, nhưng chắc là một thứ gì đó quý giá"

Đúng mười một giờ, dường như cả trường đều đổ ra đứng quanh sân bóng Quidditch. Nhiều học sinh còn mang theo ống dòm. Mặc dù ghế ngồi đều đã được nâng cao lên trời, nhưng thỉnh thoảng cũng khó theo dõi một vài diễn biến của trận đấu. Ron, Hermione và Alma, cùng nhập bọn với Seamus, Neville và Deam, ngồi cổ động ngay hàng ghế đầu. Cả đám giương lên một tấm biểu ngữ cổ động thiệt lớn. Trên tấm biểu ngữ, Harry Potter được gọi là Thống soái và cậu Dean khéo tay đã vẽ hẳn một con sư tử to, biểu tượng của nhà Gryffindor ngay dưới tên Harry.

"Thật ồn ào..." Cô nhăn mặt nhìn đám đông cả một dàn người đang đứng

Cô thật sự chẳng thích đám đông chút nào. Giờ thì nhìn coi, trên khán đài chẳng khác gì lúc cô ở lễ phân loại hay ở lễ Hội Ma, cô chỉ còn biết đọc sách là tuyệt vời nhất.

"Bồ chăm ghê, trận đấy sắp bắt đầu rồi đừng xem nữa Alma, làm tớ mất hứng" Ron phàn nàn giựt mất cuốn sách trên tay cô

"Mình biết rồi..." Cô chỉ biết giật đầu nghe theo

Bà Hooch cầm còi trọng tài. Bà đứng giữa sân chờ hai đội tiến ra, một tay bà đã cầm sẵn cây chổi. Khi tất cả các cầu thủ đã đứng chung quanh, bà Hooch nói:

"Tất cả các trò nghe đây, ta muốn tất cả phải chơi một trận thật hay thật đẹp"

Trong lòng Harry vẫn còn sợ những lời anh Wood nói hồi nãy. Nhưng khi ngước lên thấy tấm biểu ngữ phất phơ trên bể người, trái tim Harry như muốn nhảy nhót trong lồng ngực. Cậu cảm thấy có thêm can đảm.

"Lên chổi!"

Harry trèo lên cây cùng Nimbus 2000. Bà Hooch thổi một hồi còi chói tay bằng cái còi bặc. Mười lăm cây chổi vọt lên không trung, càng lúc càng cao. Trận đấu bắt đầu.

"Và ngay lập tức, Angelina của đội Gryffindor giành được banh Quaffle. Chà, cô gái này quả là một truy thủ xuất sắc, mà lại hấp dẫn nữa chứ..."

"Jordan!"

"Dạ, em xin lỗi!"

Bị giáo sư McGonagall nhắc nhở, anh chàng Lee Jordan cụp tai lại. Anh là bạn của hai anh em sinh đôi nhà Weasley, và được làm bình luận viên trận bóng ngày hôm nay, dưới sự giám sát chặt chẽ của giáo sư McGonagall.

"Còn bây giờ, thưa quý vị,...tránh được một trái Bludger đang lao tới... Cột gôn trước mặt rồi. Cố lên nào, Angelina... Thủ quân Bletchley lao xuống...Hụt rồi... GRYFFINDORS GHI BÀN!"

Học trò nhà Gryffindor bùng lên hoan hô làm sôi cả bầu khí lạnh, trong khi phe Slytherin la ó, rên rỉ.

"Cho qua nào, cho lên kia với!"

"Ồ bác Hagrid!"

Ron, Hermione và Alma ngồi xích lại, lấy chỗ cho bác Hagrid ngồi nhập bọn. Lão vừa vỗ cái ống dòm to đùng, đeo lủng lẳng quanh cổ, vừa nói:

"Nãy giờ ngồi coi ngoài chòi. Không thể nào vui bằng ngồi giữa đám đông như vầy. Tới giờ vẫn chưa thấy tăm hơi của banh Snitch hả?"

Ron đáp: "Chưa ạ! Nãy giờ Harry chưa có việc gì làm cả!"

"Sao thằng bé không tiến công đi!"

Alma nhún vai nói: "Cậu ấy làm vậy được một hồi rồi bác"

Bác Hagrid giương ống dòm, hướng lên bầu trời cao nơi Harry đang lơ lửng, trông chỉ như một cái chấm con. Tuốt trên đó Harry đang lượn quanh, theo dõi suốt sao trận đấu và nheo mắt tìm kiếm tung tích trái banh Snitch. Đây là chiến lược của Wood. Anh đã dặn dò Harry:

"Em cứ việc né cho tới khi nào phát hiện ra banh Snitch. Tụi này không muốn em tấn công khi chưa cần phải ra tay"

Giờ đây cậu phải tỉnh táo , tập trung tìm kiếm banh Snitch Có lúc nó thoáng nhìn thấy một ánh vàng xẹt qua. Rồi có lần một trái Bludger lăn xả vô Harry, chọi nó lia lịa, hung hãn như đại bác, và Fred đã kịp thời đến đuổi trái banh đi. Vừa giận dữ đấm cho trái banh Bludger một phát văng về hướng Marcus. Fred vẫn còn kịp hỏi:

"Em không sao chứ, Harry?"

Trên khán đài, Lee Jordan vẫn hăng hái bình luận: "Đội Slytherin đang có banh, Truy thủ Pucey đã lặn xuống, né được hai trái Budger, qua được hai anh em Weasley, vượt nốt Truy thủ Bell, anh đang tăng tốc về hướng"

Harry đã nhìn thấy banh Snitch. Cậu phóng người xuống có ánh vàng lóe sáng ấy trong một cơn kích động dữ dội. Tầm thủ của Slytherin là Terence Higgs cũng đã nhìn thấy banh. Cả hai kè cổ nhau lao vào tranh trái Snitch. Tất cả Truy thủ hai đội dường như quen béng nhiệm vụ của mình, cứ ngẩn ra, lửng lơ bất động giửa không trung.

Harry đã nhanh hơn Higgs. Nó nhìn thấy trái banh nhỏ xíu với đôi cánh chấp chới, đang bay chếch lên cao, ở phía trước. Harry dồn sức làm một cuộc đột phá tốc độ để vọt lên.

Đúng vào lúc Harry né một trái Bludger khác đang lao xoáy qua đầu nó cực kì nguy hiểm thì sự cố xảy ra. Cây chổi của cậu bỗng như bị chấn động, chao đảo dễ sợ. Cậu nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay và kẹp chặt hai đầu gối lại.

Cây chổi lại chấn động lần nữa, dường như nó muốn hất Harry ra. Và đúng lúc đó, Harry nhận ra cây chổi của mình đã trở nên bất trị, nó không quay trở nổi cán chổi. Cũng không lái được. Cây chổi cứ ngúa ngoắc chĩa thẳng lên trời, thỉnh thoảng lại quất mạnh một cái.

Lee vẫn đang bình luận trận đấu:
"Đội Slytherin đang giữ banh... Flint đang có banh Quaffle... anh vượt qua Spinnet... qua cả Bell... Một trái Bludger tống mạnh vào anh, chắc là bể mũi quá... Dạ, em giỡn chút mà cô... Đội Slytherin GHI BÀN... Ồ không..."

Phe Slytherin bùng lên hoan hô. Dường như không ai để ý thấy cây chổi của Harry đang cư xử hết sức kỳ lạ. Nó đang đưa Harry lên cao dần. Cao dần, tách ra khỏi trận đấu, vừa bay vừa vùng vằng, giật ngược.

Thình lình, mọi người trên khán đài đều chỉ về phía Harry, tít mít trên cao. Cây chổi của nó đang bắt đầu xoay tròn, xoay tròn, còn cậu thì chỉ cố bám cho được cán chổi. Thế rồi cả đám đông há hốc mồm ra .Giờ đây, Harry chỉ còn bám được có một tay vào cán chổi, đeo tòn ten trên không.

Hermione vội giật lấy cái ống dòm của lão Hagrid, nhưng thay vì hướng lên Harry, cô bé lại chĩa ống dòm vào đám đông tìm kiếm.

"Xảy ra chuyện gì với cây chổi của Harry vậy?" Hermione hỏi hai đứa

"Đó là thầy Snape. Lão ấy đang yểm bùa chiếc chổi!"

"Yểm bùa ư?" Alma nheo mày nói

"Chúng ta làm gì đây?"

Ron chưa kịp nói thêm tiếng nào thì Hermione đã biến mất. Ron bèn chĩa ống dòm về phía Harry. Cây chổi của Harry vẫn đang run bần bật. Harry gần như không bám nổi vào cán chổi nữa. Cả đám đông đều đã đứng dậy, chăm chú nhìn theo, hoảng sợ.

Ron lẩm bẩm một cách tuyệt vọng: "Nhanh nào, Hermione!"

"Theo cái đà này, bồ ấy chắc chắn không bị chấn thương cũng bị gãy tay hoặc gãy chân" Cô hoang mang nói

Hermione lúc đó đương xông pha trong đám đông, bươn bả lao về chỗ thầy Snape. Bồ ấy chạy băng qua hàng ghế sau lưng. Đến được chỗ thầy Snape đứng, Hermione thụp người xuống, rút cây đũa phép của mình ra, lẩm nhẩm mấy lời đã được chọn lọc trước.

"Lacarnum Inflamarae"

[ Lacarnum Inflamarae: Đốt cháy áo choàng ]

Một tia sáng xanh phóng ra từ đầu đũa xẹt tới vạt áo chùng của thầy Snape và bắt cháy. Có lẽ thầy Snape mất chừng ba mươi giây mới nhận ra mình đang bị hoả hoạn. Nghe thầy la: "Lửa! Áo ông cháy kìa!"

Giáo sư mới đứng dậy dập lửa trong hỗn loạn, và khiến giáo sư Quirrell ngã lăn quay xuống hàng ghế phía sau.

Tuốt trên cao kia, Harry bỗng nhiên gượng lai được, cây chổi đã ngừng quay cuồng và không muốn tống cậu ra khỏi chổi nữa, cậu lấy đà và trèo lên cây chổi vững vàng như trước.

Ngay lúc đó, đám đông thấy Harry lao nhanh xuống đất, bụm tay vỗ vào miệng như thể sắp sửa nôn thốc nôn tháo. Nó đáp xuống đất bằng rồi đứng bật dậy, ho khạc ra, và một cái gì màu vàng choé rơi tõm trong lòng bàn tay.

Trên khán đài, Lee Jordan hét lên: "Cậu ấy đã bắt được trái Snitch!"

"Harry Potter dành được 150 điểm cho đội nhà!"

"Gryffindor thắng!"

Cả nhà Gryffindor đều vui mừng tung hô Harry. Cậu vinh quan đưa trái Snitch lên, còn bọn người Slytherin thì buồn rũ vì thua, nhất là tên Malfoy.

"Bậy bạ nào! Tại sao thầy Snape lại niệm lời nguyền lên cây chổi của Harry chứ?" Bác Hagrid quát lên

"Ai biết được? Thế sao ông ấy lại tìm cách vượt qua con chó ba đầu vào đen Hallowen ạ?" Ron đảo mắt rồi nói

"Ai kể cho các cháu nghe về Fluffy?"

"Fluffy?" Harry khó hiểu hỏi

"Cái...cái thứ đó nó có tên ạ?" Cô lắp bắp nói

"Dĩ nhiên nó có tên. Nó là của bác"

"Bác mua nó từ một người Ai-len naen trước. Bác cho cụ Dumbledore mượn để gác..."

"Vâng?" Cả bọn đồng thanh

Lão Hagrid bỗng đổi giọng cáu kỉnh: "Không nên nói mới phải. Không hỏi nữa! Đấy là tuyệt mật"

"Nhưng bác Hagrid, dù con Fluffly có canh gì đi nữa, thì thầy Snape cũng đang cố trộm nó" Harry vẫn chưa chịu thua vẫn tranh luận với bác

Nhưng lão Hagrid gạt đi: "Nhảm nhí. Giáo sư Snape là một giáo viên của trường Hogwarts"

Hermione đáp: "Giáo viên hay không thì cháu biết khi thấy ai đó đọc thần chú. Cháu đọc cả rồi"

"Ông ấy cứ nhìn xoáy vào cậu ấy và không hề chớp mắt tí nào"

"Chính xác!" Harry gật đầu đồng tình

Lão Hagrid nóng nảy bảo: "Giờ, nghe ta nói đây, cả bốn đứa. Các cháu đang dính dáng vào chuyện không nên đụng vào. Điều đó nguy hiểm đấy"

"Thứ con chó đang canh giữ chỉ có cụ Dumbledore và Nicolas Flamel biết thôi"

"Nicolas Flamel? Ai cơ?" Alma quay sang hỏi

"Ta không nên nói thế. Ta không nên nói thế" Bác Hagrid liền trông như nổi điên lên với chính mình khi vừa nói ra điều đó

Khá bực bội với mấy đứa nhóc nhiều chuyện này, nên bác vội vàng bỏ đi sao đó.

"Một chút bác cũng không thể tiết lộ hay sao chứ?" Tuy bác Hagrid đã đi khá nhưng cô vẫn chòm theo hỏi

Harry nhìn ba chúng tôi: "Nicolas Flamel. Ai là Nicolas Flamel?!"

"Mình không biết" Hermione lắc đầu trong bất lực

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info